Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 102: Làm ơn, đừng…



"Không phải! Chuyện này không liên quan gì đến Thẩm Thừa Quang cả, vốn dĩ là Tô Gia Hân muốn hại tôi, muốn đẩy tôi ngã xuống bậc thang. Thẩm Thừa Quang chỉ đúng lúc xuất hiện cứu tôi mà thôi."

"Thật sao? Đúng lúc xuất hiện? Có chuyện trùng hợp như thế à?"

"Mặc kệ anh có tin hay không, mọi chuyện là thế đấy, vốn dĩ tôi cũng không nói dối, tôi cũng không có quan hệ gì với Thẩm Thừa Quang." Tích Niên phẫn nộ nói, cô cũng không muốn nói ra tình hình thực tế, cũng không muốn lộ ra cái tên “Thẩm Thừa Quang” trong hoàn cảnh này, nhưng mà… Tô Gia Hân đã nói như vậy thì cô không nói ra là không được rồi. Còn chuyện có tin hay không thì đều là suy nghĩ của Hạ Ngôn mà thôi.

Hạ Ngôn đưa tay lên nắm khuôn mặt của Tích Niên: "Hôm nay, cô còn đánh cô ấy."

Trong lòng cô hiểu rất rõ, cái anh nói là cái tát cô dành cho Tô Gia Hân, ngực cô không khỏi run rẩy: "Đúng, đó là vì cô ta muốn hại tôi, tôi chỉ là muốn tự vệ mà thôi."

"Cho nên cô đã đẩy cô ấy từ trên bậc thang xuống? Khiến cho cô ấy bị thương?" Trong đôi mắt xanh đều là sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Ngay lúc này, Tích Niên mới nhận ra được mình có nói cái gì cũng vô dụng, đôi mắt xanh kia toàn là sự không tin tưởng và oán hận. Anh không tin một lời nào của cô, cả trái tim đều đặt trên cái cô người tình nhỏ Tô Gia Hân kia.

Chuyện này đáng buồn thật đấy!

"Ngôn Hạ, anh có biết là, bây giờ anh đến chất vấn tôi như vậy là hơi quá đáng đấy biết không? Vì một cô người tình mà đến tra hỏi vợ mình như thế! Tin tưởng người phụ nữ khác mà không tin tưởng vợ của mình, anh thật sự làm cho trái tim người khác nguội lạnh đấy." Cô gào lên, giữa bọn họ không hề có tình yêu, chỉ có quan hệ về xác thịt, chúng ta xa lạ như vậy, cả hai chán ghét người còn lại đến vậy, như vậy vì sao bọn họ còn phải ở chung với nhau nữa?

"Trái tim nguội lạnh? Mới như vậy thôi mà trái tim cô nguội lạnh à? Cố Tích Niên, cô vẫn coi thường thế giới này quá rồi." Hạ Ngôn nở nụ cười.

"Anh, anh còn muốn thế nào nữa?”

"Cô đã xem sự nhân từ của tôi với cô trở thành vũ khí, như vậy thì tôi sẽ cho xem địa ngục là như thế nào, để cô phải trả một cái giá đắt vì chuyện hôm nay." Hạ Ngôn nói xong, bàn tay to đã muốn chạm tới bụng của cô.

"Anh định làm gì?" Cô đẩy Hạ Ngôn ra, che bụng mình lại, một dự cảm xấu từ đáy lòng xông thẳng lên não cô. Anh muốn làm gì? Anh đang có suy nghĩ gì với đứa con của cô? Cảm giác căng thẳng làm cô lập tức mở miệng: "Hạ Ngôn, anh đã nói sẽ để tôi sinh đứa bé ra."

"Ừm hửm? Đúng vậy, tôi đã nói như vậy! Yên tâm đi, Tích Niên, tôi sẽ không bảo người ta làm mất đứa con của cô đâu." Hạ Ngôn dịu dàng nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng của cô.

Cho dù là nói như thế cũng không thể làm cho người khác an tâm được, ánh mắt của anh, cả giọng nói, cũng làm cho người ta cảm giác được tất cả đều là lời nói dối của anh mà thôi.

"Đi vào hết đi." Hạ Ngôn ra lệnh một tiếng, mấy bác sĩ y tá, còn có cả cấp dưới mặc áo đen đi vào.

Tích Niên lui vào trong giường, nhìn thấy cảnh tượng này, cô biết chắc chắn không có chuyện tốt gì rồi, Hạ Ngôn lại muốn làm gì đây?

"Hạ Ngôn, anh muốn làm gì?

"Tôi muốn làm gì ư? Lát nữa cô sẽ biết. Tích Niên, cô nên kiên nhẫn một chút." Hạ Ngôn dịu dàng nói.

Sao cô có thể tiếp tục kiên nhẫn được, anh như vậy thật sự làm cho người khác bất an.

"Bắt cô ta lại, mang đến phòng phẫu thuật." Hạ Ngôn lạnh lùng nói.

"Vâng." Cấp dưới mặc áo đen lập tức gật đầu rồi nhanh chóng bước đến bên giường, trong lúc Tích Niên còn chưa kịp phản ứng lại gì thì có vài người đã khống chế thân thể của cô lại.

Hạ Ngôn đứng bên cạnh nhìn bác sĩ: "Cắt tử cung của cô ta."

Bác sĩ ngây ngẩn cả người, những lời này nghe vô cùng rợn người, cho dù bọn họ làm bác sĩ nhiều năm thì cũng chưa từng thực hiện một yêu cầu nào như vậy cả.

Ngoại trừ bác sĩ đang ngây người ra thì còn có cả Tích Niên, câu nói này giống như sét đánh giữa trời quang, làm cho cả người cô đều yên tĩnh như dại ra: "Hạ Ngôn, anh đang nói cái gì thế?"

"A…" Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng.

Đây là sự trừng phạt dành cho cô, anh đẩy hết tất cả oán hận chồng chất lên trên người Cố Tích Niên... Người phụ nữ lẳng lơ này, cho dù là cắt bỏ tử cung của cô thì cũng không có cách nào giảm bớt đi tội nghiệt của cô được.

"Không… Không… Hạ Ngôn anh không thể làm như vậy! Anh không thể làm như vậy với tôi, anh không có tư cách làm như vậy!" Cố Tích Niên liều mạng hô to lên, cắt bỏ tử cung, chẳng những con của cô của mất đi mà còn muốn khiến cho cô phải chịu đựng nỗi đau cả đời không thể sinh dục. Trời ơi, cô chưa bao giờ gặp qua người nào có thủ đoạn ác độc thế này.

"Tích Niên, khi cô mang thai đứa bé này thì cô nên nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay." Hạ Ngôn nhẹ nhàng nói, rất hiển nhiên, hôm nay anh đã hoàn toàn bị Tích Niên chọc giận, nếu không phải đã tự kìm chế thì anh đã bóp chết người phụ nữ này từ sớm rồi.

"Tôi chưa từng phản bội anh, đứa bé này là tôi có ngoài ý muốn trước khi kết hôn với anh, không phải tôi cố ý. Hạ Ngôn, anh hãy tin tôi, từ khi kết hôn với anh tới giờ, tôi thật sự không làm ra chuyện gì có lỗi với anh cả." Cô lớn tiếng kêu to, cầu xin anh có thể có một chút thương hại.

Nhưng lúc này đôi mắt xanh kia ngoại trừ oán hận ra thì không còn gì cả: "Mang đi ra ngoài, cắt bỏ tử cung."

"Vâng."

Mặc kệ Tích Niên la hét như thế nào, kêu như thế nào thì cũng đều không có được một cái ngoái đầu nhìn lại, cô bị mang ra ngoài như một con rối gỗ, mặc cho cô giãy dụa thế nào thì cũng không thể thoát khỏi những bàn tay giam cầm kia.

Cô bị ấn lên trên bàn phẫu thuật, hai tay cô bị dây thừng cột chặt cố định ở trên bàn phẫu thuật. Mà Hạ Ngôn lại còn đang lạnh lùng đứng ở một bên nhìn qua, như không thể để cho người phụ nữ này có một cơ hội trốn thoát nào!

"Hạ Ngôn! Tên ma quỷ này! Tên ma đầu này! Anh sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục!" Cô nằm ở trên bàn phẫu thuật mắng to, nhìn thấy nhóm bác sĩ xung quanh đã chuẩn bị đồ dùng phẫu thuật, lòng cô đang bắt đầu run rẩy và rơi lệ.

"Khâu miệng cô ta luôn đi." Hạ ngôn tuyệt tình nói.

Bác sĩ đang chuẩn bị trước phẫu thuật quay đầu nhìn về phía Hạ Ngôn, trên trán đều là mồ hôi lạnh: "Vâng… vâng…"

"Hạ Ngôn, anh không phải con người! Cho dù tôi thành ma cũng không buông tha cho anh đâu…" Sự giãy dụa cuối cùng của cô, đã không còn khẩn cầu, chỉ còn phát tiết sự phẫn nộ trong lòng ra.

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô không muốn khóc nhưng lại không nhịn được, bởi vì sự bất lực của chính mình, đứa bé, cô đúng là một người mẹ vô dụng, rõ ràng quyết định phải bảo vệ con nhưng cô lại không làm được… Cuối cùng ngay cả tự bảo vệ mình mà cô cũng chẳng có năng lực làm.

Bác sĩ cầm ống kiêm tiêm tiêm trong tay, tiêm thuốc xong sẽ làm cho Tích Niên mất đi cảm giác, giống như một miếng thịt bị đóng đinh, chỉ có thể mặc cho người khác xâu xé.

Bả vai Tích Niên bị đè xuống, ống tiêm đồng trong tay dí sát từng chút một vào làn da Tích Niên, mũi kim tiêm dài nhỏ như sắp đâm vào trong thân thể cô.

"Không… đừng, đừng!" Tích Niên hô to, giọng nói khàn khàn, nước mắt chảy ra liên tục như nước suối, cho dù bị trói hai tay hai chân nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định dùng hết khả năng để giãy dụa.

Bác sĩ nhìn thì có hơi không đành lòng, mũi kim sắp đâm xuống thì dừng ở giữa không trung, quay đầu nhìn Hạ Ngôn: "Tổng giám đốc Hạ, anh xem chuyện này…"

Đôi mắt xanh kia vẫn vô tình: "Không cần phải để ý tới cô ta, làm đi."