Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 103: Cứu tôi, còn có con của tôi nữa



"Vâng.” Bác sĩ bất đắc dĩ, đành phải nhìn qua Tích Niên, tiếp tục ra tay…

Nhìn thấy mũi kim sắp đâm tới, trong mắt cô chỉ có vô số sợ hãi và tuyệt vọng vây quanh mình, thật xin lỗi, con à, mẹ không bảo vệ được con. Thật xin lỗi, bố mẹ, con không tự bảo vệ được chính mình…

"Rầm."

Cửa phòng phẫu thuật bị một người đá văng ra.

"Các người dừng hết lại cho tôi, tất cả dừng tay!" Một giọng nói khí phách truyền đến từ ngoài cửa, làm cho thời gian như bị dừng lại.

Nhóm bác sĩ nghe sợ tới mức dừng tay, xoay người chạy về hướng cửa, tất cả đều cúi đầu: "Anh Thẩm." Những bác sĩ ở đây, đều là những bác sĩ chủ chốt của bệnh viện này, thường xuyên đại diện bệnh viện tham dự rất nhiều hoạt động, đương nhiên cũng nhận ra được người đàn ông trước mắt mình là ai.

"Cút ra ngoài hết cho tôi."

"Vâng, vâng." Nhóm bác sĩ nào dám cãi lại, một đám xám xịt cầm đồ dùng phẫu thuật chạy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Trong phòng giải phẫu, Tích Niên quay đầu, nhìn về người ngoài cửa, cho dù là ai thì đó đều là cứu tinh của cô, cả người kích động đến nỗi bật khóc.

Mà lúc này, nơi này còn có vị khách không mời mà đến.

Hạ Ngôn dựa vào trên tường, tuy rằng không có lên tiếng, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười lạnh, sau khi nhóm bác sĩ rời khỏi đây thì anh mới nhìn Thẩm Thừa Quang: "Đây không phải là người thừa kế của nhà họ Thẩm hay sao? Sao lại tới chỗ này thế?"

"Hạ Ngôn! Anh lại dám làm ra chuyện quá đáng như thế với Tích Niên!" Thẩm Thừa Quang nói, một tay nắm chặt lại.

"Dường như đây là chuyện nhà của tôi? Hình như còn chưa tới phiên anh nhiều chuyện đâu." Hạ Ngôn cao cao tại thượng nói, đúng lý hợp tình, rất nhàn nhã.

"Tôi nói rồi, nếu anh đối xử không tốt với Tích Niên, tôi sẽ đưa cô ấy trở về bên cạnh mình, Hạ Ngôn, có tôi ở đây, anh đừng mơ động đến một cộng lông tơ của cô ấy."

"Vậy ư? Vậy hai người các anh, tôi đều động hết thì đã sao nào?" Hạ Ngôn cười lạnh nói, trong mắt mang theo sự chiếm đoạt, đây là tình thế bắt buộc, không ai có thể ngăn được dã tâm của anh.

"Hừ! Cầu còn không được đây! Tôi cũng đã muốn nhìn thấy bản lĩnh của Hạ Ngôn anh từ sớm rồi, rốt cuộc hôm nay anh có thể lật đổ tôi được không." Thẩm Thừa Quang sao có thể là một người ngồi không được? Là người thừa kế của nhà họ Thẩm, người ngoài vốn không biết về bản lĩnh của anh. Mà anh dám nói mạnh miệng như vậy thì chắc chắn sẽ không đơn giản đâu.

Tích Niên nằm trên bàn phẫu thuật, nhìn thấy ngòi nổ sắp được châm lên, tuy rằng cô rất cảm ơn Thẩm Thừa Quang đã xuất hiện cứu cô, nhưng mà tình huống thế này quả thật không xong rồi. Hai người đàn ông này một khi đã đấu nhau thì có khi còn hủy đi cái bệnh viện này đấy.

Muốn nói gì đó để ngăn cản, lại phát hiện tất cả đều chỉ có bất lức, mùi thuốc súng đã càng ngày càng đậm rồi, nhưng mà hai tay hai chân cô lại bị cột lại, cô còn có thể làm cái gì? Cô còn có thể làm được gì?

Đôi mắt xanh đối diện với đôi mắt diều hâu, hai người đều là những kẻ thâm tàng bất lộ, một người lạnh như băng, một người không bị trói buộc, cả hai người bọn họ trông đều vô cùng kiêu ngạo.

"Ai nha nha nha! Ta nói sao bệnh viện lại đột nhiên trở nên im lặng như vậy, thì ra là các người ở chỗ này nha. Sao thế? Tới bệnh viện để bàn chuyện kính doanh sao?" Một giọng nói nhàn nhã vui vẻ chợt xen vào đánh vỡ bầu không khí, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Cung Nhược Hàn bình tĩnh đi vào trong.

Anh ta nhàn nhã nhìn hoàn cảnh lúc này, đôi mắt làm như không hề để ý rơi vào trên người Cố Tích Niên: "Ôi, làm sao thế này? Quậy phá sao thế? Con nhóc nhà họ Cố này, tôi nghe nói cô nằm viện nên đặc biệt đến thăm cô, sao cô còn bị trói ở đây nữa vậy? Là muốn chơi trò chơi sao?”

Cung Nhược Hàn cười nói, đi đến bên cạnh Cố Tích Niên, lấy ra một con dao nhỏ cắt đi sợi dây thừng đang trói cô lại.

Tích Niên nhìn Cung Nhược Hàn với ánh mắt khó hiểu, đây không phải là bạn của Hạ Ngôn sao? Sao anh ta có thể đi vào chiến trường chưa bùng nổ này một cách bình tĩnh như thế? Làm như bản thân đến đây không có chút chuyện nào vậy.

Rất nhanh hai chân hai tay của cô đã được cởi bỏ khỏi sự trói buộc của dây thừng, Tích Niên ngồi dậy: "Anh, anh là, Cung Nhược Hàn." Tuy rằng chỉ gặp nhau vài lần nhưng cô vẫn nhớ được tên của người đàn ông này.

"Ồ, cô còn nhớ rõ tên của tôi à? Thật vinh hạnh mà." Cung Nhược Hàn cười nói.

Hạ Ngôn cũng liếc qua anh ta, đôi mắt xanh đã không còn sự thô bạo vừa nãy, chỉ còn lại sự lạnh lùng: "Hàn, cậu tới đây để làm gì?"

Cung Nhược Hàn xoay người: "Không phải tôi vừa nói đó sao? Tôi đến thăm con nhóc nhà họ Cố đó!" Đôi măts anh ta chuyển động nhìn về phía Thẩm Thừa Quang: "Nhìn anh Thẩm như là đang rất tức giận nha, có muốn tôi đi ra ngoài mua một bình trà lạnh cho anh uống không?"

"Anh Cung, đã lâu không gặp." Hiển nhiên Thẩm Thừa Quang cũng có quen biết với Cung Nhược Hàn: "Trà lạnh thì không cần, nếu là thuốc độc thì có thể chuẩn bị cho tôi một ly." Đôi mắt diều hâu cố ý liếc qua Hạ Ngôn, ngụ ý là muốn đưa ly thuốc độc kia cho Hạ Ngôn uống.

Cố Tích Niên nuốt nước miếng, khó khăn lắm bầu không khí mới ổn định lại nhờ có sự xuất hiện của Cung Nhược Hàn thì lúc này lại đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Ha ha ha ha, anh Thẩm vẫn hay nói đùa như trước, thuốc độc gì đó là thứ tôi thích nhất, hay là lần sau tôi uống vài ly với anh nhé, chúng ta cũng hài hước thật đấy, đổi thuốc độc thành rượu độc, cùng nhau nếm thử." Cung Nhược Hàn cười nói.

"A, anh Cung đúng là hài hước mà."

Không khí lại trở nên ổn định, Thẩm Thừa Quang nhìn về Tích Niên trên bàn phẫu thuật, nói: "Tích Niên, đi theo anh."

Cố Tích Niên đi xuống từ trên bàn phẫu thuật.

Cung Nhược Hàn nhanh chóng chạy từ phía sau đến kéo quần áo Cố Tích Niên lại, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Này, con nhóc nhà họ Cố, cô bị điên thật rồi sao? Nếu cô dám đi chung với Thẩm Thừa Quang thì tôi sẽ không bảo vệ cô được nữa đâu."

Tích Niên liếc mắt nhìn Cung Nhược Hàn, ý này có nghĩa là Cung Nhược Hàn tới cứu cô sao? Đôi mắt đảo quanh, quả thật, bây giờ cô đi theo Thẩm Thừa Quang rồi thì có thể thật sự thoát khỏi bàn tay của Hạ ngôn, nhưng nhất định sẽ đem tới rất nhiều phiền toái cho Thẩm Thừa Quang, cô nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể tin tưởng anh sao?"

Cung Nhược Hàn tự tin nở một nụ cười.

Có nụ cười này, mọi thứ đều trở nên tươi sáng theo. So với chuyện đi theo Thẩm Thừa Quang rồi khiến anh ấy bị liên lụy, bây giờ lựa chọn tốt nhất chính là Cung Nhược Hàn.

Cô nhìn Thẩm Thừa Quang, nhìn chằm chằm rồi lại lắc đầu. Hy vọng với giao tình nhiều năm như vậy thì Thẩm Thừa Quang có thể hiểu được ý trong mắt cô.

"Tích Niên, em thật sự còn muốn ở bên cạnh tên ma quỷ này sao?" Thẩm Thừa Quang không cam lòng hỏi.

Cố Tích Niên khẽ cười không nói gì, bây giờ cô nói cái gì thì cũng đều trở thành sai trong mắt Hạ Ngôn, một khi đã như vậy thì không nên nói gì cả, đó là câu trả lời tốt nhất.

Im lặng, Thẩm Thừa Quang im lặng thật lâu, nhìn người phụ nữ đáng thương trước mắt rồi nói: "Anh biết rồi. Nhưng anh sẽ không buông bỏ em như vậy đâu, Tích Niên, chờ anh đến đón em."

Cố Tích Niên nhíu mày lại, Cung Nhược Hàn cũng nhíu mày rồi lên tiếng: "Anh Thẩm, hay là tôi cùng đi với anh sẽ tốt hơn đấy, gần đây tôi cũng rất buồn phiền, cũng muốn ra ngoài đi dạo."