Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 40: Ở trên xe đường có lên tiếng



"Đúng vậy, thế này thì em đến trường cũng có bạn rồi."

Hai người đang nói chuyện thì Hạ Ngôn trên tầng đi xuống nói:

"Muộn rồi đấy Khả Doanh, mau đi ngủ đi."

"Mới mười một giờ mà anh, em còn chưa nói chuyện với chị dâu Tích Niên đủ!" Cô ấy nói.

"Hôm nay em vừa về, đi nghỉ ngơi trước đi, mai lại chơi." Anh nghiêm trang nói.

"Nhưng mà..."

"Không nhưng gì cả! Mau đi ngủ!" Anh vẫn lạnh mặt như cũ.

"Anh hung dữ quá đấy." Hạ Khả Doanh le lưỡi, lại liếc sang Cố Tích Niên một cái, lưu luyến nói: "Chị dâu Tích Niên, mai em lại tìm chị chơi nhé."

Cố Tích Niên gật đầu. Có lẽ là do giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô luôn cảm thấy Hạ Ngôn không thích cô tiếp xúc quá nhiều với Hạ Khả Doanh nên mới hung dữ như thế.

Hạ Khả Doanh vừa đi, Hạ Ngôn cũng bước tới cạnh cô: "Cố Tích Niên, cô cũng tài thật đấy."

"Tôi lại làm sao rồi?"

"Khả Doanh vừa về cô đã biết mượn sức con bé rồi? Hừ! Tâm cơ của cô còn nặng hơn tôi tưởng nhiều đấy.”

Cố Tích Niên nghe lời này chỉ cảm thấy tức không có chỗ phát: "Tôi mượn sức người ta cái gì? Hạ Ngôn, tâm tư của em gái anh cũng không phức tạp như anh."

"Đúng vậy, bởi vì Khả Doanh quá đơn thuần nên mới bị bề ngoài làm bộ làm tịch của cô lừa gạt! Cố Tích Niên, không ngờ cô không chỉ giỏi quyến rũ đàn ông mà còn có thể quyến rũ cả với phụ nữ nữa!"

"Tôi lừa gạt em gái anh hồi nào? Tôi lười nói với anh. Hạ Ngôn, anh hoàn toàn không nói lý." Cố Tích Niên đứng dậy, muốn lên tầng đi ngủ.

'Chát!'

Một cái tát dừng trên mặt cô.

Cảm giác đau đớn từ má lan dần toàn thân, cả người cô bị cái tát này đánh lảo đảo sang một bên, suýt ngã nhào lên sô pha. Có thể thấy cái tát này mạnh thế nào.

"Hạ Ngôn... anh... anh điên sao? Sao tự nhiên lại đánh tôi!"

"Cố Tích Niên, tránh xa Khả Doanh ra! Đừng có dạy con bé những thứ rối loạn dơ bẩn của cô! Tạm thời con bé sẽ cùng đi học với cô. Tốt nhất cô phải ngoan ngoãn trong thời gian đi học cho tôi, phải an phận thủ thường! Đừng có đi quyến rũ đàn ông khắp nơi, làm cái gì bẩn thỉu! Cô diễn cho tốt vai trò mợ Hạ của cô đi! Nếu cô khiến Khả Doanh phát hiện cô làm gì sau lưng thì tôi sẽ làm cô sống không bằng chết!"

"Dạy thứ gì dơ bẩn cho em gái anh? Ha ha, Hạ Ngôn, lúc trước anh trái một cô người yêu, phải một cô nhân tình... Anh thì sạch lắm đấy à? anh nói tôi dạy thứ dơ bẩn cho em gái anh? Hừ, tôi thấy nếu cô ấy bị ảnh hưởng cũng là từ anh mà ra cả thôi. Nếu không sao anh lại buộc cô ấy ra nước ngoài du học chứ? Anh sợ để cô ấy bên người thì dạy hư cô ấy chứ gì! Anh lấy tư cách gì nói tôi?"

Cố Tích Niên ôm má phẫn hận nói. Cô không muốn công kích Khả Doanh, chỉ đơn phương châm chọc Hạ Ngôn mà thôi. Nói thật, cô rất tức giận. Cô không hề có nửa phần muốn hại em gái nhà người ta, kết quả là Hạ Ngôn đề phòng cô như phòng thứ hung ác gì vậy! Làm người ta quá căm tức.

Mà anh ta nói gì thế? Dạy thứ dơ bẩn gì cho Hạ Khả Doanh? Ha ha, trong mắt người đàn ông này rốt cuộc cô bẩn đến mức nào? Còn diễn cho tốt vai trò mợ Hạ, an phận thủ thường nữa chứ... Muốn nhắc cô tuân thủ đạo đức của phụ nữ sao? Đây chính là nhục nhã cô.

Hạ Ngôn đối mặt với ánh mắt bén nhọn không khuất phục của Cố Tích Niên thì nắm lấy cổ áo cô:

"Cố Tích Niên, giỏi lắm. Miệng cô cứng thật đấy, xem ra tôi phải đánh sạch răng trong cái miệng miệng mồm lanh lợi này của cô thì cô mới học được cách ngoan ngoãn có đúng không?"

Cố Tích Niên mím môi, cô tin Hạ Ngôn thật sự có thể đánh gãy hết răng của mình, ngẫm thôi cũng đáng sợ kinh khủng. Nhưng lùi bước khác nào thừa nhận lời nhục nhã của anh ta là đúng:

"Tôi chỉ biết mình không sai!"

"Đau cái là cô biết sai ngay thôi!" Hạ Ngôn cười lạnh lùng, đôi mắt xanh lam tựa như bắn ra một tia lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run. Sự tàn bạo trên gương mặt anh khiến người ta nghĩ đến chuyện anh sắp làm mà run rẩy...

Cố Tích Niên bị anh nắm cổ áo, lúc này chợt dâng lên dự cảm không tốt. Cô hít sâu một hơi: "Anh... anh định làm gì?"

"Hừ!" Hạ Ngôn hừ lạnh một tiếng, nâng bàn tay kia lên.

Đúng lúc này...

"Anh, chị dâu Tích Niên, hai người đang làm gì thế?" Tiếng nghi hoặc của Hạ Khả Doanh truyền từ trên tầng xuống.

Hạ Ngôn lạnh nhạt buông bàn tay nắm cổ áo Cố Tích Niên ra, quay đầu nhìn phía trên tầng: "Sao còn chưa ngủ?"

"Hình như em nghe tiếng cãi cọ. Anh, hai người đang làm gì? Bắt em đi ngủ mà hai người cũng không chịu ngủ đi? Chẳng công bằng gì cả!" Hạ Khả Doanh đỡ má dựa trên tay vịn tầng hai, dáng vẻ trêu ghẹo nhìn hai người bên dưới.

"Không có gì! Nhanh đi ngủ đi." Hạ Ngôn bình tĩnh nói, lại liếc nhìn Cố Tích Niên, lúc xoay người còn nói nhỏ bên tai cô: "Cô gái, nhớ kỹ lời tôi vừa nói với cô."

Dứt lời, Hạ Ngôn đi lên trên tầng.

Thấy anh trai đi lên, Khả Doanh cũng vội chạy về phòng mình. Mà Cố Tích Niên đứng trong phòng khách đưa tay khẽ day Thái Dương.

Nếu vừa rồi Hạ Khả Doanh không xuất hiện đúng lúc thì anh sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì nữa?

Trên má còn đang nhoi nhói đau đớn, tim cô cảm thấy lạnh băng. Có lẽ trong mắt người này cô thật sự chẳng là gì cả! Ha ha, chẳng qua nhờ vậy cô cũng nhìn ra rồi, người đàn ông lạnh lùng này vô cùng tốt với em gái mình, chăm sóc chu đáo đến toàn diện.

Cô lên tầng đi ngủ, càng ở trong cái nhà này lâu cô càng cảm thấy thấp thỏm phiền muộn, càng cảm thấy Hạ Ngôn đáng sợ lại lạnh lùng vô tình.

May là mấy ngày nữa là đến lúc đi học rồi, sau này đi sớm về muộn, coi như có thể hạn chế thấy người đàn ông này.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rọi vào nhà.

Chọc chọc chọc...

Cố Tích Niên cảm thấy có thứ gì đang mổ mặt của cô, cô lật người sang một bên ngủ tiếp.

Lại chọc chọc chọc...

Thứ kia lại vẫn cố chấp mổ mặt cô.

Cố Tích Niên mở bừng mắt ra.

"Chị dâu Tích Niên, ánh mắt trời đã chiếu đến mông rồi đấy, rời giường thôi!" Hạ Khả Doanh thu lại ngón tay vừa chọc mặt cô.

Cố Tích Niên vừa mở mắt đã thấy gương mặt nhỏ xinh đáng yêu có mái tóc quăn, cặp tóc cũng rất xinh đẹp: "Là Khả Doanh à!"

Cô chống người ngồi dậy.

"Đúng rồi Tích Niên, không phải chị kết hôn với anh em rồi à? Sao lại chia phòng ngủ thế? Chị không ngủ chung với anh em sao?"

Câu hỏi của Hạ Khả Doanh làm Cố Tích Niên hơi xấu hổ. Vợ chồng bình thường đúng là ngủ chung một phòng, nhưng cô chẳng khác gì nhân tình được nuôi trong nhà vậy, khi nào anh muốn đến thì đến. Tuy nghe ra thật đáng buồn, nhưng cô lại cảm thấy tương đương may mắn. Ít ra cũng không cần chung chăn chung gối với một ma quỷ mỗi ngày.

"Anh ấy bận, ngủ muộn hơn tôi nhiều. Đúng rồi, mới bảy giờ thôi, sao cô dậy sớm thế?" Cô tìm đại một lý do trả lời qua loa, sau đó lập tức dời đề tài.