Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 41: Sự mờ ám trên xe



"Có lẽ do em vẫn chưa thích nghi được, thời gian chênh lệch khá nhiều. Em ở Anh đã quá lâu, nên không quen với giờ giấc ở bên này. Mau dậy ăn cơm thôi, cô người làm đã làm một bàn thức ăn to đó."

"Ừm, tôi dậy ngay đây."

"Em xuống dưới chờ chị."

Cô vươn người một cái, xuống giường đổi một bộ quần áo khác, nhìn bản thân trong gương liền cười một tiếng, cảm thấy nụ cười quả thực có chút cứng ngắc. Gương mặt tối qua bị anh đánh hơi đỏ lên, bây giờ thì đã hết rồi. Nhưng nghĩ đến vẫn thấy còn đau.

Đi xuống lầu, trong phòng ăn. Cô người làm trông cửa đang đứng kính cẩn ở đó. Hạ Ngôn và Khả Doanh đã ngồi ở bàn ăn... Giống như chỉ chờ mỗi mình cô.

"Tích Niên, Tích Niên, nhanh lên đi, tí nữa đồ ăn sẽ nguội mất." Cô vừa xuống lầu, Khả Doanh đã nhiệt tình vẫy tay với cô.

Con ngươi đen láy nhìn Hạ Ngôn, mà anh thì làm như không nhìn thấy cô vậy, trên mặt vẫn một biểu cảm lạnh nhạt như cũ, không nhìn ra bất kỳ hứng thú nào.

Ba người ngồi ăn, nên bầu không khí không còn ngột ngạt lạnh băng như trước nữa, mặc dù Hạ Ngôn vẫn giống như thế, không nói lời nào, chỉ trưng ra bộ mặt lạnh tanh.

Nhưng nhờ có Hạ Khả Doanh, bầu không khí quả thực đã được làm dịu đi rất nhiều. Bởi vì cô nhóc luôn rất nhiệt tình hỏi Tích Niên đủ thứ, Tích Niên không cần phải một mình đối mặt với khuôn mặt cứng nhắc đó của Hạ Ngôn nữa.

"No quá! Tích Niên, hôm nay chị có việc gì không?" Sau khi ăn xong, Khả Doanh xoa bụng hỏi.

"Không có. Sao thế?" Cố Tích Niên nghi hoặc nhìn cô nhóc, không biết trong hồ lô của cô nhóc lại bán thuốc gì.

"Vậy chị dẫn em ra ngoài chơi đi, cũng đã lâu em chưa về nước rồi. Muốn ra ngoài chơi nhưng lại sợ mình lạc đường, không có ai đi cùng." Cô nhóc giống như một đứa bé nũng nịu nói.

"Ờm..." Cô có chút do dự, mặc dù cô nhóc Khả Doanh không làm gì sai cả, nhưng cứ nhớ đến lời nói tối qua, Hạ Ngôn bảo cô ít qua lại với cô nhóc khiến cho người khác không biết nên làm gì mới đúng. Cô nghi ngờ liếc về phía Hạ Ngôn.

"Tích Niên, vậy cô đưa Khả Doanh ra ngoài chơi đi, nhớ về sớm một chút." Hạ Ngôn lịch lãm nói, một tay ra hiệu gọi cô người làm bên cạnh đi tới: "Cẩm Liên, cô đi cùng mợ chủ và cô chủ ra ngoài."

"Vâng." Cô người làm Cẩm Liên gật đầu một cái.

Hạ Khả Doanh tung tăng nhảy cẫng lên, Cố Tích Niên không nói gì, chỉ mỉm cười. Hạ Ngôn à Hạ Ngôn, anh vừa muốn tôi ở trước mặt em gái anh làm tốt nhiệm vụ của người chị dâu, lại lo lắng tôi dạy xấu cô nhóc nên mới để cô người làm đi theo. Thật sự xem tôi là kẻ tiểu nhân sao.

Hôm nay, không chỉ có một người, mà là cả đám người làm đi theo hai cô ra ngoài. Làm như nếu không có họ theo sau, mà chỉ có cô đơn độc cùng Hạ Khả Doanh đi ra ngoài thì sẽ đưa em gái anh đến những nơi vui chơi trụy lạc vậy. Làm ơn đi, cô cũng chỉ mới 18 tuổi thôi. Không có chuyện gì thì sao có thể đi đến mấy nơi như thế được.

Thời gian như thoi đưa, thoáng một cái đã mấy ngày trôi qua. Mấy ngày nay có lẽ chính là những ngày thoải mái nhất của cô ở nhà họ Hạ, bởi vì có Hạ Khả Doanh ở đây, mỗi ngày qua đi không còn khó khăn như trước nữa. Không cần mỗi ngày phải một mình đối mặt với áp lực mà Hạ Ngôn dành cho cô, hơn nữa Hạ Ngôn cũng bởi vì có Khả Doanh ở đây nên đã kiềm chế rất nhiều.

Rất nhanh đã đến lúc khai giảng, Hạ Khả Doanh là du học sinh trao đổi nên cô và cô nhóc cùng tới trường, Hạ Ngôn cũng đích thân đưa hai cô đi học.

Trên chiếc xe sang trọng.

"Em nhìn thấy trường học rồi! Oa ồ... Thật là xa hoa! Ồ... Không hổ là trường học nổi tiếng!" Hai tay Hạ Khả Doanh bám trên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài với vẻ phấn khích lạ thường. Sự háo hức của cô nhóc cũng bất giác lây sang hai người ngồi trên xe.

Mà lúc này, Hạ Ngôn ngồi ở bên cạnh, bàn tay to vuốt ve trên lưng cô.

Cảm nhận được cái chạm của anh, Tích Niên rụt người lại, nín thở và nhỏ giọng nói: "Anh, làm gì vậy? Em gái anh còn ở trên xe đó."

"Xuỵt, muốn để con bé thấy sao?"

Cơ thể cô gần như cảm thấy ngưa ngứa đến run rẩy bởi sự đụng chạm của anh, bị anh sờ thật là nhột. Cô hít một hơi thật sâu rồi ngồi thẳng người.

Bàn tay lớn thô ráp vuốt ve đến phía trước...

Đây, đây thật là quá đáng!

Lông mày Tích Niên nhíu chặt, âm thanh kháng cự giống như tiếng muỗi vo ve vậy: "Anh, tay của anh..."

Cô nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, động tác rất nhỏ, muốn thoát khỏi sự khống chế của bàn tay anh.

Đôi mắt đen run rẩy nhìn Hạ Khả Doanh đang uốn éo người nằm một bên ở trên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Anh làm loại chuyện này, cùng với dáng vẻ hiện tại của cô, nếu Khả Doanh đột nhiên quay lại nhìn thấy thì làm thế nào đây? Càng nghĩ càng khiến người khác sợ hãi... Nhưng không hiểu sao cảm giác nóng bỏng trong tâm trí càng thêm mãnh liệt.

Hạ Ngôn tiến đến gần hơn, đôi môi nhẹ nhàng thổi một hơi nóng ở bên tai cô

Ưm... Cô vội vàng co vai lại, thật là nhột, nhột đến mức khiến người ta cảm thấy có chút đáng sợ, giống như hơi nóng kia sẽ đưa con người ta đến một không gian kỳ lạ. Nếu như cơ thể có thể co lại, bây giờ cô nhất định sẽ cuộn người lại thật chặt.

Hạ Ngôn nhỏ giọng, trầm thấp nói ở bên tai cô: "Có người ở bên cạnh, rất kích thích phải không? Cơ thể sắp không chịu nổi rồi sao?"

Cô cắn chặt môi dưới không nói lời nào, chỉ lo Hạ Khả Doanh lại đột nhiên xoay người thấy hình ảnh khiến người ta ngượng ngùng này.

"Hừ... Buổi tối hãy chăm sóc cơ thể cho tốt. Cô không thể chờ được nữa rồi. Hừ!"

Gương mặt ngượng ngùng đỏ cả lên: "Anh đừng như vậy."

Bàn tay của Hạ Ngôn từ từ rút khỏi quần áo của cô, nói nhỏ: "Hãy nhớ rõ lời tôi và cô đã nói đêm hôm đó. Ở trường học nên biết thân biết phận!"

Cô khó chịu nghiêng đầu qua, mặt vẫn chưa hết đỏ...

Anh giơ tay lướt qua chiếc cổ nhạy cảm kia của cô.

Có lẽ do vừa mới bị anh kích thích nên cảm giác kỳ quái kia đã lên mà vẫn chưa xuống được, cô nhạy cảm né tránh sang một bên rồi kêu nhẹ: "Ưm..."

Khiến anh cười xấu xa một tiếng.

"Ồ? Hai người đang lẩm bẩm cái gì vậy?" Hạ Khả Doanh nghiêng đầu qua, nhìn về phía anh hai và chị dâu.

Cố Tích Niên hơi lúng túng: "Không có gì."

"Ya, Tích Niên, sao mặt chị lại đỏ như vậy? Sao thế? Vừa nãy còn bình thường mà."

"Say xe đó mà..." Cô vội vàng bịa một lý do lấp liếm cho qua.

Lúc này, xe ngừng lại, chỉ nghe tài xế ở trước mặt nói: "Tổng Giám đốc Hạ, tới trường học rồi."

Khả Doanh lập tức bị thu hút liền mở cửa xe nhảy xuống.

Tích Niên cũng chuẩn bị xuống xe, vừa mới xoay người.

"Khả năng nói dối của cô thật khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác."

Hạ Ngôn dùng giọng giễu cợt nói.

Cô lướt qua đôi mắt anh, biết là Hạ Ngôn đang nói chuyện cô đỏ mặt, lông mày nhíu lại: "Tôi nói dối không phải là nhờ phúc của anh hay sao!"

Chẳng lẽ còn muốn cô nói với Khả Doanh là bởi vì ở trên xe, tay anh đưa vào trong đồ lót của cô sao? Không đợi Hạ Ngôn trả lời, cô vội vàng nhảy xuống xe.

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, do đó cổng trường học mọi người qua lại tấp nập. Tâm trạng của Hạ Khả Doanh nhìn cũng không tệ lắm, chạy một mạch vào bên trong: "Tích Niên, cô bị say xe đã khá hơn chút nào chưa?"

"Ừm, không sao rồi." Vốn là đã sắp quên chuyện xảy ra trên xe, tự nhiên lại bị nhắc tới, suýt chút nữa mặt cô đỏ lên, may mà vẫn kiềm chế được.

Tiến vào sân trường, người đến người đi nhộn nhịp, mọi người đều đi về phía hội trường lớn của trường học.

Ngày khai giảng đầu tiên là buổi lễ sao...