Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài

Chương 68: Khuyên nhủ



Diệp Hoan và Lâm Uyển Mai nhìn thấy anh liền sợ hãi đến xanh mặt. Cao Trường Cung nhìn thấy họ liền trừng mắt. Cô thì hoang mang không hiểu sao họ lại tới thăm mình. Cô nghĩ bụng: "Chết rồi, tại sao họ lại đến giờ này cơ chứ. Cao Trường Cung, anh ấy sẽ..."

Diệp Hoan và Lâm Uyển Mai vội vàng đặt giỏ hoa quả xuống dưới cửa phòng và vội vàng nói: " Chúng tôi có việc bận... hôm khác sẽ tới thăm cô Anna sau. Chúng... chúng tôi đi trước."

Hai người họ vội vàng chạy đi. Cao Trường Cung cùng với gương mặt vô cùng tức giận quay sang hỏi cô: "Giữa cô và hai người đó là mối quan hệ gì?"

Cô sợ hãi đáp lại: "Đồng... đồng nghiệp."

Anh nói: "Từ bây giờ trở đi, cô phải tránh xa họ ra. Chẳng có thân thiết gì cả. Nhất là hắn ta, Diệp Hoan. Nếu cô gần gũi với hắn quá thì sẽ không tốt đâu."

" Ờ..."

Lúc này, trong đầu cô chợt nhớ ra: "Ôi chết! Buổi họp lớp. Nhất định mình phải đi theo dõi mới được."

Cô liền đứng dậy và tỏ vẻ rất vội vàng. Anh thấy vậy liền hỏi: "Cô... cô đi đâu vậy?"

Cô liền cười gượng cười gạo: "À ha ha... Cao Trường Cung à, anh... anh có thể ra ngoài mua cho tôi một ít cháo nữa được không? Tôi đói quá..."

Cao Trường Cung thấy lạ: "Cô vừa ăn rồi mà."

" Nhưng mà tôi vẫn còn đói lắm."

Cao Trường Cung thấy có cái gì đó sai sai. Bỗng lúc này, Hoắc Cảnh Nha đi vào cầm thêm một hộp cháo. Cao Trường Cung liền nói: "Kìa, cô Hoắc có mang cháo. Anna ăn thêm nha."

Bỗng anh chạy đến lấy hộp cháo từ tay của Hoắc Cảnh Nha và mang đến bàn, đổ cháo ra bát cho cô.

" Cô ăn đi!"

Cô liền gạt bát cháo sang một bên và nói: "Tôi hết đói rồi... Thôi! Anh về lo cho Cao thị đi. Có chị Hoắc ở đây chăm sóc tôi rồi."

" Mới nãy cô bảo là đói mà bây giờ lại không ăn.  Cao thị có người lo rồi. Tôi ở đây lo cho cô."

Cô liền nháy mắt ra ám hiệu với Hoắc Cảnh Nha.

Hoắc Cảnh Nha hiểu rằng và liền nói: "Cao tổng, Anna đã có tôi chăm sóc rồi. Anh... à, sắp tới giờ đón hai đứa trẻ rồi. Anh giúp tôi đi đón bọn chúng nhé?"

" Ờ được."

Hoắc Cảnh Nha và cô cứ nghĩ rằng anh sẽ đi ngay lập tức. Nhưng thật ra không phải vậy...

Anh đi ra khỏi phòng và gọi điện cho Cố Tĩnh Văn.

" A lô, cậu mang cử vài người vệ sĩ tới phòng số 5, tầng 6 khu X ở bệnh viện ZQ cho tôi. Cậu mà không nhanh tay. Tôi đuổi việc!"

" Vâng sếp!"

"Tút tút"

Lúc này, anh mới yên tâm ra khỏi bệnh viện.

Anna ở trong phòng ngó xem ảnh đã về chưa. Thấy anh về rồi, cô liền nói với Hoắc Cảnh Nha: "Chị... em phải đi theo dõi Diệp Hoan và Lâm Uyển Mai. Chị giúp em giả làm..."

Cô chưa nói xong, Hoắc Cảnh Nha liền nói: "Không được. Em có biết là... em vừa mới khoẻ lại một chút. Bây giờ lại đi ra ngoài. Nguy hiểm lắm, chị không cho em đi đâu."

" Dù có nguy hiểm đến thế nào, miễn sao có thể khiến cho những kẻ hãm hại em phải trả giá thì điều gì em cũng có thể làm."

Hoắc Cảnh Nha thở một cách nặng nề, cô nói: "Anna... chị muốn khuyên em một điều. Đó là kẻ ác thì cũng sẽ có ngày phải trả giá. Mình là người bị hại thì sớm muộn gì những điều tốt đẹp sẽ đến với mình. Chuyện gì đến thì cũng sẽ đến. Em đừng có hận thù quá như vậy. Chị lo lắm." _ cầm lấy tay của Anna

Cô khẽ nhếch mép: "Chị nói điều gì đến thì cũng sẽ đến. Vậy... những cay đắng, đau khổ trước đây cũng là tự nhiên mà có sao? Chị còn nhớ lúc chúng ta ở trên bãi biển Venice không? Lúc đó, chị đã nói với em là đi theo chị. Chị sẽ giúp em trả thù. Giờ đây... chị lại khuyên em là buông bỏ. Để cho ông trời tự trừng phạt họ. Chị có biết em phải khổ sở như thế nào trong vòng 5 năm qua không? Cũng chỉ vì đợi đến cái ngày này mà thôi. Cái ngày mà bọn họ phải bị đau khổ, phải chết không được sống không yên."

Hoắc Cảnh Nha thở dài: "Haizz, chị khuyên em hết nổi rồi. Em muốn làm gì thì em làm đi."

Cô liền đứng dậy đi vào trong phòng tắm và thay đồ. Cô bước ra khỏi phòng của mình và thấy một đám thanh niên mặc đồ đen, nghiêm ngặt đứng trước cửa phòng cô.

Một tên ngăn cản cô lại và nói: "Cô Anna, chúng tôi có nhiệm vụ là phải canh chừng cô."

Cô tức giận hỏi lại: "Mấy người là ai? Sao lại không cho tôi ra khỏi đây. Là ai đã sai các người làm việc này?"

Tên khác nói: "Dạ là Cao tổng."

Lúc này, cô mới ngạc nhiên: "Cao tổng? Cao Trường Cung sai các người làm việc này sao?"

Lúc này, cô mới ngạc nhiên: "Cao tổng? Cao Trường Cung sai các người làm việc này sao?"

Hai tên kia đồng thanh: "Vâng."

Cô chẳng còn cách nào khác là phải đi vào trong phòng.

Hoắc Cảnh Nha thấy cô chưa đi liền hỏi: "Sao em chưa đi hả?"

Cô quay sang gương mặt đầy hờn trách: "Cao Trường Cung cho người đến canh chừng em rồi. Em không thể đi được."

Bỗng lúc này trong đầu cô hiện ra một suy nghĩ: "Hay là chị theo dõi bọn họ giúp em đi."

Hoắc Cảnh Nha do dự: "Nhưng mà..."

Cô liền khoác tay, dựa dầu vào người Hoắc Cảnh Nha.

" Chị...~ giúp em nha? Em hứa em sẽ ở yên ở đây. Chị giúp em đi mà..." _ nũng nịu

" Thôi được!"

Cô vui mừng: "Cảm ơn chị yêu của em. Chị đến quán cafe Love'r theo dõi hộ em."

Hoắc Cảnh Nha liền đứng dậy đi ra khỏi phòng của cô.