Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài

Chương 73: Mưu mô của Hàn Tĩnh Chi



Sau giờ làm việc, ông ta_ Cao Xuân Huỳnh xuống bãi đỗ lấy chiếc xe ô tô mà ông ta đã dành dụm cả mấy năm lương để có được. Theo như nhiệm vụ được giao, Cố Tĩnh Văn đã cho người đi theo dõi ông ta. Cao Trường Cung giao nhiệm vụ này cho Cố Tĩnh Văn nhưng anh còn bao nhiêu việc phải làm nên anh đành phải thuê người khác theo dõi Cao Xuân Huỳnh.

Cao Xuân Huỳnh bắt đầu lái xe ra khỏi tập đoàn. Một anh chàng bịt mặt kín mít thấy xe của ông ta lập tức đuổi theo.

...

Ở khách sạn Hoa Nhài, đó là điểm dừng chân của ông ta. Anh ta lấy điện thoại chụp lại hình ảnh này. Bây giờ, đã xong nhiệm vụ của anh ta. (Các độc giả biết tại sao lại như thế không? Đây là khách sạn mà... sao mà theo dõi kín kẽ được 🤣)

Anh ta phải đứng đợi cho đến khi nào Cao Xuân Huỳnh ra.

Ở trong khách sạn, phòng 350...

Cao Xuân Huỳnh gõ cửa. Một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm đi ra nhào lấy ông ta: "Ông Huỳnh... ông làm em đợi muốn gãy cổ đó~... Ông không thương em hả~?"

Hai tay ả đặt lên hai bả vai của ông ta. Cao Xuân Huỳnh đóng cửa lại, gương mặt đầy vẻ thèm thuồng, hai tay đặt lên hông của cô gái kia rồi nhẹ nhàng nói: "Có chứ... anh thương em lắm. Em đau cổ hả?"

Ông ta lấy miệng, liếm láp chiếc cổ của ả ta. Ả ta phát ra những tiếng rên sung sướng: "Ah~ ha... từ từ thôi... em có chuyện muốn nói với ông..."

Hàn Tĩnh Chi nhẹ nhàng đẩy ông ta ra: "Em thấy mình ở đây không có tiện. 'Hay là ông thuê cho em một cái nhà hay cái chung cư cũng được..."

"... " _Cao Xuân Huỳnh im lặng

Ả không nghe được tiếng nói của ông ta, lập tức rơi lệ: "Hu... em biết ông không có thương em, thôi đi. Ông không thuê thì thôi vậy, chúng ta kết thúc đi... hu..."

Ông ta liền dỗ ngọt: "Ô, cực cưng đừng khóc, anh sẽ thuê cho em... à mà không, anh sẽ mua hẳn cho em luôn một căn hộ chung cư luôn!"

Ả vui mừng gạ vào lòng ông ta: "Em cảm ơn ông nha. Ông đúng là vị cứu tinh của đời em đó. Ông đã giúp em ký được hợp đồng với tập đoàn Cao thị, giờ lại còn chiều em. Ông... ông cho em đứng tên căn hộ đó được không?"

Ông ta không chần chừ mà nói: "Ừ, bà hoàng của anh. Anh sẽ cho em căn hộ đó. Nhưng mà..."

" Nhưng mà sao?"

Ông ta gian sảo nhìn cô ta: "Bất cứ khi nào anh muốn em phải đáp ứng. Được không?"

" Vâng..."

Ông ta bắt đầu bế bổng cô ta lên, bỏ lên giường, bắt đầu cởi từng khuy áo, cái miệng thì không ngừng liếm láp, một tay thì đặt lên trái đào căng mộng, một tay thì thò xuống chỗ đó khiến ả phải ướt át.

(...)

Ở bệnh viện ZQ...

Anna vẫn phải ở đây điều trị vết thương của mình. Mới mấy ngày anh không đến thăm cô mà cô đã nhớ đến vậy sao? Cô ngó ra ngoài cửa sổ, gương mặt buồn bã cứ nhìn xuống dưới.

Hoắc Cảnh Nha mang đồ ăn đến cho cô, thấy cô đang thẫn thờ đâu đâu, Hoắc Cảnh Nha đi vào, hù cho một cú sốc. Cô giật mình: "Chị... chị làm em đứng tim đó!"

Hoắc Cảnh Nha bĩu môi nhìn thẳng vào mắt cô: " Ái chà chà, đang tương tư nghĩ đến ai vậy? Làm gì mà thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thì buồn ơi là buồn. Đang nhớ tới ai phải hơm?"

Cô bị nói trúng tim đen, liền trốn tránh ánh mắt của Hoắc Cảnh Nha

" Đâu... làm gì có, làm gì nhớ tới ai đâu..."

Hoắc Cảnh Nha nói tiếp: "Phét! Kiểu này là đang nhớ người yêu nè. Nói! Ai?"

Cô lập tức phản kháng: "Sao chị biết em đang nhớ người yêu? Chị có phải cũng đã từng..."

Hoắc Cảnh Nha lắc đầu lia lịa: "Làm gì có... Lo mà ăn đi, hủ tiếu bò sáng nay mẹ em mới nấu đó!"

Cô liền hỏi: "Bà ấy có khoẻ không chị?"

" Yên tâm, khoẻ re!"

Lúc này, ở ngoài cửa sổ, cô thấy bóng dáng của Cao Trường Cung. Cô vui mừng đến nỗi mà gương mặt không giấu nổi cảm xúc. Hoắc Cảnh Nha nói: "Vậy mà bảo không nhớ. Khiếp! Mới thấy người thương thôi mà đỏ hết cả mặt mày. Thôi, tôi đi về cho hai người nói chuyện!"

Lúc này, Cao Trường Cung cũng lên đến nơi. Hoắc Cảnh Nha đụng mặt với anh, cô liền nói: "Chào Cao tổng!"

Nói rồi Hoắc Cảnh Nha liền rời đi. Anna thì ngại ngùng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Thấy cô ngại ngùng, anh hỏi: " Mấy nay, tôi không đến thăm cô. Cô nhớ tôi chứ?"

Cô mạnh dạn nói: "Đâu, làm gì có, tôi không có nhớ ai hết á... À, đúng rồi, tôi nhớ con của anh. Thằng bé tiểu Lưu đó!"

" Thật không?"

" Thật... thật mà. Hôm nay, sao anh lại đến thăm tôi? Tôi tưởng anh sẽ không đến nữa chứ..."

Cao Trường Cung cầm lấy tay cô, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đôi môi định chạm vào nhau bỗng dưng Bs Tiêu Bách đi qua, anh cũng không để ý lắm đâu, anh chỉ chăm chăm vào cái tập hồ sơ trên tay rồi gõ cửa. Cô liền quay đầu sang chỗ khác. Anh cũng giật mình mà đứng chỉnh tề lại. Gương mặt anh lúc này đầy giận dữ, anh nghĩ bụng: "Tên kỳ đà cản mũi này từ đâu xuất hiện vậy?"_ ánh mắt chết người

Tiêu Bách liền nói: "Ừm... xin lỗi đã làm phiền hai người. Tôi đến để thông báo. Đó là một tuần sau cô Anna sẽ được xuất viện."

Nói xong Tiêu Bách liền sợ hãi chạy ra khỏi đó.

Cô thì xấu hổ kinh khủng.

" Ting" _ thông báo tin nhắn trong điện thoại của  Cao Trường Cung.

Anh xem xong rồi vội vàng nói: "Ừm, tôi bận rồi. Cô nghỉ ngơi sớm đi. Sắp được ra viện rồi. Cố gắng lên!"

" Cảm ơn anh..." _ cô xúc động

Cao Trường Cung lập tức rời đi.