Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài

Chương 74: Xuất viện



Một tuần sau đó trôi đi, BS Tiêu Bách đang kiểm tra sức khỏe cho cô lần cuối. Anh nói: "Vết thương của cô hồi phục khá tốt. Một ngày thay băng hai lần với uống thuốc mà tôi đã đưa cho cô. Khoảng vài tuần cô sẽ khỏi. À, sau khi vết thương lành lại, cô nhớ mua thuốc để bôi nha?"

Anna ngơ người một lúc rồi hỏi: "Thuốc gì cơ? Sao anh không kê cho tôi luôn đi!"

Tiêu Bách nhìn cô và nói: "Vết thương của cô chưa lành hẳn nên tôi không kê thuốc cho cô. Với nếu bôi thuốc trong khi vết thương chưa khỏi sẽ dẫn đến nhiễm trùng và lâu khỏi."

" Ừm... vậy để tôi sẽ mua sau."

" Cô Anna à..." _ấp úng

" Hả? Có chuyện gì?"

" Cho tôi xin số điện thoại của cô được không?"

" Để làm gì?"

" Dù sao chúng ta cũng đã tiếp xúc rất nhiều rồi. Cô cho tôi số điện thoại để khi nào rảnh, tôi mời cô đi ăn."

Cô liền nghĩ bụng: "Mình có nên cho anh ta số điện thoại không nhỉ? Mình thấy anh ta cũng thật lòng. Thôi, hay là cứ cho đi. Biết đâu sau này cần dùng đến."

Nghĩ một hồi rồi cô nói: "Số điện thoại của tôi là...". Harry Potter fanfic

Cô đọc số, Tiêu Bách lưu lại.

Điện thoại của cô reo lên. Màn hình hiện lên 10 con số lạ.

" Đó là số điện thoại của tôi đó, cô cũng lưu lại đi!"

" Ờ..."

Cô liền lưu số của anh lại.

Anh nói: "Thôi, tôi cũng đã khám xong cho cô rồi. Cô thu xếp đồ đạc rồi lát xuống ký giấy xuất viện nha? Tôi đi đây."

" Rõ ràng là nói hôm nay qua sớm đón người ta vậy mà bắt đứng ở đây đợi." _trách móc

Lúc này, một chiếc ô tô đen sang trọng đậu trước cổng bệnh viện. Một người đàn ông ăn mặc lịch lãm ( Cao Trường Cung). Anh bước xuống xe khiến bao nhiêu người phải để mắt. Lúc nào cũng vậy, đã gặp cô là anh lại phải mua một bó hoa. Cao Trường Cung trao nó cho cô rồi nói: "Mừng ngày cô ra viện. Đây là một chút quà. Mong cô nhận cho."

Cô ngại ngùng cầm lấy bó hoa to chà bá. Cô nói: "Thôi! Anh về đi, chị Hoắc sẽ đến đón tôi."

Cao Trường Cung nói: "Hoắc Cảnh Nha, chị ta gọi điện cho tôi nhờ tôi đón cô rồi. Để tôi mang hành lý lên xe cho."

" Nè, để tôi tự mang lên. Có vài bộ đồ thôi mà."

" Để tôi!"

Anh mở cốp xe rồi bỏ hành lý của cô vào. Còn mở cửa xe cho cô nữa. Cô cúi đầu rồi xuống ghế sau. Anh tức giận nói: "Nè, cô nghĩ mình là ai vậy? Đây đâu phải taxi. Mau lên ghế trên ngồi cùng tôi!"

Cô lại phải bước xuống xe, rồi lên ghế trên ngồi.  Anh ngồi vào trong xe. Cô định thắt dây an toàn nhưng dây bị kẹt. Anh liền giúp cô.

" Gần... gần quá!"

Anh thắt dây an toàn cho cô xong, bỗng thấy cô đỏ mặt. Anh liền lấy hai tay mình áp vào mặt cô.

" Ưm..."

Anh liền trao cho cô một nụ hôn. Anh liền thả ra. Cô lau đi rồi xấu hổ quay đầu sang chỗ khác.

Anh thấy vậy liền cười mỉm và nghĩ bụng: "Ai cha, nhìn kìa... cô ấy đang xấu hổ. Trông thật đáng yêu làm sao."

Cô nghĩ bụng: "Tên khốn này, sao cứ tấn công mình vậy. Nhưng mà... tại sao mình lại không muốn kết thúc nhỉ? Bỏ đi, cái đầu óc đen tối này."

Cô quay sang chỗ anh và hỏi: "Cao Trường Cung, anh có thể cho tôi biết lý do tại sao chị Hoắc lại không đến đón tôi không?"

" Chị ta nói là bận, đi đón vài người về nước."

Thật ra là...

" Alo Cao tổng, tôi là Hoắc Cảnh Nha đây. Tôi muốn nhờ anh đến bệnh viện đón Anna. Tôi bận rồi, hôm nay, tôi có việc đi đón vài người bạn. Anh giúp tôi nha. Tiện thể tôi muốn giúp hai người bên cạnh nhau nhiều hơn."

" Được rồi, tôi biết rồi"

Cô liền nghĩ bụng: "Đón vài người bạn về nước... Không lẽ là hai thầy và Alex, Sofia. Ôi chết!"

Cô hốt hoảng nói với anh: "Anh nhanh lên được không?"

" Cô vội vàng làm gì? Chúng ta còn chưa ăn sáng mà. Như vậy không tốt đâu."

" Anh nhanh lên đi. Chị Hoắc đi đón bốn người đó mà không nói với tôi. Nhất là thầy Hạ, thầy ấy mà thấy tôi không đi đón tiếp là lại tới công chuyện luôn."

Anh cười nhếch mép: "Ha, cô sợ đến vậy à?"

" Anh bị làm sao vậy? Thầy ấy là ác ma đó. Khó tính, gia trưởng, nghiêm khắc. Ôi trời ơi, nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng rồi."

" Cô nói gì mà ghê vậy? Chắc ai làm học trò cũng khổ lắm nhỉ?"

" Chứ còn sao nữa, Alex, anh ấy là người toả sáng nhất trong ba bọn học trò tôi nhưng cũng là người khổ nhất. Mỗi khi đi muộn là thầy ấy bắt phải chạy ở sân vận động 20 vòng. Còn nếu không ngủ đúng giờ đúng giấc, để cho nhan sắc phai nhoà, hai mắt chỉ cần hai thâm một chút thôi là thầy ấy sẽ băm vài quả ớt bôi lên mặt của anh ấy. Để yên như vậy trong vòng 30 phút. Mà mỗi lần như vậy sẽ tăng thêm 30 phút.  Ôi, thật là kinh khủng. Mà mỗi lần anh ấy nhảy say một nhịp thì thầy ấy sẽ bắt nhảy lại 50 lần. Cứ như vậy... Thật sự tôi cảm thấy thật là kinh khủng. Chúng tôi nhìn thấy cái cách mà thầy ấy đối xử với Alex đã thấy sợ hãi rồi."

" Cô nói gà nghe khiếp quá vậy? Đó là hành hạ học trò chứ dạy dỗ thành tài cái gì."

" Thôi, anh lái xe tiếp đi. Lát nữa anh sẽ được mở mang tầm mắt."