Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

Chương 8: Kỷ Tuyết Tình nóng tính



Người lái chiếc Bentley đâm vào cửa nhà họ Triệu chính là Kỷ Tuyết Tình!

Cô buộc tóc lên, trang điểm vô cùng cầu kì. Trên người mặc một chiếc áo cổ thấp bó sát hở rốn màu

đen, dãy núi ngạo nghễ và phần bụng bằng phẳng nhìn thấy không sót gì.

Bên dưới cô mặc một chiếc quần cao bồi siêu ngắn, mang đôi xăng đan vàng nhạt cực đẹp, đôi chân dài thẳng tắp. trắng như tuyết khiến người ta nhìn phải chảy máu mũi.

Kỷ Tuyết Tình của hiện tại đã thay đổi hình tượng tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục trước kia, biến thành nữ vương hoang dã.

Cô vừa xuống xe đã khiến tất cả mọi người ở đây choáng ngợp, Triệu Trung Tuyết đứng trước mặt cô cũng phải tự tỉ mặc cảm.

Khi mọi người đang thắc mắc Kỷ Tuyết Tình là ai, cô lại chủ động mở miệng gọi Giang Vũ là “ông xã”.

Điều này lại tiếp tục khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến mức sững sờ.

Một tên ăn hại vừa mới bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi nhà như Giang Vũ sao lại có thể được cô gái xinh đẹp cực phẩm thế này gọi là ông xã chứ?

Giang Vũ cũng không ngờ Kỷ Tuyết Tình sẽ xuất hiện, lại càng không ngờ đối phương sẽ gọi mình kiểu đó.

Anh lập tức đứng ngây ra tại chỗ, không biết phải phản ứng như thế nào.

Kỷ Tuyết Tình không thèm đếm xỉa tới ánh mắt của mọi người xung quanh, duyên dáng đi tới bên cạnh Giang Vũ, chủ động khoác tay anh, hỏi: “Ông xã, anh ký đơn ly hôn xong chưa?”

“À! Ký xong rồi”.

Lúc này Giang Vũ mới hoàn hồn lại, chậm chạp trả lời một câu.

Anh biết Kỷ Tuyết Tình đang giúp anh, nhưng bị cô khoác †ay, anh vẫn căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.

“Vậy chúng ta đi thôi”.

Kỷ Tuyết Tình cười khoác tay Giang Vũ đi về phía xe.

“Hai người đứng lại cho t.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Triệu Trung Tuyết định thần lại, lập tức đi tới chặn đường hai người, giận dữ hét vào mặt Giang Vũ: “Được lảm! Bảo sao anh lại ký vào đơn ly hôn dứt khoát như vậy, hoá ra anh đã dụ dỗ được người khác”.

Cô ta không có tình cảm gì với Giang Vũ cả, nhưng khi thấy anh vừa mới ly hôn đã ở bên một người phụ nữ xinh đẹp. như vậy, cô ta vẫn thấy rất khó chịu trong lòng.

Đặc biệt khi người phụ nữ này còn xinh đẹp cao quý hơn cô ta, Triệu Trung Tuyết càng khó chịu hơn nữa, dựa vào đâu chứ?

“Một người ngoại tình trong hôn nhân, không biết giữ chuẩn mực đạo đức như cô không có tư cách chỉ trỏ tôi đâu”.

Đối diện với lời trách móc của Triệu Trung Tuyết, Giang Vũ chăn trước mặt Kỷ Tuyết Tình, lạnh lùng bảo: “Đơn ly hôn đã ký rồi, chuyện của tôi không còn liên quan gì tới cô”.

Nhìn thấy động tác bảo vệ Kỷ Tuyết Tình của Giang Vũ, Triệu Trung Tuyết tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng, nhưng lại chẳng thể phản bác.

Kỷ Tuyết Tình hài lòng nhìn Giang Vũ, hành vi nhanh chóng bảo vệ cô của đối phương làm cô cảm thấy ấm áp trong lòng.



“Tôi thấy cô cũng có điều kiện không tệ, sao lại ở bên cái thứ ăn hại này được thế?”

Triệu Trung Tuyết đưa mắt nhìn sang Kỷ Tuyết Tình, khích bác chia rẽ: “Anh ta chỉ là một kẻ nhu nhược chỉ biết giặt đồ nấu cơm, chẳng được tích sự gì, không thể cho cô một cuộc sống tốt, chỉ biết kéo chất lượng sinh hoạt của cô xuống đến mức thấp nhất thôi”.

“Không phải người phụ nữ nào cũng nâng cao chất lượng cuộc sống bằng cách lấy lòng đàn ông như cô đâu”.

Kỷ Tuyết Tình khinh miệt nhìn Triệu Trung Tuyết, chỉ vào. chiếc Bentley của mình: “Tôi có thể làm hỏng một chiếc xe hơn năm triệu tuỳ thích, giá một đôi giày tôi mang còn đắt hơn cả bộ quần áo cô mặc gấp mấy lần, cô nghĩ tôi sẽ thiếu tiền chắc?”

“Cô...”

Triệu Trung Tuyết lập tức cứng họng, cần răng nói: “Tên ăn hại này chỉ là rác rưởi tôi không cần thôi, cô nhặt chiếc giày rách này thì có...”

“Chát!"

Cô ta vừa mạnh miệng nói được một nửa, Kỷ Tuyết Tình đã đưa tay ra tát thẳng vào mặt cô ta.

“Cô, cô dám đánh tôi á?”

Triệu Trung Tuyết sửng sốt bụm mặt, có năm mơ cũng chẳng ngờ Kỷ Tuyết Tình sẽ dám ra tay đánh mình ngay khi đang có rất nhiều người nhà họ Triệu ở đây.

“Giang Vũ đã ly hôn với cô rồi, bây giờ anh ấy là người của tôi!”

Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng nhìn Triệu Trung Tuyết, cảnh cáo: “Nếu cô còn dám nói bậy về anh ấy nữa, tôi sẽ nhổ sạch răng cô đấy".

“Con khốn này, cô ngang ngược quá rồi đó”. Đã bị tát một bạt tai mà còn bị đe doạ kiểu đó, Triệu

Trung Tuyết tức không chịu được, giận dữ hét lên: “Hôm nay tôi sẽ cho cô và thắng ăn hại này.

“Chát!”

“Đã không chịu nhớ mà còn dám phun ra phân nữa chứ”.

Triệu Trung Tuyết còn chưa dứt lời, Kỷ Tuyết Tình lại đưa tay tát cho cô ta một bạt tai.

“Gan thật! Cô ra tay đánh người ngay tại nhà họ Triệu tôi, khinh người quá đáng lắm rồi đấy”.

Đúng lúc này, một tiếng quát tháo vang lên, Triệu Thiên Mang sầm mặt bước ra từ trong biệt thự.

“Con gái, con không sao chứ?”

Ngô Châu vội chạy tới bên cạnh Triệu Trung Tuyết, giận dữ quát vào mặt Kỷ Tuyết Tình: “Thật nực cười, không ngờ cô lại dám đánh con gái tôi ngay trong nhà tôi, hôm nay cô đừng hòng bước ra khỏi cái nhà này”.

“Bố, mẹt Cái thăng vô dụng Giang Vũ bắt tay với người ngoài đánh con kìa, nếu không giết bọn chúng, nhà họ Triệu ta biết để mặt mũi ở đâu đây?”

Triệu Trung Tuyết bụm mặt, oán giận quát: “Mau bảo mọi người ra tay đi ạ, con muốn hai đứa chết tiệt này...

“Vẫn dám nói bậy cơ đấy!”

Nghe Triệu Trung Tuyết tiếp tục nói tục, Kỷ Tuyết Tình đá mạnh vào bụng cô ta khiến cô ta ngã lăn ra đất.

Giang Vũ ngạc nhiên chớp mắt, không ngờ Kỷ Tuyết Tình lại nóng tính như vậy.

“Người đâu, bao vây lại cho tôi!”

Triệu Thiên Mang tái mặt quát: “Cô còn dám đánh người ngay trước mặt tôi, tưởng nhà họ Triệu tôi dễ bắt nạt thật à!”

Đám người nhà họ Triệu lập tức bao vây Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.

Giang Vũ nhíu mày, nhanh chóng kéo cô ra sau lưng mình.

“Đừng lo lắng!”

Kỷ Tuyết Tình vỗ cánh tay anh, bình tĩnh nhìn về phía Triệu Thiên Mang: “Chỉ là một nhà họ Triệu thôi, tôi có thể diệt trừ trong nháy mắt. Tôi cứ bắt nạt các ông đấy, ông có thể làm gì được tôi, ông dám làm gì tôi sao?”

Đùa à!

Kỷ Tuyết Tình là công chúa nhỏ được yêu thương nhất nhà họ Kỷ ở Kim Lăng, hoàng tộc Đông Nam. Ông trùm những nơi khác ở trước mặt cô cũng phải khách sáo, đương nhiên cô sẽ không để một gia tộc nhỏ chưa đủ tư cách như nhà họ Triệu vào mắt.

“Cô...”

Khi thấy Kỷ Tuyết Tình đối mặt với cục diện này mà vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí còn khí phách chống trả, Triệu Thiên Mang không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Bố còn do dự gì nữa thế?”

Triệu Trung Tuyết với hai má sưng đỏ nôn nóng giục: “Bố mau sai người đánh chết bọn chúng đi ạ!”

“Con im miệng cho bố!”

Triệu Thiên Mang quát một tiếng, nhìn về phía chiếc. Bentley kia, cau mày hỏi Kỷ Tuyết Tình: “Xin cho tôi hỏi, rốt cuộc cô là ai?”

Triệu Thiên Mang biết rõ một người có thể đi loại xe đắt tiền này chắc chản có lai lịch thân phận không tầm thường. Nhà họ Triệu chỉ là một gia tộc nhỏ, một khi động chạm đến những người không thể dây vào, họ có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.

“Tôi là người mà nhà họ Triệu các ông không đắc tội nổi!”

Kỷ Tuyết Tình lườm nguýt Triệu Thiên Mang, kéo Giang Vũ đi về phía ô tô, lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu ai dám động vào chúng tôi, tôi bảo đảm nhà họ Triệu sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu”.

Đối diện với Kỷ Tuyết Tình bừng bừng khí thế, oai phong lãm liệt, không cần Triệu Thiên Mang lên tiếng, các thành viên khác của nhà họ Triệu ở xung quanh đều tự giác lùi ra sau, không ai dám chặn đường của hai người họ nữa.

Triệu Thiên Mang nghiêm túc nhìn theo bóng lưng của Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ, không dám ra lệnh tấn công.

Dù ông ta có hạ lệnh, có lẽ người nhà họ Triệu cũng không dám ra tay với người phụ nữ không rõ lai lịch kia.

Vẻ không cam tâm và tức tối hiện rõ trên mặt Triệu Trung Tuyết và Ngô Châu, nhưng Triệu Thiên Mang còn sợ, họ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bỏ đi.

Cứ như thế, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình bước về phía ô tô trước những ánh nhìn chăm chăm bó tay hết cách của đám người nhà họ Triệu.

“Ái chà chà, có chuyện gì thế này? Sao cửa lại bị hỏng rồi vậy?

Vào lúc này, một giọng nam đầy kinh ngạc và nghi ngờ đột nhiên vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Giang Vũ bỗng trở nên lạnh lẽo, anh nhanh chóng mở cửa xe: “Cô Kỷ, cô mau lên xe đi”.

Triệu Trung Tuyết thì lại vô cùng mừng rỡ, thút thít kể lể: “Ông xã, em bị người ta đánh đây này, anh phải đòi công bằng cho eml”