Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

Chương 9: Lưu Thư Nhất đã đến



Khi Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình chuẩn bị rời khỏi nhà họ. Triệu, Lưu Thư Nhất đi vào sân nhà họ Triệu.

Thấy Lưu Thư Nhất xuất hiện, Triệu Trung Tuyết lập tức. nhào vào lòng anh ta gào khóc.

Triệu Thiên Mang và Ngô Châu đều nở nụ cười, nhìn chăm chằm vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình băng ánh mắt không mấy tốt lành.

Khác với nhà họ Triệu, nhà họ Lưu là gia tộc lớn chân chính, hơn nữa lại còn có tư cách hợp tác với nhà họ Kỷ, tiền đồ vô lượng.

Dù cô gái bí ẩn kia có chút lai lịch thì cũng chưa chắc có tác dụng gì khi đứng trước mặt nhà họ Lưu có quan hệ với nhà họ Kỷ.

“Đây là tên đầu sỏ đã khiến anh chịu đủ mọi tủi nhục à?”

Kỷ Tuyết Tình nhìn thấy hết phản ứng của mọi người, cô không vội vã lên xe mà ngược lại đóng cửa xe, khá là phấn khích nhìn Giang Vũ: “Anh cứ mạnh tay vào, không cần phải lo läng cho sự an toàn của tôi”.

“Nhưng..”, Giang Vũ không yên tâm lắm về việc này.

“Không sao, ở Giang Châu không có ai dám động vào tôi đâu”, Kỷ Tuyết Tình tự tin cười đáp.

“Bentley Continental GT3-R, con này chắc chắn được tính là xe đắt tiền ở Giang Châu”.

Lưu Thư Nhất ôm Triệu Trung Tuyết khóc bù lu bù loa đi qua, kinh ngạc bắt đầu quan sát con xe Bentley.

“Ông xã, cô ta là người đã đánh em, anh phải đòi lại công băng cho em nhé”.

Triệu Trung Tuyết thù hăn chỉ về phía Kỷ Tuyết Tình.

“Cứ yên tâm, dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, tôi nhất định...”

Vừa nói được nửa câu, Lưu Thư Nhất đã bị ngoại hình và khí chất của Kỷ Tuyết Tình làm cho sững sờ.

Là một công tử bột, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào xinh đẹp đến vậy.

So sánh với nhau, Triệu Trung Tuyết còn dính nước mắt và dấu bàn tay trên mặt chẳng khác nào cô thôn nữ quê mùa cải

“Khụ khụ! Không biết cô đây tên là gì nhỉ?”

Sau khi định thần lại từ trong sự kinh ngạc, Lưu Thư Nhất vội vàng buông Triệu Trung Tuyết ra, giả vờ như mình rất lịch sự.

“Kỷ Tiểu Viện!”

Kỷ Tuyết Tình thản nhiên nói ra tên của thư ký của mình.

“Cô họ Kỷ à, thật trùng hợp!”

Lưu Thư Nhất làm bộ ngạc nhiên khoe khoang: “Tôi tên là Lưu Thư Nhất, người nhà họ Lưu, mà giờ nhà họ Lưu tôi đã có được cơ hội hợp tác với nhà họ Kỷ ở Kim Lăng, cô có biết nhà họ Kỷ ở Kim Lăng là ai không?”



Anh ta bị ngoại hình và khí chất của Kỷ Tuyết Tình thu hút mãnh liệt, đến nỗi quên mất cả chuyện Triệu Trung Tuyết bị đánh, muốn dựa hơi nhà họ Kỷ để đề cao giá trị bản thân trước mặt Kỷ Tuyết Tình.

Nói thẳng ra là anh ta có ý đồ bất chính với Kỷ Tuyết Tình.

Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình bày ra vẻ mặt kì quái: “Nhà họ Lưu ở Giang Châu à, tôi nhớ rồi!”

“Ông xã, anh làm gì thế hả!” Cảm giác được thái độ của Lưu Thư Nhất khác thường, Triệu Trung Tuyết bất mãn hỏi: “Cô ta đánh em, anh còn khách sáo với cô ta làm gì?”

“Con rể à, con phải ra mặt cho Tuyết Nhi đấy!”

Ngô Châu đi tới bên cạnh Lưu Thư Nhất, căm tức chỉ vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình: “Không biết từ khi nào mà cái thăng vô dụng này lại quen con hồ ly tinh này, bọn chúng tới nhà bắt nạt Tuyết Nhi, khinh người quá đáng quá đi mất”.

“Hai người có quan hệ gì vậy?”

Nghe thế, Lưu Thư Nhất nhíu mày, nghỉ hoặc hỏi Giang Vũ.

Một tên ăn hại bị anh ta cắm sừng suốt mấy năm trời, còn suýt chút nữa bị anh ta đánh chết, sao lại có thể được người đẹp cỡ này thích chứ?

Thù giết cha, oán cướp vợ!

Huống hồ trước đó Lưu Thư Nhất còn suýt chút nữa đánh chết anh.

Đối mặt với Lưu Thư Nhất, Giang Vũ sa sầm nét mặt, siết thật chặt nằm đấm, nếu không phải vì lo läng Kỷ Tuyết Tình sẽ bị thương thì anh đã ra tay rồi.

Kỷ Tuyết Tình chủ động nắm lấy nằm đấm của Giang Vũ, cô không muốn anh biến thành một người đàn ông cộc cẵn chỉ biết dùng bạo lực.

Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay của Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ buộc mình bình tĩnh lại.

“Chúng tôi là người yêu của nhau”. Giang Vũ thả lỏng nảm đấm, đưa tay ra vòng qua eo thon của Kỷ Tuyết Tình một cách rất tự nhiên: “Sao nào, người phụ nữ của tôi tốt hơn nhiều so với đôi giày rách kia đúng không?”

Bỗng nhiên bị ôm, Kỷ Tuyết Tình đờ người ra, giận dữ liếc xéo Giang Vũ, trách thầm trong lòng: “Tôi bảo anh đánh mạnh †ay vào chứ đâu có bảo anh động tay động chân với tôi!”

Khi thấy Giang Vũ ôm nữ thần mà anh ta không thể chạm tới vào lòng, hơn nữa còn thách thức anh ta như vậy, trong mắt Lưu Thư Nhất lập tức bừng lên lửa giận và vẻ ghen tị.

Một thằng vô dụng dựa vào đâu lại quen được người phụ nữ cao cấp hơn cả anh ta?

“Tôi không quan tâm hai người có quan hệ gì”.

Lưu Thư Nhất lạnh lùng nhìn Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình, lên tiếng đe doạ: “Dám đánh người phụ nữ của tôi thì phải trả giá đắt".

“Cô ta tát Tuyết Nhi hai bạt tai, vậy thì phải để Tuyết Nhi tát lại cô ta hai bạt tai”.

“Bảo cô ta ra tay đánh tôi, anh đã hỏi cô ta dám hay chưa?”

Kỷ Tuyết Tình khinh thường nhìn Triệu Trung Tuyết trước khi Giang Vũ lên tiếng.

“Cô...”

Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Kỷ Tuyết Tình, Triệu Trung Tuyết vẫn không dám khinh suất.

Triệu Thiên Mang và Ngô Châu liên tục nháy mắt ra hiệu cho anh ta, nhà họ Triệu không đắc tội nổi người phụ nữ có thể đi xe Bentley này.

“Tuyết Nhi không dám ra tay, nhưng cô ấy có người chống lưng cho cô ấy”.

Lưu Thư Nhất nheo mắt lại, dí dỏm nói: “Phụ nữ tìm đàn ông cần phải kiểm tra kĩ càng vào, nếu không tìm một người đàn ông ăn hại vô tích sự thì cũng chỉ tội cho bản thân mình thôi”.

“Tuyết Nhi, tôi khống chế cô ta, em tát cô ta thật mạnh vào. Có chuyện gì cứ để tôi chịu trách nhiệm cho”.

Lưu Thư Nhất vẫn chưa từ bỏ ý đồ xấu xa với Kỷ Tuyết Tình, muốn hạ thấp Giang Vũ trước mặt cô, để cô biết được sức mạnh của mình, sau đó tìm cách chiếm đoạt trái tim của người đẹp.

“Ông xã oai quá, giữ cô ta đi, em phải tát cho nát cái mặt của cô ta mới được”.

Khi thấy Lưu Thư Nhất bước lại gần Kỷ Tuyết Tình, Triệu Trung Tuyết hào hứng la lên: “Có ông xã tôi ra mặt, để tôi xem cô còn ngang ngược kiểu gì!”

Đối diện với Lưu Thư Nhất đang đến gần mình, trong mắt Kỷ Tuyết Tình có ánh sáng lạnh lập loè.

“Mày mà dám đụng vào cô ấy, tao sẽ lấy mạng mày đấy”. Giang Vũ nổi giận quát lên, chẳn trước mặt Kỷ Tuyết Tình.

'Trông thấy cảnh này, Kỷ Tuyết Tình hơi chần chừ, lặng lẽ vẫy tay với không khí.

“Ha ha ha, hình như thằng nhu nhược nhà mày quên mất dáng vẻ bị tao đánh vỡ đầu hồi sáng rồi thì phải!”

Thấy Giang Vũ mới bị mình đánh hồi sáng lại muốn ra vẻ làm anh hùng, Lưu Thư Nhất khinh thường cười phá lên, tàn nhẫn nói: “Nếu mày đã muốn chết, vậy tao sẽ cho mày tàn phế trước, tiện thể cho cô Kỷ biết mày là loại rác rưởi như thế

nào”. “Ông xã cố lên!”

Triệu Trung Tuyết không ngừng chửi mắng độc địa: “Đánh gãy tay chân anh ta đi, để cả đời này anh ta không đứng được nữa luôn”.

“Đi chết đi!”

Lưu Thư Nhất chửi một câu, vung nằm đấm đánh thật mạnh về phía đầu của Giang Vũ.

Lại một lần nữa đối mặt với Lưu Thư Nhất, Giang Vũ phát hiện động tác của đối phương ở trong mắt mình dường như: trở nên chậm hơn vô số lần, thế là vô thức đưa tay ra chộp lấy năm đấm của đối phương, kết quả...

“BốpI"

Nắm đấm to tướng của Lưu Thư Nhất bị Giang Vũ tóm chặt trong tay, chặt đến mức khiến anh ta không thể nhúc. nhích.

“Gì đây..” Lưu Thư Nhất khiếp sợ nhìn Giang Vũ, có nằm mơ cũng không ngờ Giang Vũ mới bị mình đánh tơi tả cách đây không lâu lại có thể chính diện đỡ lấy năm đấm của mình.

Trong đầu Giang Vũ xuất hiện những mảnh ký ức về chiến đấu, anh chộp lấy nằm đấm của Lưu Thư Nhất, đầu tiên là kéo một phát, sau đó thuận thế dời xuống vị trí giao nhau giữa năm đấm và cổ tay của đối phương, bẻ mạnh về phía trước.

“Räc!”

“Áp Cùng với một tiếng trật khớp giòn giã vang lên, Lưu Thư

Nhất hét thê thảm một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất, tay phải của anh ta đã bị trật khớp!