Còn Lâu Mới Thích

Chương 2



Thứ hai học tennis, tôi mua một lon coca lên lớp, lúc luyện tập tự do, tôi cầm vợt và banh đi tới đi lui tìm cơ hội.

Hắn đang luyện tập với bức tường, lúc tôi đi ngang qua phát hiện thấy hắn liếc tôi một cái, sau đó tiếp tục tập trung luyện tập.



Tôi ngồi xổm ở bên cạnh chờ hắn làm rớt banh, muốn thừa dịp nhặt banh cho hắn thì lại nói mấy câu, không ngờ kỹ thuật của người này quá tốt, từ đầu đến cuối cũng không rớt lần nào.

Mấy chục phút trôi qua, thấy hắn đã thấm mệt, cũng đã thu banh về.

Mà lại không cho tôi một chút cơ hội nào.

Sau khi hắn thu banh liền đi đến bên cạnh uống nước, tôi vội vàng đi tới, trước khi hắn kịp lấy nước của mình, đã đưa lon coca trong túi qua.

Hắn nhìn lon Coca, lại nhìn tôi, hỏi: “Làm gì vậy?”



Lúc đó tôi liền có chút hối hận, cảm thấy thật là xấu hổ, sao lại không để hắn tự tưởng tượng đi, còn phải giải thích làm gì...

Nhưng cánh tay của tôi đã vươn ra, chỉ có thể cố mà nói: “Mời anh uống Coca.”

Hắn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt: “Không cần.”

Mẹ kiếp, lại tới nữa, lại tới nữa, lại con mẹ nó, bộ dạng làm như tôi yêu thầm hắn lắm ý, tôi thật sự không chịu nổi!

Thấy hắn như vậy, tôi nhịn không được muốn trêu hắn một chút: “Bây giờ anh có rảnh không? Tôi có chút việc muốn nói với anh.”

“Tôi muốn tiếp tục đánh banh.”

Hắn nói xong liền xoay người định đi, tôi vội vàng giữ chặt hắn.

“Chỉ hai câu thôi.” Tôi nài nỉ, hơn nữa còn nỗ lực ra vẻ như đây là khúc dạo đầu của việc tỏ tình.



Có thể là bởi vì cảm thấy lôi kéo như thế này ở sân vận động là rất khó coi cho nên hắn cũng không kéo tôi ra một cách thẳng thừng, mà lẳng lặng đứng yên chờ tôi nói.

“Chuyện là, tôi đã chú ý đến anh từ lâu rồi.” Tôi cầm lon coca lên che mặt, giả vờ ngượng ngùng nói: “Không biết anh có nhận thấy không.”



Hắn trưng ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy, lắc lắc đầu: “Không có.”

Không có, xí, đồ đàn ông khẩu thị tâm phi.

“Tôi chính là muốn nói với anh, tôi biết anh học ngành Địa Lý, muốn hỏi anh có quen biết với Lâm Văn không, tôi yêu thầm anh ấy đã lâu, anh có thể giúp tôi xin WeChat không?”

Tôi nói xong còn dương dương tự đắc, cảm thấy sự thay đổi này hắn sẽ không bao giờ ngờ tới, cũng nhất định sẽ phá hủy lòng tự tin của hắn một cách nghiêm trọng.



Nhưng không ngờ hắn vẫn rất bình tĩnh, không có vẻ gì là bất ngờ, ngược lại còn có chút cảm giác không biết phải nói sao: “Tôi không quen biết anh ta.”

Không quen biết càng tốt, càng đúng ý tôi, tôi vốn chỉ muốn truyền đạt một tín hiệu rằng người tôi thích không phải là hắn, chứ không phải thực sự muốn xin WeChat của người kia.

Tôi “À” một tiếng, tỏ ra hết sức tiếc nuối: “Nếu vậy thì thôi....”

Hắn rút tay về, xoay người bỏ đi.

Cũng không biết có phải có một nguyên tắc gọi là "độ chú ý" hay không, lúc trước tôi không hề cảm nhận được sự xuất hiện của anh chàng này, nhưng sau cuộc nói chuyện ngày hôm đó thì dường như ngày nào cũng gặp được hắn.

Lúc mua xiên que ở cửa hàng tiện lợi cũng gặp hắn, đến canteen cũng gặp, thư viện cũng gặp.



Hơn nữa thường xuyên là có mặt bạn cùng phòng của tôi ở đó, cô bạn cùng phòng A chỉ sợ thiên hạ không loạn, mỗi lần nhìn thấy hắn đều quay lại làm mặt quỷ với tôi, thực ra nó chỉ muốn biểu đạt ý tứ: “Cái tên cứ luôn cho rằng mày yêu thầm hắn kìa”, nhưng trong mắt người khác thì rõ ràng là, rất giống, con mẹ nó, tôi thực sự yêu thầm hắn.

Hơn nữa hắn cũng rất kỳ quái, tôi đã nói với hắn rất rõ ràng rằng tôi thích người khác, nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi vẫn giữ thái độ không khác gì lúc trước. Lúc đầu tôi còn giả vờ chào hỏi, hắn cũng không giả vờ không quen tôi, nhưng cách thức trả lời vô cùng lãnh đạm, khiến tôi cảm thấy rất mất mặt.

Đỉnh điểm chính là có một lần tôi và cô bạn cùng phòng A gặp hắn và bạn hắn ở cửa hàng tiện lợi, chúng tôi chào hỏi rồi đi ra ngoài trước, bọn họ vẫn còn tính tiền ở bên trong, sau đó chúng tôi gặp được bạn học ở trước cửa liền đứng lại nói vài câu, trùng hợp bắt gặp bọn họ đang thảo luận về tôi.

“Cô bé mặc áo hoodie kia có phải là đang trồng cây si cậu không?” Bạn hắn hỏi.

Hắn: “Ừ.”

Tuy họ nói rất nhỏ nhưng tôi có thể nghe được rõ ràng!

Lúc đó tôi lập tức dựng lông, cây si cái đầu anh ấy, anh lấy đâu ra sự tự tin kia hả?!



Bạn hắn không ngờ rằng chúng tôi còn ở bên ngoài, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, lại giả vờ như không nhìn thấy chúng tôi, vội vàng bỏ đi mất.

Hắn lại không hề có một chút thẹn thùng nào, chỉ bình thản liếc tôi một cái rồi cũng bỏ đi theo.

Trên đường trở về tôi vẫn luôn liên tục mắng hắn.

“Không phải là hắn nghe mày nói mày thích Lâm Văn xong, vẫn nghĩ là mày lấy cớ muốn tiếp cận hắn đó chứ?”

Tôi: “……”

Tôi có còn cứu được không?!