Còn Lâu Mới Thích

Chương 3



Tối hôm sau, tôi lại đi cho mèo ăn.

Tôi cố ý đi sớm một chút, chính là vì sợ sẽ gặp lại hắn, kết quả là vừa mới ngồi xuống không bao lâu, thì quả nhiên là tên ranh âm hồn bất tán kia lại tới.

Cũng không sao, gặp thì gặp thôi, dù sao cũng là tôi tới sớm hơn anh, chứ không phải là vì anh mới đến đây!



Hắn dường như phải đến gần mới phát hiện ra tôi, liền dừng bước, đứng ở cách đó không xa mà chờ.

Đã hiểu rồi sao?! Đã hiểu sao?! Trong lòng tôi điên cuồng gào thét, có cảm thấy cảnh tượng này quá quen thuộc hay không! Ngày hôm đó tôi cũng là bộ dạng này! Tôi không phải yêu thầm anh! Anh tỉnh táo một chút đi!



Nhưng có thứ gì đó thật tà môn, con mèo nhỏ hôm nay dường như không muốn để ý đến tôi, tôi cho nó ăn nó cũng không ăn, muốn sờ nó một chút nó cũng không cho sờ.

“Nó không thích người khác chạm vào nó.” Hắn đột nhiên đi tới nói: “Cẩn thận nó sẽ cào cô đấy.”

Tôi:??

Còn cần anh phải nói hay sao?

Bà đây đã quen biết với con mèo này suốt cả một học kỳ rồi.

“Tôi quen nó mà.” Tôi lập tức giải thích: “Nó rất thích tôi.”



Nhưng con mèo này lại giở chứng, không cho tôi chạm vào, hắn ngồi xổm xuống thì nó lại chủ động chạy tới bên chân.

Hắn duỗi tay vuốt vuốt lông nó, nhướng mày liếc mắt nhìn tôi một cái, còn có chút mùi vị khiêu khích.

Ôi, tôi thật sự sắp tức chết rồi.

Ngọn lửa háo thắng trong lòng tôi như thiêu đốt, tôi vẫy tay: “Đô Đô, qua đây.”

Con mèo nhe răng trợn mắt gầm gừ với tôi.

Tôi:?

Tức là sao? Bây giờ mèo cũng biết trọng sắc khinh bạn à?

“Không được tùy tiện đặt tên cho người ta.” Hắn thản nhiên nói một câu.



“Liên quan gì đến anh.” Tôi cũng không biết phải nói gì: “Nó cũng đâu phải là mèo của anh.”

Rất có thể là vì giọng điệu của tôi không tốt lắm, hắn lại liếc mắt nhìn tôi một cái rồi không nói gì nữa.

“Tao về đây, Đô Đô!” Tôi chào con mèo một câu, con mèo kia ở dưới lòng bàn tay của hắn hết sức ngoan ngoãn dễ bảo, căn bản là không hề có tôi trong mắt.

Được, được lắm, giỏi cho mày, đồ con mèo lả lơi ong bướm.



“Hôm nay tao bị nó làm cho tổn thương.” Tôi vừa về đến ký túc xá đã mắng con mèo thối tha kia ầm lên: “Lúc trước lần nào tao tới nó cũng nhiệt liệt chào đón, hôm nay lại đối xử với tao như vậy, còn là ở trước mặt hắn kia chứ.”

“Hôm nay mày đi chơi với mèo lại gặp được hắn à?” Cô bạn cùng phòng A vừa đắp mặt nạ vừa hỏi.

“Đúng vậy, thật là xui xẻo.”

“Không chừng người ta cũng cảm thấy xui xẻo đấy, vì đi đâu cũng gặp mày.”

“Mẹ kiếp, tao mà biết hắn tới đâu, tao sẽ không tới đó.”



“Mày nghĩ xem, có khi nào hắn sẽ cảm thấy mày ngồi ở đó là vì muốn chờ hắn hay không? Muốn tạo ra một cơ hội tình cờ gặp gỡ, cho nên mới giả vờ là mình thường xuyên đến đó chơi với mèo.”

Tôi lập tức như bị sét đánh giữa trời quang.

“Hơn nữa mày còn nói con mèo kia đột nhiên không để ý đến mày, vậy chẳng phải là giống hệt như mày và nó không thân, chẳng qua là vì mày đi tán trai cho nên mới đến chơi với nó.”

“A!!!” Tôi đấm ngực giậm chân.

“Mày đừng nghe con kia nói bậy.” Cô bạn cùng phòng B khuyên tôi: “Nói không chừng hai đứa mày đã suy nghĩ quá nhiều rồi, rất có thể là người ta không nghĩ gì cả.”

Tôi lập tức khựng lại: “Cũng rất có khả năng như vậy.”



“Hôm đó chẳng phải bạn hắn đã hỏi, mày có phải là con bé trồng cây si hắn hay không, hắn đã xác nhận còn gì?”

“Thật ra hôm đó tao chỉ nghe được một cách loáng thoáng, bây giờ nghĩ lại chưa chắc là đã nói 'ừ', mà rất có thể là 'hử?' vì nghe không rõ.”

Bạn cùng phòng B của tôi lại chém thêm một nhát: “Nhưng mà cho dù lúc đầu hắn không suy nghĩ nhiều, thì bây giờ mày cũng đã làm quá nhiều động tác nhỏ, người ta không muốn nghĩ nhiều cũng khó.”

Tôi: “…”

Đêm hôm đó, tôi đá chăn, lăn qua lộn lại cả đêm cũng không ngủ được.

Ngày hôm sau tôi và cô bạn cùng phòng B đi ăn cơm, lúc chờ xới cơm, bỗng nhiên nghe được trong một đám người nào đó đang gọi tên Lâm Văn, tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại đối diện với anh chàng đẹp trai trong lớp tennis nọ.



Bọn họ ngồi ở một bàn toàn là nam sinh, tôi lặng lẽ hỏi cô bạn cùng phòng B: “Mày quay đầu lại, nhìn giúp tao một chút xem, cái bàn có năm anh chàng đang ngồi kia, có phải là có Lâm Văn trong đó hay không? Động tác đừng quá rõ ràng, chính là cái bàn phía sau lưng cái cột bên cạnh chúng ta ấy.”

Cô bạn cùng phòng B của tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau khi liếc một cái lập tức quay lại xác nhận: “Đúng vậy, người đẹp trai nhất đấy.”

“Mẹ kiếp! Mày xem kỹ hơn một chút có được không?!” Tôi quả thật muốn giết chết đồng đội heo này.

Cuối cùng tôi hết sức chột dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua, trùng hợp lại chạm vào ánh mắt anh chàng tennis kia.

Nhưng chỉ là một cái nhìn lướt qua nhanh chóng, cũng đủ biết người đẹp trai nhất trong đàn kia chính là hắn, không biết Lâm Văn là ai, nhưng bốn người còn lại đều không hợp khẩu vị của tôi.

Tôi có chút thất vọng.

Không biết anh chàng tennis kia có cảm thấy ánh mắt của tôi kém hay không nữa...

Khoan đã, tôi đột nhiên kinh hoàng, sao tôi phải để ý đến cái nhìn của hắn như vậy?!