Còn Lâu Mới Thích

Chương 6



Không hẹn được vào tối ngày hôm đó, ngày hôm sau tôi vẫn kiên trì tiếp tục hẹn, nhưng cũng là không gặp được người.

“Anh chàng này, sao lại khó hẹn như vậy?!” Tôi than thở với bạn cùng phòng A: “Không phải anh ta là đang bắt cá đó chứ, mỗi ngày hẹn với một cô em khác nhau, cho nên mới không đủ thời gian.”



“Nếu vậy hay là mày trực tiếp hẹn anh chàng tennis kia nói trước đi, ít nhất là có thể giải thích rõ ràng với hắn, lại có thể tránh được việc xấu hổ khi giáp mặt nói chuyện với Lâm Văn.”

Đúng nhỉ?!

Buổi trưa ngày hôm sau tôi bớt chút thời gian đi đến canteen, sau đó gặp được hắn ở quầy bán mì lòng bò cay và thịt kho tàu.

“Con trai các anh thích ăn lòng bò lắm à?” Tôi hỏi: “Có thật là ngon đến vậy không?”



Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái: “Còn có ai thích món này nữa à?”

“Lâm Văn đó, anh ấy nói tuần nào cũng phải ăn một lần.”

Hắn à một tiếng, rồi liền xoay người bỏ đi.

Tôi mua một phần cơm sườn và thịt kho tàu, cun cút đi theo sau lưng hắn, hắn ăn hai đũa đã ngẩng đầu nhìn tôi, thấy tôi không nhúc nhích, lấy làm lạ hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Hắn ừ một tiếng: “Nói đi.”

Tôi: “Thật ra, hôm đó ở trong lớp tennis tôi nói chuyện với anh là bởi vì lúc đó, anh mặc áo sơ mi không bỏ hết vào quần.”

“… Tôi thích mặc như vậy.”

Ối.

“Con mèo hoang ở phía sau sân bóng là từ nửa năm trước tôi đã bắt đầu cho nó ăn.” Tôi lại nói.

Hắn cúi đầu ăn mì, anh hai đũa nữa lại nhẹ nhàng trả lời tôi: “Tôi biết rồi.”



“Okie.” Tôi lập tức lên tinh thần: “Thực ra tôi cũng không phải là thích Lâm Văn, lúc đầu tôi nghĩ anh hiểu lầm tôi thích anh, cho nên mới giả vờ nói rằng mình thích Lâm Văn.”

Sau khi tôi nói xong liền nghe thấy hắn cười khẽ.

Tôi:?

“Anh cười cái gì?”

“Không có gì, cô cứ nói đi.”

“Tôi nói xong rồi, mong là anh có thể giải thích với anh ấy giúp tôi.”

“Vì sao tôi phải giúp cô giải thích chứ, cô tự đi mà nói với anh ta!”

Mẹ kiếp, hắn thật khó xơi.

“Tôi cũng muốn tự mình giải thích, nhưng mà tôi không hẹn anh ấy ra được.”

Hắn lại cười khẽ.

“Đừng cười nữa.” Tôi có chút bực bội, cái người này tại sao lại như vậy: “Tôi đang nói chuyện quan trọng với anh đấy. Có gì mà đáng cười?”

“Vậy cô biết vì sao cô không hẹn được anh ta không?”



Tôi sửng sốt một chút: “Tôi không biết.” Tôi cũng không mấy quan tâm: “Nhưng chuyện này đâu có quan trọng?!”

“Đây chính là điểm quan trọng đấy.” Hắn cúi đầu ăn thêm một miếng lòng, sau đó lấy thẻ sinh viên từ trong cái cặp bên cạnh ra đưa cho tôi.

Tôi ngơ ngác nhận lấy: “Làm gì vậy?”

Lời đã nói ra, tôi mới phát hiện cho đến bây giờ mình vẫn còn chưa biết tên người này, ánh mắt lập tức liếc qua tấm thẻ, rơi xuống họ tên hắn, thật quá đáng, ảnh chụp trên thẻ sinh viên mà cũng đẹp trai đến như vậy sao…

Ủa?

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Tức là sao?”

“Không phải cô còn chưa biết tên tôi sao?”

Tôi phát điên: “Sao anh cũng tên là Lâm Văn vậy?”

Hắn lại cười: “Bởi vì tôi chính là Lâm Văn.”

Quả thực là sét đánh giữa trời quang: “Sao lại như vậy?”

“Nếu không thì cô tưởng Lâm Văn là ai?”

Trong khoảnh khắc đó đầu óc tôi trống rỗng, nói năng lộn xộn: “Tôi không biết Lâm Văn là ai cả, tôi đã nói là tôi chỉ giả vờ thích người này thôi mà.”

Hắn nhướng mày: “Cô muốn giả vờ cũng không đi tìm hiểu một chút về người ta sao?”

Tôi sắp điên lên rồi! Cứu tôi với!

Hắn nhìn biểu hiện của tôi, lại dùng một loại giọng điệu trêu chọc nói: “Thật ra ngay từ đầu, tất cả đều là sự hiểu lầm của cô, căn bản là tôi không hề cảm thấy cô thích tôi, là tự cô đột nhiên chạy tới nói với tôi là mình thích Lâm Văn, khiến tôi không hiểu được là chuyện thế nào, còn tưởng rằng cô muốn dùng một phương thức tỏ tình đặc biệt, hấp dẫn sự chú ý của tôi.”

“A! Tôi không có!” Sau khi sự khiếp sợ ban đầu qua đi, tôi bắt đầu xấu hổ đến nỗi da đầu tê dại, quả thực không dám nhớ lại khoảng thời gian qua tôi đã làm những chuyện ngu xuẩn gì.



“Sau đó tôi lại cho rằng cô đang nhận lầm người, có lẽ là cô yêu thầm một người bạn nào học nào đó của tôi thật, nhưng lại nhầm tên.” Hắn lại nói: “Nhưng sau rất nhiều lần khi tôi đi cùng với bọn họ lại gặp được cô, thì cô đều chỉ nhìn tôi.”

Tôi sửng sốt, chỉ trong nháy mắt khuôn mặt đã đỏ đến tận mang tai: “Làm gì có?!!”

“Có.”

Thật quá đáng! Sao lại có thể trực tiếp như vậy! Con gái không cần mặt mũi sao?!

“Không có! Anh xem đi! Tôi đã nói là anh hiểu lầm tôi thích anh rồi mà!” Trong đầu tôi chợt lóe lên, lập tức lấp liếm: “Anh còn không thừa nhận!”



Hắn có vẻ như bị lời này làm nghẹn họng, dừng lại một chút rồi chỉ có thể ừ ừ hai tiếng, trả lời qua loa: “Cô nói không thì cứ xem như là không.”

Tôi hừ một tiếng, vùi đầu ăn hai muỗng cơm, lại cảm thấy không cam lòng, không phải đâu, tôi vốn là muốn giải thích, sau đó thuận tiện tỏ tình kia mà, vì sao lại phủ nhận chứ?

“Nếu vậy mã WeChat kia, là người bạn học nào của anh?” Tôi ngẩng đầu hỏi.

“Tôi.” Hắn cũng không ngẩng đầu, trả lời.

Okie...