Còn Lâu Mới Thích

Chương 7



“Có nghĩa là anh đang chơi tôi sao?” tôi quyết định phản đòn.

“Hả?”

“Anh biết rõ là tôi nhận lầm người, anh còn tán gẫu với tôi, đưa thức ăn vặt cho tôi, khen tôi dễ thương nữa...”

“Đó là phép lịch sự.” Hắn nhịn không được, giải thích.

“Những cô gái khác anh cũng lịch sự như vậy à?”

“Bình thường tôi không nhận đồ của người khác.”

“Vậy vì sao anh lại nhận đồ của tôi? Bởi vì tôi dễ thương à?”

Hắn lại cười, trả lời qua loa: “À ừ... Bởi vì cô là người dễ thương nhất trong số những người thích tôi.”

Tôi: “Không biết có thật không?”

Giống như tôi không hề tin rằng, ngay từ đầu hắn đã không hề hiểu lầm tôi thích hắn.

Hắn cũng hoàn toàn không tin rằng bây giờ tôi thích hắn.



Hơn nữa giống như muốn chứng minh lúc trước mình không hề hiểu lòng tôi, cho nên bây giờ hắn luôn cố hết sức biểu hiện, khi một chàng trai cho rằng một cô gái thích mình anh ta sẽ có biểu hiện gì?

Tôi kể một câu chuyện cười câu like xin trà sữa trên tường nhà, hắn sẽ lập tức bình luận: có phải chỉ mình tôi nhìn thấy không?

Sau đó còn gửi lì xì cho tôi qua tin nhắn riêng.

Lúc đụng mặt hắn ở căn tin, hắn cũng sẽ nheo mắt với tôi, ra hiệu bảo tôi ngồi xuống ở vị trí còn trống bên cạnh hắn, giống như muốn cho tôi cơ hội vậy.

Còn nếu gặp mặt tôi ở thư viện hoặc là tiệm trà sữa, hắn cũng sẽ nghi ngờ hỏi tôi: Sao cô lại biết tôi ở đây?

Giống như tôi là vì hắn mới chạy đến đây vậy!

Khiến cho tôi vừa tức giận vừa buồn cười.

Hôm đó đội bóng rổ của hắn thi đấu trận bán kết, hắn liền gửi tin nhắn cho tôi, thông báo cho tôi biết thời gian và địa điểm diễn ra.

Rõ ràng là muốn tôi đi xem hắn chơi bóng.

Tóm lại là hết sức tự tin, giống như đã đoán chắc tôi nhất định sẽ tới vậy.

Chiều hôm đó tôi đeo khẩu trang đội mũ, kéo theo bạn cùng phòng lén lút đến sân bóng rổ, nhà thi đấu đã chật kín người, hai người chúng tôi vất vả lắm mới có thể chen vào bên trong được.



Vừa bước vào đã trông thấy các đồng đội của hắn đang làm nóng cơ thể bên ngoài sân, còn hắn ngồi yên trong góc chơi điện thoại.

Tôi âm thầm nghĩ trong lòng chẳng lẽ lại gửi tin nhắn WeChat cho tôi đó chứ? Ý nghĩ này vừa nhảy lên thì điện thoại di động cũng reo.

Ôi đúng là đàn ông!

Tôi nhếch mép móc điện thoại, hóa ra chỉ là tin nhắn quảng cáo.

Đáng ghét! Đoán sai rồi!

Tôi thẹn quá thành giận nhét điện thoại vào trong túi trở lại, liền thấy người nọ ở bên kia quay đầu lại nhìn một chút, hoàn toàn chính xác không hề lầm lẫn bắt gặp được tôi.

Sao lại bị phát hiện một cách dễ dàng như vậy nhỉ?!



Tôi còn đang chờ hắn hỏi tôi một câu “đang ở đâu?” Sau đó tôi sẽ giả vờ lạnh lùng trả lời “Không đi” kia mà!

Bây giờ ánh mắt của hắn xoay chuyển một vòng, dừng lại ở chiếc điện thoại di động của tôi mất mấy giây, rồi mới quay trở lại nhìn mặt tôi.



Mang theo biểu hiện 'tôi biết tỏng mọi chuyện rồi'...

_______

Hắn cất điện thoại di động đi tới chỗ tôi, tôi đưa mắt nhìn đi chỗ khác, không muốn chào hỏi hắn.

Kết quả là người ta trực tiếp đi lướt qua tôi, tới chỗ các đồng đội của mình bắt đầu làm nóng.

Sau khi hắn thực hiện động tác ném bóng vào rổ một cách đơn giản, thì các cô gái bên cạnh tôi lập tức sôi trào.



Tôi quay đầu lại nhìn bằng ánh mắt khinh thường, nhưng lại bị hắn bắt gặp, sau đó hắn lập tức ném bóng cho đồng đội, rồi lại chạy về một góc ngồi xổm xuống.

Chuyện gì đây?

Cứ giống như là đang thủ thân như ngọc cho ai đó...

Sau khi trận bóng kết thúc, tôi và cô bạn cùng phòng của mình chen chúc trong đám người ra ngoài, lại nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên, Lâm Văn gửi tin nhắn cho tôi:



Lát nữa cả đội ăn liên hoan. Cô và bạn cô cũng đến nhé!

Tôi cúi đầu gõ chữ từ chối: Không cần, có thân thiết gì đâu...

Vừa bấm gửi đi thì sau lưng đã có tiếng chân người chạy tới, sau đó cánh tay của tôi bị người ta chụp lấy.

Quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt long lanh của Lâm Văn: “Chúng ta đi thôi!”

Ơ...

Thật sự là rất khó từ chối!

Chúng tôi cùng đến tiệm ăn lẩu, tôi đã nghĩ rằng sẽ rất xấu hổ, nhưng các đồng đội của hắn rất tự nhiên, từ lúc bắt đầu đã cười hihi haha, giống như căn bản không hề phát hiện chúng tôi vậy.

Lâm Văn hắn cứ nhất quyết phải giới thiệu chúng tôi với bọn họ, ngay khi vừa ngồi xuống.



Tôi vừa chào hỏi đồng đội của hắn, vừa lặng lẽ hỏi hắn: “Làm sao anh biết tên tôi?”

Hắn à một tiếng,

“Cô cho rằng ai cũng giống mình à?”

Sau khi hắn giới thiệu xong, các đồng đội của hắn cũng không quá ngạc nhiên, điều này chứng minh hắn không nói những chuyện ngu xuẩn mà tôi đã làm với bọn họ.

Khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chỉ có cậu bạn thường xuyên đi cùng với hắn, chính là người đã từng hỏi tôi có phải là cô gái trồng cây si hắn hay không ở cửa hàng tiện lợi kia, thì luôn treo một nụ cười trêu đùa trên mặt, giống như dự định mở miệng nói gì đó, nhưng sau khi nhìn Lâm Văn thì lại nuốt trở vào.

Sau khi buổi liên hoan chấm dứt, cô bạn cùng phòng của tôi lấy cớ muốn đi mua đồ để ra về trước, mấy người bọn họ vẫn còn tính tiền, tôi đứng ở trước cửa chờ hắn, muốn chào hắn một tiếng rồi mới ra về, kết quả hắn vừa ra ngoài còn chưa nói câu nào đã túm lấy tôi mà kéo đi: “Tôi đưa cô về.”

Thật ngầu!

Tuy rằng thực ra cũng chỉ có vài bước mà thôi!