Con Mèo Nhỏ! Em Chỉ Thuộc Về Anh!

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ!



Sân bay thành phố Đà Thành nườm nượp người qua lại.

Một bóng dáng nhỏ bé trên người là chiếc váy trắng dài ngang gối để lộ đôi chân trắng mịn thon dài, mái tóc xoăn màu nâu buông hờ hững tới thắt lưng.

Khuôn mặt cô gái xinh đẹp tựa thiên xứ, đôi mắt đen láy to tròn cùng hàng lông mi dài cong vút,ánh mắt chớp động sâu thẳm đẹp hút hồn người đối diện.Phía dưới là sóng mũi cao thẳng,khuôn miệng nhỏ nhắn cánh môi hồng căng bóng.

Gương mặt cô toát lên vẻ thuần khiết như một bông sen trắng đầu mùa. Tất cả trên người cô như một bức tranh hoàn mỹ đẹp động lòng người,có vài người ngang qua đều quay lại nhìn rồi nhỏ giọng khen ngợi cô gái.

Cô đứng ở giữa đại sảnh ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

Ba năm rồi hôm nay cô mới trở về nơi này duy chỉ có cô là vẫn cô đơn như vậy khi đi không người đưa tiễn khi về cũng chẳng có người chào đón.

Cô nhắm mắt lại cảm nhận nỗi buồn thê lương,mùi vị của quê hương vẫn lan tràn trong tim cô.

Cô đã nhớ nơi này biết bao nhiêu chỉ duy nhất một điều quê hương thân yêu này không có ai nhớ tới cô.

Đang chìm vào dòng suy nghĩ chợt người cô bị ai đó va phải rất mạnh khiến cô lảo đảo suýt ngã rơi cả túi sách trên tay xuống đất.

Cố giữ thăng bằng trở lại cô nhìn người đàn ông cao lớn vẫn đang bước đi hiên ngang kia,vừa đi anh vừa nghe điện thoại khi anh ngắt điện thoại cũng là lúc cô bình tĩnh lại cao giọng gọi:

_ Này anh! đứng lại!

Cao Dĩ Tường thấy có người gọi sau lưng bèn quay đầu lại chỉ vào mình:

_Cô! gọi tôi?

Diệp Thư Anh bực mình với thái độ của anh đã va vào người khác không xin lỗi còn vênh vênh tự đắc.

_ Đúng vậy! Anh mau xin lỗi tôi!

Cao Dĩ Tường nghĩ mình nghe nhầm đây là lần đầu tiên trong đời có người dám hiên ngang bắt anh xin lỗi họ.

Anh từ từ đi tới trước mặt cô,bóng dáng cao lớn khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng được che bởi chiếc kính mắt to bản màu đen,anh nheo mắt qua mắt kính nhìn cô hơi sững sờ, đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái xinh đẹp,mà nét đẹp rất đơn thuần không hề trang điểm hay tô son đã vậy còn rất thú vị giọng anh trầm ấm cất lên:

_ Thế nào?vì sao muốn tôi xin lỗi cô? đây là trò mới của cô à muốn quyến rũ tôi?

Thư Anh vô cùng tức giận,cái tên tự luyến này cô đã gặp hắn bao giờ đâu, bây giờ dù đứng đối diện cô cũng không cần biết anh ta đẹp xấu ra sao cô không thèm để ý. Hừ thật là bực mình mà cô gắt lên:

_ Anh có bị gì không vậy,anh va phải tôi còn không xin lỗi lại nói mấy lời điên khùng gì thế cái gì mà quyến rũ tôi không thèm để vào mắt đâu,mau xin lỗi đi anh vừa va phải tôi đó.

Dĩ Tường nào phải người bình thường nghe cô nói thế anh cũng nhàn nhạt đáp lại,không thèm để ý cô đang tức giận:

_ Trong từ điển của Cao Dĩ Tường tôi không có hai từ xin lỗi,cô dám lớn tiếng có tin tôi bẻ gãy chân cô không?

Thư Anh phồng mang trợn má cái tên không biết trời cao đất dày này:

_ Anh là cái gì mà tôi phải sợ anh một tên không biết lễ nghĩa,khinh thường người khác,ỉ mình giàu có làm càn,coi người khác không ra gì như anh tôi không thèm để vào mắt.

Lần này Dĩ Tường tức giận thật sự cái cô gái ương bướng này là ai mà dám lớn tiếng chỉ trích anh còn không thèm để anh vào mắt tức chết anh mà,người đàn ông anh tuấn tài giỏi như anh có hàng triệu cô gái mơ ước vậy mà cô ấy không coi ra gì, được để rồi xem!

Mấy vệ sỹ áo đen đi theo anh nãy giờ nghe thấy thế muốn xông tới bắt cô im miệng thì ánh mắt anh liếc nhìn về phía họ ý bảo họ dừng lại lên họ lại lùi lại phía sau anh cung kính chờ lệnh của anh.

Thư Anh tức giận quay người sách hành lí bỏ đi,cô không biết rằng lúc cô cúi xuống nhặt túi sách chiếc điện thoại đã rơi ra ngoài.Dĩ Tường híp mắt nhìn chiếc điện thoại rơi trên đất,sai vệ sỹ nhặt lên rồi nhẹ nhàng ra lệnh:

_ Điều tra cô ấy cho tôi,tôi muốn biết tất cả về cô ấy.cô ấy rất thú vị.!

Vệ sỹ nhận lệnh:

_ Rõ thưa cậu chủ!

Một chiếc Rolls Royce Sweptail chờ tới Dĩ Tường tiêu sái lên xe,chiếc xe lao vút vào dòng xe cộ tấp nập.Anh thầm nhủ:

_ Em sẽ thuộc về tôi con mèo nhỏ!