Con Mèo Nhỏ! Em Chỉ Thuộc Về Anh!

Chương 2: Xin Việc



Diệp Thư Anh loay hoay mất một ngày cô cũng tìm được một ngôi nhà nhỏ cho thuê với giá hợp lí,do cô phải vừa đi làm vừa đi học khi còn ở bên mỹ lên kinh tế của cô rất eo hẹp,giờ học xong quay trở về cô muốn một cuộc sống bình dị ổn định nhất.

Ngôi nhà này nằm ở ngoại ô thành phố nơi này rất gần biển, căn nhà màu trắng bên ngoài có một cái sân nho nhỏ,cùng một vườn hoa cũng nho nhỏ rất hợp ý của cô,bên trong đồ đạc vật dụng đơn sơ,duy nhất một phòng ngủ có phòng tắm,phòng khách và phòng bếp rèm cửa màu hồng nhạt,bộ sofa màu kem sữa bên trên có vái cái gối tựa màu hồng hình chú heo rất dễ thương,trong phòng ngủ,chăn ga gối đều một màu hồng nhạt chứng tỏ nơi này từng có một cô gái ở đây,bà chủ cất tiếng:

_Đây là nhà của con gái tôi,nhưng giờ nó lấy chồng rồi theo chồng qua Pháp định cư lên nhà bỏ không,tôi cho cô thuê lại vì muốn có người ở cùng cho vui tôi ở ngay nhà trên lên có gì cần cô cứ gọi tôi nhé!

Bà chủ cho thuê nhà tầm 60 tuổi tóc đã có nhiều sợi bạc vóc người hơi thấp tầm 1m 55

bà mang khuôn mặt phúc hậu hiền hoà,trên mặt lộ rõ những vết chân chim theo năm tháng.

Diệp Thư Anh được bà chỉ cho khu chợ nhỏ của vùng ngoại ô cách nhà tầm 500m,cô đi đến chợ mua một ít vật dụng cần dùng,rồi mua một ít đồ ăn để về nấu ăn.

Về Tới nhà cô cất đồ vào tủ lạnh,rồi lao vào dọn dẹp bày biện lại mọi thứ cho thật sạch sẽ ngăn nắp.

Lau dọn xong cô ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi,nhắm mắt lại cô hưởng thụ cảm giác thoải mái này,sau này cô sẽ thật cố gắng để có một ngôi nhà nhỏ cho riêng mình! cô thầm nhủ như vậy.

Sau khi ăn tối xong cô về phòng tắm rửa rồi leo lên giường đi ngủ,cô đã bay một quãng đường dài về đây, cả ngày lại sách theo hành lí tìm nhà trọ cô thực sự đã mệt mỏi nhắm mắt lại cô ngủ thiếp đi...

Ngày hôm sau,trên tầng cao nhất của tập đoàn Cao Thị,tại phòng làm việc của tổng giám đốc Cao Dĩ Tường đang ngồi ở bàn làm việc nhàn nhã lắng nghe trợ lí đặc biệt kiêm vệ sỹ Hoàng Quân Hạo báo cáo:

_ Dạ thưa cậu chủ đây là tất cả tài liệu về cô Diệp Thư Anh.

Cao Dĩ Tường lật mở tài liệu trong đó có rất nhiều tư liệu về Thư Anh,ánh mắt thâm thúy nghiêm túc xem từng trang kèm theo những bức ảnh về cô nữa.

Quân Hạo nói Tiếp:

_ Cô ấy tên Diệp Thư Anh,vừa tốt nghiệp khoa thiết kế thời trang tại đại học Harvard trở về,năm nay cô ấy tròn 22 tuổi, mồ côi ba mẹ do một vụ tai nạn, từ nhỏ đã được cô nhi viện ở thành phố s nuôi dưỡng nhưng năm 15 tuổi đã rời khỏi đó đến Đà Thành vừa đi học vừa đi làm nuôi sống bản thân.

Ánh mắt Cao Dĩ Tường thâm sâu,con mèo nhỏ cuộc sống của em cũng không dễ dàng gì,Anh lạnh lùng ra lệnh cho Quân Hạo:

_ Cứ theo kế hoạch mà làm! cậu ra ngoài đi!

_ Dạ cậu chủ.

Sau khi Quân Hạo rời đi,Cao Dĩ Tường lặng lẽ cầm một bức ảnh lên,trong hình là một cô gái nhỏ chụp ở một cánh đồng hoa oải hương mái tóc dài buông tới thắt lưng,chiếc váy trắng tung bay theo gió,cô nở nụ cười rất xinh đẹp hàm răng trắng bóng như ánh mặt trời,bên má trái một chiếc núm đồng tiền rất sâu nhìn cô ngây thơ thuần khiết như làn sương mỗi sớm mai khiến người ta không nỡ rời mắt đi...

Diệp Thư Anh sáng nay bắt xe bus từ ngoại ô vào thành phố để bắt đầu xin việc, cô đã đi đến 6 công ty về thời trang nhưng họ đều từ chối vì không có kinh nghiệm,họ không biết ở mỹ cô đã từng làm trợ lí cho một tạp trí nổi tiếng,cứ xem qua hồ sơ không cần phỏng vấn đã trực tiếp từ chối cô.Tuy hơi buồn nhưng không sao hết khó khăn nữa cô còn vượt qua được. Ngồi trên băng đá trong công viên,đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán,chạy bộ suốt từ sáng đến giờ cô hơi đói,lấy trong túi sách một chiếc bánh mì khô cô mua hồi sáng nhưng chưa ăn với một chai nước cô ngồi đó lặng lẽ ăn.Bất chợt có một cậu bé đi tới mang cho cô một chiếc bánh ngọt và một hộp trà sữa câu bé tầm 8,9 tuổi cất giọng như ông cụ non:

_ Này chị,có một ông anh đẹp trai tặng chị mấy thứ này!

Thư Anh giật mình kinh ngạc cô có quen biết ai đâu? sao lại tặng cho cô? cô cất giọng ngọt ngào mềm mại:

_ Em trai đây là ai tặng chị thế,chị không có quen biết người ta em mang trả lại cho chị được không?

Cậu bé vội sua tay:

_Không được đâu chị! em không thể thất hứa với anh ấy được ( cậu bé đã nhận quà của người đó rồi không thể đem trả lại được)Chị rất xinh đẹp,giọng nói của chị rất ngọt ngào sau này lớn lên em cũng sẽ tìm một người như chị lấy làm vợ.

Thư Anh dở khóc dở cười đưa tay nhéo nhẹ cái má trắng trắng tròn tròn của cậu bé:

_ Em còn nhỏ tuổi lo mà học đi đừng có học đòi người lớn biết chưa hả?

_ Em biết chứ sau này chị chờ em lớn em sẽ cưới chị nhé,thôi em đi đây tạm biệt chị hẹn gặp lại.

_Này nhóc! ( mới có mấy tuổi đã nói như ông cụ rồi)

Cậu bé đi khuất sau lùm cây gần đó một bàn tay chợt kéo nó lại nó nhận ra anh bèn nói:

_Em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đó.

Dĩ Tường hất cằm:

_ Bảo em đưa quà cho cô ấy ai nói em đi câu dẫn cô ấy hả? cái gì mà cưới chứ? cô ấy là người phụ nữ của anh không ai được phép động hiểu chưa?

_ Em nói vậy thôi chứ có thành sự thật đâu chứ ( cậu bé cũng cãi lại)

_ Nghĩ cũng đừng lên nghĩ biết chưa?

Cậu bé yếu thế sợ mình không lấy được quà bèn nói:

_ Em biết rồi,anh đưa quà cho em được không?

Dĩ Tường nhìn bộ dạng của thằng bé thì phì cười lấy bộ đồ chơi siêu nhân đưa cho thằng bé, thằng bé nhận lấy vội vã chào anh rồi chạy thật nhanh đi như sợ anh đổi ý.

Dĩ Tường đứng dưới gốc cây cách đó không xa lặng lẽ ngắm nhìn cô ngồi đó,trái tim có dòng nước ấm nhẹ chảy vào,tới khi cô đứng dậy rời đi anh mới thu hồi tầm mắt bước ra khỏi công viên không quên dặn dò vệ sỹ:

_ Hãy đi theo cô ấy có gì gấp thì báo cho tôi!

Nói xong anh lên xe về công ty.