Con Mèo Nhỏ! Em Chỉ Thuộc Về Anh!

Chương 3: Gặp lại.



Hoàng hôn buông xuống Diệp Thư Anh mệt mỏi ngồi nghỉ ở bến xe buýt.

Cô đã đi thêm mấy công ty mà vẫn bị từ chối,cái bụng thì đã đói meo,sự kiên trì của cô chưa hề có kết quả bây giờ chờ xe buýt thì còn rất sớm,1 h nữa mới có xe về ngoại ô,cô lặng lẽ mở ví của mình ra,trong ví còn một ít tiền mặt,hôm qua cô đã trả cho bà chủ nhà tiền thuê nhà,giờ còn chỗ này cô phải chi tiêu tiết kiệm mới được.

Nhưng điện thoại của cô hôm qua bị rơi mất rồi mà cô không biết nó rơi ở đâu? giờ mà đi mua một chiếc điện thoại cũ như cái cô từng mua trước cũng phải mất một món tiền.

Hazi!!!

Nghĩ đến cô thấy phiền não,ngày mai lại tiếp tục đi tìm việc làm,cô nhất định phải có công việc thật ổn định.

Mở chiếc túi giấy do cậu bé hồi trưa đưa cho mình,cô lấy ra chiếc bánh ngọt nhỏ và cốc trà sữa đã hết lạnh từ rất lâu rồi,cô ngồi đó ăn bánh và uống trà sữa để lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.

Chợt có tiếng phanh xe rất gấp ngay sát chân cô,ngẩng đầu lên cô trông thấy một chiếc Rolls Royce Sweptail phiên bản giới hạn màu đen đỗ trước mặt cô.

Cửa xe bật mở một người đàn ông,cao lớn,trên người là bộ âu phục cao cấp bước xuống,khuôn mặt đẹp như tạc tượng được che bởi cặp kính mắt màu đen,anh ưu nhã đi tới chỗ cô ngồi,gỡ kính mắt anh cất giọng trầm ấm:

_ Xin Chào! Lại gặp nhau rồi.

Do là trạm xe buýt lên có vài người ngồi ở đó họ đều trầm trồ về vẻ đẹp trai anh tuấn của người đàn ông vừa xuất hiện, nhìn bộ đồ trên người anh với chiếc xe anh vừa lái tới ai cũng đều mắt chữ O miệng chữ A về độ giàu có cũng như quyền thế của anh.

_ Trời đất! vô cùng đẹp trai và cool ngầu nha.

_ Ừ đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh luôn.

_Oa! Nhìn chiếc xe của anh ấy kìa là Rolls Royce Sweptail phiên bản giới hạn chỉ có một cái duy nhất có giá mấy chục triệu USD đó.

...

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông toả ra khí thế vương giả đầy sức hấp dẫn hút hồn này.

.....

Mà Diệp Thư Anh bị bất ngờ nhất thời chưa nhận ra anh là ai nên cứ ngây ngốc ngồi nhìn anh tới khi giọng nói của anh cất lên thì cô mới nhận ra anh " Cái người đàn ông tính khí khó chịu hôm qua ở sân bay vừa đó mà đã gặp lại đúng là oan gia ngõ hẹp " cô làm ngơ lạnh nhạt nói:

_Tôi không biết anh là ai,đừng tỏ ra thân thiết thế.

Như một gáo nước lạnh dội vào người Cao Dĩ Tường,nhưng anh không hề để ý tới lời cô nói cũng như mấy người xung quanh đang tò mò nhìn mình thì thầm to nhỏ mà anh cười thật tươi đưa ánh mắt ấm áp nhìn cô nhẹ giọng:

_Chậc! Chậc! Không ngờ nhìn cô như vậy mà cái đầu nhỏ bị nước vào rồi thật đáng tiếc mà.

Anh cố ý trêu chọc cô mà khuôn mặt của Thư Anh lúc này hết đỏ chuyển đến trắng,thật sự tức chết mà, dám nói cô đầu bị hỏng,còn nói giữa trốn đông người,hắn ta cậy có tiền muốn làm gì thì làm sao? Cô tức giận đứng phắt dậy nhìn anh đầy căm ghét:

_ Không biết tôi xui xẻo tới mức nào mới bị anh va phải, sao lại có người mất lịch sự vô liêm sỉ như anh vậy chứ?

Anh tiến lại gần khom người sát khuôn mặt xinh đẹp của cô,trên người cô toả ra hương oải hương nhàn nhạt dễ ngửi,một mùi thơm rất nhẹ không hề có trên người phụ nữ khác.

Thư Anh hơi sợ hãi lùi lại sau một chút giữ khoảng cách hơi thở nam tính của anh khiến cô đỏ mặt,gương mặt anh cúi sát một bên má của cô khiến tim cô tự nhiên đập loạn xạ,hít sâu lấy bình tĩnh cô khẩn trương nói:

_ Anh làm gì vậy? cách xa tôi một chút.Đừng không có liêm sỉ như thế!

Cao Dĩ Tường nhìn thái độ lúng túng của cô,đúng là con mèo nhỏ,móng vuốt của em không đủ sắc để cào lại tôi đâu! Anh bật cười thành tiếng rồi nói nhỏ vào tai cô đủ hai người nghe thấy:

_ Ha ha cô nói tôi không có liêm sỉ vậy cô có tin tôi sẽ không có liêm sỉ hơn nữa trực tiếp hôn cô ở ngay tại đây không hả?

Diệp Thư Anh rất tức giận cùng sợ hãi thực sự,đôi mắt đen to tròn mở lớn hàng lông mi dài cong vút run run vì tức giận, lấy tay che cái miệng nhỏ,lùi lại thêm một bước nhưng ở sau cô không còn chỗ để lùi lại nữa chân cô đã chạm phải chiếc ghế ngồi chờ khiến cô không tránh thoát được.Cô cố dùng sức bình sinh đẩy mạnh anh ra gắt lên:

_ Đồ háo sắc,biến thái,tạm biệt! không bao giờ gặp lại nữa.

Nói xong cô chạy thật nhanh lên chiếc xe buýt vừa chờ tới, leo lên xe biết mình được an toàn cô còn quay lại làm mặt quỷ với anh.

Cao Dĩ Tường đứng đó nhìn theo mỉm cười đầy ấm áp, dịu dàng,ánh hoàng hôn chiếu lên thân người cao lớn càng tôn lên sự cao quý,cũng như vẻ anh tuấn trên khuôn mặt anh.

_Con mèo nhỏ em chạy không thoát đâu,nhất định em phải là người phụ nữ của Cao Dĩ Tường này.

Anh xoay người lên xe rời đi,mà sau lưng anh mấy người còn ngồi chờ xe buýt ở đó vẫn to nhỏ bàn tán:

_ Anh ấy đẹp trai lại giàu có như vậy mà bị từ chối kìa.Nếu là mình mình sẽ gật đầu nhận anh ấy là bạn trai ngay.

_ Cậu không có cửa đâu không nhìn ra cô gái ấy là một mỹ nữ à,rất xinh đẹp đó nhé,họ thực xứng đôi.

_ Xinh đẹp gì chứ,mang khuôn mặt đó là có thể mắng người ta sao không biết xấu hổ.

_ Thôi nào chuyện của người ta mình đâu có liên quan sao cậu lại nói cô ấy như thế chứ,mình lên xe thôi xe tới rồi.

Không cam lòng cô gái kia vẫn vừa đi vừa hậm hực:

_ Nhưng người đàn ông cao quý lại đẹp trai như vậy sao có thể bị thua thiệt thế được.

Cô gái nhìn theo bóng xe của Cao Dĩ Tường khuất từ bao giờ thầm ước trong lòng " Giá như một lần được ngồi trên chiếc xe đó cùng anh thì sẽ hạnh phúc biết bao "...