Con Mèo Nhỏ! Em Chỉ Thuộc Về Anh!

Chương 22: Lăng Tuệ Mẫn trở về



Sau khi người phục vụ rời đi trả lại căn phòng sự yên tĩnh,Cao Dĩ Tường không nói gì nữa chỉ là thật tâm hưởng thụ gương mặt vì giận dỗi của cô mà hồng hồng,anh tự nhiên gắp thức ăn cho cô cất giọng ân cần:

_ Em ăn đi,tôi thấy em hơi gầy.

_ Tôi gầy hay béo đâu liên quan gì tới anh chứ?

_Sao lại không liên quan,sau này em làm vợ tôi,em gầy tôi đau lòng,và con nữa khi ôm sẽ không thoải mái.

_Hả...Cao Dĩ Tường! anh có im đi không,anh có cần liêm sỉ nữa không vậy sao câu nào cũng lưu manh vô sỉ như thế?

_ Với em tôi không cần mặt mũi.

_ Mặt...mặt dày...

Nói rồi Thư Anh cúi đầu anh nhanh phàn ăn của mình cô muốn nhanh chóng kết thúc bữa ăn đắt giá nhưng khiến cô nuốt không nổi này.

Ở bên cạnh Dĩ Tường đắc ý nhếch môi cười đầy thú vị.

Sau bữa ăn kết thúc hai người rời khỏi nhà hàng,ra tới đại sảnh lại gặp phải một người không muốn gặp.

Thẩm Linh đứng trước mặt hai người,giọng điệu đã không còn kiêu căng như bữa trước mà có phần kiêng dè,hiện tại nhìn cô ta có chút không được chỉn chu như trước giọng nói khàn đặc của cô ta vang lên:

_A Tường,anh có thể nể mặt ba em và tình cảm giữa hai nhà cứu công ty của ba em được không anh,công ty của ba em bây giờ đang rất loạn mà ba em ông ấy già rồi không thể ngồi tù được anh à.

Cao Dĩ Tường lạnh lùng,cả người tỏa ra khí thế lạnh lẽo,giọng nói cất lên không mang theo nhiệt độ:

_ Đấy là cái giá cho hành vi trốn thuế của ba cô,cô nói tôi giúp là đang bảo tôi đồng lõa với ba cô à?

_ Không em nào dám thế,chỉ mong anh ra tay giúp đỡ ba em ông ấy bị oan.

Cao Dĩ Tường bật cười nụ cười mang theo sự tàn nhẫn cùng chết chóc,anh ghét nhất những kẻ phản bội,và Thẩm Cương đã phạm phải cấm kị của anh,anh nhẹ buông lời:

_Oan? cô về hỏi lại ông ấy,là ông ấy làm những gì sẽ rõ.

Nói xong anh nắm bàn tay Diệp Thư Anh kéo đi,bỏ lại Thẩm Linh với ánh mắt hận thù nhìn hai người.

....

Một tuần sau trước đại sảnh tập đoàn Cao thị xuất hiện một thân ảnh vô cùng gợi cảm quyến rũ,Lăng Tuệ Mẫn khoác trên mình chiếc váy đỏ rực rỡ,chiếc váy ngắn tới đùi non,phần trên cup ngực để lộ một nửa bầu ngực no tròn như muốn bung ra ngoài,thân hình đẹp chuẩn như người mẫu với làn da được nhuộm màu nâu vô cùng thời thượng.

Cô ta bước những bước uyển chuyển đi tới quầy lễ tân,lên giọng nói với nhân viên của Cao Thị:

_Tôi muốn lên gặp Cao Dĩ Tường.

Nhân viên lễ tân có chút e dè,phải là người thân thiết với Cao Tổng như thế nào mới có thể gọi thẳng tên họ của ông chủ như thế,nhẹ nhàng nhân viên lễ tân hỏi lại:

_Dạ cô có hẹn trước không ạ.

Lăng Tuệ Mẫn có chút mất kiêng nhẫn,quát lên:

_Sao phải hẹn trước mấy người không sợ mất việc à? biết tôi là ai không? phu nhân tương lai của Cao Gia, Lăng Tuệ Mẫn vị hôn thê của Cao Dĩ Tường.

Nghe thế sắc mặt cô nhân viên trở lên sợ hãi,cô chưa từng gặp mặt vị hôn thê của Cao Tổng nhưng cô nghe nói người phụ nữ Lăng Tuệ Mẫn này được Cao Gia vô cùng yêu quý nhất là bà nội của Cao Tổng tên Bạch Khả Vân.

Quá sợ hãi cô lễ tân bèn không dám hỏi câu gì nữa,trực tiếp chỉ đường cho Lăng Tuệ Mẫn đi thẳng lên phòng tổng tài.

...

Trong Phòng tổng tài,tiếng gõ phím vang lên như một điệu nhạc nhịp nhàng,Cao Dĩ Tường dừng duyệt văn kiện bỏ qua một bên mà trực tiếp đi tới bàn làm việc của Thư Anh,hai tay chống lên ghế giam cô trong ngực mình khiến cô mất bình tĩnh dừng tay gõ phím lại,gương mặt anh cách gương mặt cô chừng mấy cm giọng anh thập phần mập mờ:

_ Diệp Thư Anh em định không nói gì với tôi suốt đời sao? một tuần rồi đó,tôi muốn phát điên luôn rồi.

Thư Anh không trả lời anh hai mắt xinh đẹp nhìn anh chăm chú,từ hôm hai người đi ăn chở về ngoài công việc cô không thèm nói với anh một lời nào,cô sợ mình phải đối mặt với anh,thực sự khi hai người ở cạnh nhau cô luôn thấy lo lắng điều gì đó,cô không biết rõ.

_...

Không nghe tiếng cô trả lời anh càng sốt ruột hơn,giọng nói như nài nỉ:

_Thư Anh chỉ cần em nói một câu anh tặng em một ngôi biệt thự.