Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 70: Thoái ẩn núi rừng



Mã Hồng Quyên bị trói chặt không có cách nào để phản kháng, chỉ có thể chửi ầm lên.

“Không được động vào bảo vật của tao, buông tay!”

Thiên Hoàn vừa định cởi sợi dây chuyền xuống cổ bà ta, đã thấy trong mắt Cổ Mạn Đồng đột nhiên chảy ra một dòng huyết lệ, thấm vào da thịt của bà ta, bò vào trong tim.

Động tác của nó quá nhanh, Thiên Hoàn cũng không kịp trở tay.

Mã Hồng Quyên kêu thảm một tiếng, tựa hồ như gặp phải nỗi thống khổ lớn lao, ngã xuống mặt đất mà quay cuồng. Máu trong người bà ta giống như bị thứ gì đó hút đi, cơ thể dần dần xẹp xuống, cuối cùng hóa thành thây khô chỉ còn da bọc xương.

Linh hồn của bà ta cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Lưu Phi Dương hoảng sợ đến độ tay chân không chịu nghe sai sử, cậu lui về phía sau vài bước, lưng dựa vào vách tường trượt dần xuống: “Bà bà bà ấy…… bị làm sao vậy?”

Quỷ Vương hồng bào mặt vô biểu tình nhìn màn thảm kịch này.

【Ngươi cho rằng cậu ta vẫn còn là con của ngươi sao? Từ khoảnh khắc biến thành quỷ, duyên phận giữa ngươi và cậu ta cũng theo đó mà bị chặt đứt, dư lại chỉ là lợi dụng nhau mà thôi.】

Phật tử Thiên Hoàn cầm lấy tích trượng, dùng sức đâm vào tim Mã Hồng Quyên. Một bóng đen vội vàng chạy thoát khỏi xác bà ta, xuyên qua bức tường mà lao về phía màn đêm.

Nhưng nửa đường lại bị một tầng kim quang chặn lại, Quỷ Vương hồng bào đã đuổi theo ở phía sau. Hai lệ quỷ có sức mạnh to lớn đánh nhau, du hồn tiểu quỷ xung quanh liền ăn khổ.

Sau khi hấp thụ huyết nhục của Mã Hồng Quyên, thực lực của Tô Tu Khiết đã khôi phục được chín thành, cộng thêm nhiều năm tu luyện tà thuật, phương thức chiến đấu cũng quen thuộc hơn nhiều so với Quỷ Vương hồng bào.

Thiên Hoàn sao có thể trơ mắt nhìn vợ bị đả thương, một chân phóng lên nóc nhà, gỡ chuỗi hạt tử đàn trên cổ xuống, trong lòng mặc niệm chú ngữ, phóng về phía Tô Tu Khiết.

Chuỗi hạt liền như mọc ra đôi mắt, hóa thành từng vòng kim quang, tầng tầng lớp lớp khóa chặt Tô Tu Khiết.

Tô Tu Khiết oán hận nhìn về phía Thiên Hoàn: “Ngươi, vì sao chỉ có hắn là được ngươi nhìn bằng con mắt khác?!”

Vì sao ta thì lại không được!

Từ sau khi vứt bỏ thân thể của Diệp Kính Trúc, trong lòng cậu ta liền không còn lòng si mê cuồng luyến đối với Phật tử nữa, những cảm xúc đó chỉ là cảm quan kích thích mà thân thể mang lại cho cậu ta. Nhưng cậu ta vẫn không cam lòng, vì sao ta nỗ lực tồn tại như thế, nhưng cuối cùng lại không đạt được cái gì.

Quỷ Vương hồng bào thừa cơ tới gần, quỷ trảo giống như xé giấy, hồn thể của Tô Tu Khiết liền bị chia năm xẻ bảy.

Thiên Hoàn ngồi xếp bằng trên nóc nhà, nhắm mắt mặc niệm Hàng Ma chú. Chuỗi hạt tử đàn không ngừng siết chặt, phát ra kim quang lóa mắt.

Tô Tu Khiết kêu thảm, cuối cùng hóa thành tro bụi.

Lưu Phi Dương nơm nớp lo sợ ló đầu ra cửa sổ, liền trông thấy một màn kinh tủng như thế, biểu tình chinh lăng mất một giây.

“Lúc này cậu ta…… đã thực sự biến mất rồi.”

Ở phía Đông mặt trời vừa ló rạng, Hằng Tâm, Nham Phong và Huyền Thành ngồi xe, nôn nóng chạy tới cửa biệt thự Tô gia. Phật tử Thiên Hoàn ôm thân thể của Diệp Kính Trúc, cùng Lưu Phi Dương lên xe.

Sau lưng, biệt thự Tô gia bốc lên ngọn lửa hừng hực, vô số lệ quỷ kêu la thảm thiết chạy trốn trong biển lửa, nhưng đều bị tầng kim quang trấn áp ở bên trong.

Đám lệ quỷ này đều đã lây dính huyết tinh, không cách nào siêu độ, nếu như buông tay mặc kệ, vậy chỉ càng gây tai họa cho nhiều người vô tội.

Thiên Hoàn lấy ra vật chứa đã được chuẩn bị từ trước, lấy máu từ cánh tay của Diệp Kính Trúc rót vào bình, giao lại cho Lưu Phi Dương.

【Cậu mang thứ này đến giao cho người Diệp gia, bảo bọn họ đi làm kiểm tra DNA.】

Lưu Phi Dương tiếp nhận cái bình, nhìn thi thể nằm trong lòng ngực của Thiên Hoàn, lắp bắp hỏi: “Em ấy…… còn có thể sống lại không?”

Phật tử còn chưa trả lời, Diệp Kính Trúc nằm trong lòng y đã không ngừng ghét bỏ đẩy đẩy thân thể của mình: “Thân thể này đã bị tên kia làm dơ rồi, ta không thèm mặc lại quần áo của người khác! Làm quỷ cũng khá tốt, tự do tự tại không câu thúc!”

Sau khi đoạt xá, Tô Tu Khiết vẫn tiếp tục tu luyện tà thuật, khối thân thể này bề ngoài trông bình thường, nhưng bên trong đã sớm vỡ nát, dơ bẩn bất kham.

Thiên Hoàn tôn trọng ý tưởng của vợ, nếu hắn muốn sống, y tất nhiên sẽ không tiếc công sức làm hắn sống lại, nhưng nếu hắn cảm thấy làm quỷ cũng tốt, vậy cứ tiếp tục như thế cũng là có thể.

Trong lòng Diệp Kính Trúc kỳ thật cũng vô cùng rõ ràng, hắn chết chính là thật sự đã chết, cuộc đời này đã chấm dứt. Vô luận lấy phương thức nào để sống lại cũng đều là chuyện nghịch thiên, làm hao tổn công đức phúc lộc của hòa thượng này.

Hắn không đành lòng!

Hắn tình nguyện kiếp sau, sạch sẽ mà cùng y ở bên nhau.

【Cậu ấy không muốn sống lại, tôi sẽ dẫn cậu ấy về chùa, về sau nếu người Diệp gia tìm gặp cậu thì hãy bảo bọn họ tới chùa Bồ Đề. Nhớ lấy, đừng nói cho bọn họ chân tướng.】

Lưu Phi Dương yên lặng gật đầu, nếu người nhà họ Diệp biết được người con mình tìm kiếm mười tám năm đã chết, vậy thì thật không khỏi quá mức bi thảm. Thà rằng vẫn luôn không tìm thấy, ít nhất trong lòng còn có chút ít hy vọng.

Sau khi rời khỏi biệt thự Tô gia, hai mắt của cậu đã khôi phục trở lại bình thường, không thể nhìn thấy hồn thể của Diệp Kính Trúc nữa. Nhưng cậu biết, Diệp Kính Trúc nhất định vẫn luôn ở đó.  

Trong lòng chợt có một loại xúc động, muốn bày tỏ một lần cuối cùng, cho dù đối phương hồi đáp thế nào, ít ra cũng có thể chấm dứt niệm tưởng trong lòng.

Nhưng những lời này, cậu thật sự còn tư cách để nói ra hay sao?

Lưu Phi Dương tự giễu mà cười cười.

“Phật tử, pháp sư Nham Phong, Huyền Thành chân nhân, thật ra các ngài vẫn luôn diễn trò đúng không? Với năng lực của các ngài, nữ quỷ kia đã sớm bị thu phục từ lâu, nhưng các ngài lại cố ý án binh bất động.”

Huyền Thành chân nhân đương trường bị người ta chọc thủng lớp ngụy trang, da mặt có chút không nhịn được.

Pháp sư Nham Phong nhẹ nhàng mỉm cười: “Lưu thí chủ, cậu có tuệ căn, về sau nên làm nhiều việc thiện.”

Lưu Phi Dương thở dài: “Tôi hiểu rồi, về sau tôi sẽ tận lực đi làm từ thiện, chuộc tội thay cho người nhà.”

Mọi việc đều đã xử lý xong, Thiên Hoàn cũng không muốn trở lại Lưu gia, trực tiếp cùng hai người Hằng Tâm và Nham Phong trở về chùa. Thân thể của Diệp Kính Trúc sau khi được tinh lọc liền được đem mai táng dưới gốc bồ đề sau núi.

Cây bồ đề này đã thụ linh được gần một ngàn năm, năm đó ngôi chùa được đặt tên là Bồ Đề cũng là vì nó.

Phật tử Thiên Hoàn cho xây một tòa miếu nhỏ ngay dưới gốc cây, bên trong chỉ thờ phụng một vị bồ đề lão tổ, ngày ngày đóng cửa khổ tu, sao chép kinh văn, lấy đó để tinh lọc tội nghiệt trên người Diệp Kính Trúc.

Y tu luyện ngậm miệng thiền hai mươi năm chính là vì muốn tích góp công đức, độ hóa lệ khí của Diệp Kính Trúc. Một ngày còn sống, y liền vẫn còn tu luyện ngậm miệng thiền.

Phu phu hai người ẩn cư núi rừng, không hỏi hồng trần thế tục, nhưng vẫn còn một tâm nguyện chưa thành.

Không bao lâu sau, người Diệp gia tới chùa Bồ Đề cầu được gặp Phật tử. Bọn họ đã làm xét nghiệm DNA, xác định đó chính là người con mất tích nhiều năm Diệp Kính Trúc, liền vội vàng đến tìm lại người thân.

“Phật tử, xin ngài đại phát từ bi, nói cho chúng tôi biết tung tích của thằng bé.”

Cha mẹ Diệp đều đã đầu tóc bạc trắng, sắc mặt mơ hồ hiện ra vẻ sầu khổ, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét hào hoa phong nhã lúc còn trẻ, khí chất cũng có bảy phần tương tự với Diệp Vi Lan.

So sánh với bọn họ, Diệp Kính Trúc dung mạo tuyệt diễm xuất chúng, tính nết quyết tuyệt cao ngạo, quả thật không giống như là người một nhà. Cũng khó trách, Diệp Vi Lan làm chủ nhiệm lớp của cậu ba năm mà cũng chưa bao giờ phỏng đoán qua phương diện này.

Thiên Hoàn không nói, chỉ cho bọn họ một dãy số di động.

【Người đang ở nước ngoài, bởi vì một nguyên nhân đặc thù nên không thể gặp mặt các vị.】

Diệp Vi Lan kích động gọi điện thoại, bên trong phát ra giọng nói của Diệp Kính Trúc.

“Chào mọi người, tôi là Diệp Kính Trúc.”

Trong nháy mắt, cô cảm thấy giọng nói này hình như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng ý niệm này rất nhanh chóng đã bị nỗi vui sướng tràn ngập che lấp.  

Ba người Diệp gia vây quanh trước di động, từng câu trò chuyện với Diệp Kính Trúc, dò hỏi cuộc sống trước kia và hiện tại của cậu. Cha mẹ Diệp cũng mấy lần rơi lệ, nhưng lại miễn cưỡng thu vào trong.

Diệp Kính Trúc ngồi bên cạnh Phật tử, sắc mặt nhu hòa nhìn bọn họ, giọng nói truyền ra từ trong chiếc điện thoại.

“Thực xin lỗi, con không thể tới gặp mọi người. Cha mẹ nuôi vô cùng yêu thương con, bọn họ vẫn luôn lo sợ sẽ mất đi con nếu như con tìm lại được người thân ruột thịt. Bọn họ nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, con cũng không muốn thương tổn bọn họ.”

Người Diệp gia đã sớm chuẩn bị tâm lý, đối với bọn họ mà nói, biết được con mình được người đàng hoàng nhận nuôi, bình an khỏe mạnh lớn lên, như vậy cũng đủ rồi.

Mẹ Diệp liên thanh nói: “Như vậy là đúng, cha mẹ nuôi đối xử tốt với con, con cũng nhất định phải hiếu thuận với bọn họ. Chúng ta…… có thể tìm được con, nghe được giọng của con cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”

Diệp Kính Trúc rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

“Cảm ơn lý giải của mọi người, ba, mẹ, và cả…… chị nữa. Về sau con sẽ gọi điện thoại cho mọi người, mọi người nếu có việc cũng có thể liên hệ cho con.”

Nghe được người ở đầu dây bên kia thân thiết gọi ba mẹ và chị gái, người Diệp gia đều giàn giụa nước mắt.

“Được được, chỉ cần con khỏe mạnh, ba mẹ cũng không mong muốn gì hơn.”

Người Diệp gia mang theo số di động không dễ gì có được này, ngàn ân vạn tạ mà rời đi.

……

Thời gian thấm thoát, đảo mắt đã qua mấy chục năm.

Được Thiên Hoàn ngày đêm tinh lọc, tội nghiệt trên người Diệp Kính Trúc đã dần dần tan biến, một thân hồng bào nhuốm máu cũng chậm rãi nhạt đi, thẳng đến một ngày, trong khi Phật tử đang ngồi xếp bằng đả tọa, hồng bào buông lơi, ngón tay thon dài phủ lên đôi mắt y.

Đẩy ngã, thải dương.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu hòa thượng Hằng Tâm, không, hiện tại đã là sư chủ trì Hằng Tâm, theo thường lệ tới đưa cơm cho Phật tử, liền phát hiện trên cổ y lốm đốm điểm đỏ, thảm không nỡ nhìn.

“Phật tử, thời tiết oi bức, trong miếu có quá nhiều muỗi sao?”

Phật tử cả đời tu luyện ngậm miệng thiền, nghe diễm quỷ nhu mị trêu đùa bên tai, đoan trang mà nhắm mắt.

Phật rằng, ta không vào địa ngục thì ai vào.

Chợt có một ngày, nơi mai táng thi thể năm đó bất ngờ mọc ra một gốc dây đằng. Tựa hồ chỉ trong mấy ngày đã điên cuồng lan tràn, quấn quanh cả tòa miếu nhỏ.

Nó có hình dáng quyến rũ, mùi hoa mị người. Lá cây xanh biết mượt mà đáng yêu, nở ra vô số đóa hoa hồng tuyệt đẹp.

Nó uống phong cơm lộ, còn thích ăn những loài động thực vật khác.

Cổ quái, hoặc nhân.

Đối với nhân loại chính là không có thiện ý.

Nhưng đứng ở góc độ của tự nhiên lại là không phân thiện ác.

Diệp Kính Trúc rất thích nó, cậu có thể cảm giác được giữa hô hấp của mình và đám dây đằng cổ quái này có một loại cộng minh nào đó.

【Hòa thượng, ngươi nói xem cái cây dây đằng này có quan hệ gì với ta hay không?】

Phật tử không có cách nào trả lời cậu, hết thảy đều mơ hồ, giống như vì sao y lại không ngừng mang theo ký ức mà luân hồi chuyển thế vậy. Đoạn sinh mệnh lữ trình không thể tưởng tượng được này đến khi nào mới đến chung điểm, y chỉ có thể tự mình đi thăm dò.

Nhưng có một việc đã là chú định.

Bọn họ sẽ luôn tương ngộ, sinh sinh tử tử, không rời không bỏ.

Những ngày tháng thanh tĩnh chỉ thuộc về hai người trải qua thật lâu, khiến cho người ta thực dễ dàng quên đi, thiều quang dễ thệ, niên hoa dễ già.

Một đêm trước khi hòa thượng sắp viên tịch, Diệp Kính Trúc đã giành trước một bước, hóa thành vô số điểm sáng, rơi rụng trong con sông dài của thời không.

【Ta không có cách nào để tồn tại trong thế giới không có ngươi, cho dù là một phút một giây cũng không được, điều đó sẽ làm ta nổi điên!】

【Kiếp sau, ta chờ ngươi……】