Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 72: Vàng óng



Những lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều hiện ra vẻ mặt mộng bức, hoài nghi có phải lỗ tai mình xảy ra vấn đề hay không.

Hình tượng vốn dĩ của Thánh kỵ sĩ Thiên Hoàn chính là cao lãnh tựa băng sơn tuyết liên, tuy công chính liêm minh nhưng cũng có tiếng là thiết diện vô tư, lãnh khốc vô tình. Ở trong mắt những người ủng hộ, ngôn hành cử chỉ của y đều siêu phàm thoát tục, lộ ra dáng vẻ thần tính mạnh mẽ.

Các tín đồ cuồng nhiệt của y đều cho rằng, Thiên Hoàn chính là thần quyến giả được Quang Minh thần sủng ái nhất, một ngày nào đó sẽ hóa thành thiên sứ chân chính, phi thăng trở thành vị thần bảo hộ cho vương quốc.

So sánh với các tín đồ trên mắt tự động bật filter, Thánh kỵ sĩ Thần Hi tự nhận là hiểu biết bản tính của vị đồng liêu này.

Gia hỏa này nào có thanh tâm quả dục như vậy, rõ ràng chính là thích làm theo ý mình, tùy hứng đến cực điểm. Công chính liêm minh á? Y hoàn toàn vô ái vô hận đối với các tín đồ của mình, nếu như đã coi những kẻ khác là bụi bặm, vậy tất nhiên cũng liền không có bất công hay thiên vị.

Nếu cái gọi là thần tính chính là vô pháp vô thiên như vậy, trong mắt không dung nổi nửa hạt cát, vậy gia hỏa này xác thật có thể xưng là người phát ngôn của thần ở nhân gian.

Người ngoài luôn cho rằng gã và Thiên Hoàn lục đục với nhau vì ngôi vị Giáo Hoàng, trên mặt xưng huynh gọi đệ nói cười yến yến, sau lưng lại hận không thể đưa đối phương xuống địa ngục.

Nhưng kỳ thật quan hệ giữa hai người lại là trong ngoài hòa hợp. Ngôi vị Giáo Hoàng nếu rơi vào tay người khác, gã nhất định sẽ không phục. Nhưng chỉ có Thiên Hoàn, vừa đánh mắt liền cảm thấy thực phù hợp.

Nếu gặp được đối thủ ngang tầm thì còn có thể phân tranh một phen. Nhưng khi đối thủ quá mức cường đại, vượt xa khỏi khả năng của bản thân, ngươi đại khái ngay cả tâm tư để cạnh tranh cũng không có, chỉ còn lại tín ngưỡng và kính phục.

Đặc biệt là khi đối phương coi ngươi là bằng hữu, phần vinh dự này cũng đủ để khiến kẻ nọ vì được người thưởng thức mà xúc động đến chết.

Nhưng mặc dù tự nhận là hiểu biết Thiên Hoàn, Thần Hi lúc này cũng không hiểu được ý định của y.

Ngụy trang thành công chúa, gả cho ác long?

Với một thân ngạo cốt của Thiên Hoàn, quật cường sĩ diện, thà chết chứ không chịu khuất phục kia, cư nhiên lại nguyện ý làm ra việc hy sinh to lớn như vậy!

Đây…… nhất định là chân ái mà!

Từ khi Thiên Hoàn đáp ứng mưu đồ diệt rồng với Constantine, Thần Hi đã bắt đầu cảm thấy thái độ của y đối với công chúa không được bình thường, lúc này vừa nghe thấy câu nói kia, gã lại càng chắc chắn gia hỏa này nhất định là đã thầm yêu công chúa từ lâu!

Chậc chậc, giấu cũng thật thâm.

Nếu ngay cả Thần Hi, người hiểu biết Thiên Hoàn nhất cũng sinh ra loại ý tưởng này, thì hai người công chúa Medea và Constantine vốn cũng không phải kẻ ngốc, đều có thể loáng thoáng phát giác ra Thiên Hoàn không hề hài lòng đối với việc “công chúa gả cho ác long” này.

Công chúa Medea không dám tin, mừng thầm trong lòng, chẳng lẽ Thánh kỵ sĩ Thiên Hoàn thích ta sao?

Constantine âm thầm cảnh giác, nếu Thánh kỵ sĩ Thiên Hoàn trở thành tình địch, vậy xác suất mình có được công chúa lại càng thấp!

Thiên Hoàn cũng mặc kệ trong lòng những người này đang suy nghĩ cái gì, sau khi định rõ chi tiết kế hoạch “gả thay”, y liền trở về nơi ở của mình ở Quang Minh Thần điện, bắt đầu đóng gói của hồi môn…… à không, của cải tích góp trong mấy năm nay.

Nam nhân gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Một khi đã hội hợp với vợ, y đại khái cũng sẽ không trở lại nơi này nữa.

Còn việc tranh đoạt ngôi vị Giáo Hoàng, ngươi chết ta sống, cần phải đạp lên núi thây biển máu mới có thể đoạt được……

Thiên Hoàn tỏ vẻ, liên quan gì tới ta!

Y được sinh ra ở thời kỳ trẻ con, không có cơ hội để lựa chọn, bị cha mẹ là những tín đồ thành kính hiến cho Quang Minh Thần điện, từ đó vứt bỏ hết thảy nhân duyên, trở thành một thần quan. Sau khi lớn lên, võ học thiên tư xuất chúng, y liền thuận lý thành chương mà chuyển thức thành Thánh kỵ sĩ.

Thật là một quỹ đạo nhân sinh phi thường.

Mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa, quốc vương Passion quả nhiên vào ba ngày sau liền hạ chỉ, gả công chúa Medea cho chủ nhân của sơn mạch Lạc Nhật, Lục long Mandela.

Ngoài một số ít người đồng tính cho vận mệnh của công chúa, đại đa số dân chúng đều tỏ ra vui mừng đối với chuyện này. Trên khắp đại lục, nếu bàn về sức chiến đấu, Long tộc vẫn luôn đứng ở vị trí đỉnh tháp, vương quốc nào có được sự bảo hộ của cự long, trên cơ bản đều là quốc thái dân an.

Còn cô công chúa bị lấy làm vật hy sinh kia…… Thân là thành viên hoàng gia, đây chẳng lẽ không phải là trách nhiệm mà bọn họ phải nên gánh vác hay sao!

Huồng chi, ngoài kia cũng có không ít dũng sĩ, có thể ra tay giải cứu công chúa khỏi tay của ác long.

Hiện thực và hư ảo, tư duy logic của dân chúng đã sinh ra một sự mâu thuẫn kỳ quái tại điểm này.

Trong những câu thơ của người hát rong, ác long luôn là kẻ tàn bạo khát máu, nơi nào nó đi qua cũng đều là sinh linh đồ thán, mà dũng sĩ diệt rồng thì vĩnh viễn đứng về phía của ánh sáng chính nghĩa. Nhưng trên thực tế, không ai có thể nói cụ thể rốt cuộc là con ác long nào vào ngày tháng năm nào đã tạo nên truyền thuyết kia.

Tựa hồ như ngay từ lúc bắt đầu, dù là cự long, hay là hắc tinh linh, hoặc bất kỳ một chủng tộc nào có sức mạnh to lớn mà nhân loại e sợ, cũng đều bị tròng lên cái danh kẻ ác.

Dân chúng thích nghe những tác phẩm ca tụng dũng sĩ, nhân loại nhỏ bé bởi vì có sức mạnh của tình yêu và chính nghĩa mà có thể đánh bái được kẻ địch cường đại tà ác.

Người ta thường không cần xuy xét đến việc đâu là sự thật đâu là lời đồn. Sinh hoạt hằng ngày chính là ăn uống vui chơi, nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình, ai quản được vất vả của người khác.

Còn những người có năng lực suy luận, khi vừa chạm đến chân tướng bên trong, liền sợ hãi trầm mặc không dám hé răng.

Đề tài cấm kỵ.

Thiên Hoàn không biết William đệ Tam rốt cuộc đang mang tâm thái gì khi đem gả con cái đầu lòng của mình cho ác long, nhưng nhìn số lượng của hồi môn phong phú kia, cũng có thể nhìn ra ông ta không hẳn là không có nửa điểm yêu thương đối với công chúa.

Lại là một điểm mâu thuẫn tư duy khác.    

Của hồi môn của công chúa chất đầy mười chiếc xe ngựa, lại còn có một trăm kỵ sĩ hộ vệ suốt đường đi. Quy mô của đoàn xe này thập phần to lớn, ở thế giới này có thể nói là tinh anh trong số các quân đoàn kỵ binh.

Công chúa từ biệt Hoàng hậu, mặc trên người bộ váy cưới, ngồi trên cỗ xe ngựa kim bích huy hoàng, bắt đầu hành trình diệt rồng của mình.

Đi được nửa đường, tân nương trong xe ngựa liền đổi thành Thánh kỵ sĩ Thiên Hoàn mặc áo giáp hoàng kim, để che giấu tai mắt của người khác, toàn bộ hành trình y đều chưa từng bước xuống xe ngựa, một ngày ba bữa cơm đều do tôi tớ dâng lên.

Mà trong đoàn kỵ sĩ hộ vệ cho công chúa, lại xuất hiện một kỵ sĩ có dáng người thấp bé hỗ trợ mọi người.

Chạng vạng, đoàn xe dựng trại đóng quân, Thánh kỵ sĩ Thần Hi ngụy trang thành người hầu, bưng bữa tối lên xe ngựa.

Gã vừa nhấc mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là một màu vàng óng rực rỡ.

Mỗi lần trông thấy tạo hình của đồng bạn, Thần Hi đều không nhịn được mà giễu cợt: “Cậu thoạt nhìn giống hệt như một pho tượng bằng vàng ròng, tục tằng tới cực điểm.”

Thiên Hoàn tiếp nhận thức ăn: “Cái này phù hợp với thẩm mĩ quan của Long tộc, hoàng kim là thứ bọn họ yêu thích nhất.”

Thần Hi dựa vào cửa xe, lắc đầu: “Nhưng cậu cũng đâu phải sẽ thật sự gả cho con rồng kia, hà tất phải hao phí tâm tư.”

Thiên Hoàn cúi đầu ăn cơm, không giải thích.

Thần Hi nhìn y, thử nói: “Nếu cậu thật sự thích công chúa Medea, sao lại không tìm nữ nhân gia cảnh nghèo khổ tới thay thế cho nàng, dù sao ác long Mandela cũng chưa từng thấy qua công chúa thật, tôi không tin Long tộc có thể thật sự thích nhân loại, nó chẳng qua chỉ muốn tìm thứ để phát tiết dục vọng mà thôi.”

Trong số những lời này, không biết cái nào đã chọc trúng lửa giận của Thiên Hoàn, y ngẩng đầu phản bác nói: “Mandela không phải là con rồng tùy tùy tiện tiện như vậy.”

Thần Hi buồn cười nhướng mày: “Cậu hiểu biết con rồng kia quá nhỉ?”

Ha người bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cũng chưa từng giao đấu với Long tộc. Gã kỳ thật cũng rất tò mò, thứ gọi là Long tộc kia rốt cuộc có bộ dáng gì, bọn chúng có tàn bạo dâm tà như trong lời đồn đãi hay không.

Đối với việc diệt rồng, trong lòng Thần Hi cũng không xác định, nếu như ác long thực sự khó đối phó, gã sẽ không chút do dự mà xoay người bỏ chạy. Gã cũng không phải những kẻ ngu xuẩn vì tình vì danh dự mà liều mạng quên mình kia.

Thiên Hoàn vừa muốn mở miệng, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, trong đó có cả tiếng quát mắng của Constantine và tiếng la hét của nữ nhân.

Thần Hi nhíu mày, nhảy xuống xe ngựa.

Bên cạnh đống lửa trại, nhóm kỵ sĩ vừa nãy còn ngồi quây quần bên nhau ăn thịt nướng uống bia lúa mạch, lúc này đã ngã trái ngã phải, miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy giống như trúng độc.

Một người xa lạ mặc áo choàng đen không biết từ khi nào đã xuất hiện ở nơi đó, tóc hắn có màu xanh lục đậm, trong mắt tựa hồ thiêu đốt hai ngọn lửa giận, khiến cho khuôn mặt tinh xảo tú khí hiện ra ba phần dữ tợn quỷ dị.

Một sợi dây đằng phóng ra từ trong tay áo to rộng của hắn, linh hoạt giống như một con rắn, quấn chặt lấy người công chúa Medea.

Constantine ở một bên liền rút kiếm chém về phía sợi dây đằng kia, nhưng chỉ nghe “đinh” một tiếng, dây đằng không dứt nhưng cánh tay của anh ta đã bị phản ngược trở về.

Thần Hi thầm mắng Constantine ngu xuẩn, người áo đen trước mắt này rõ ràng là một pháp sư hệ mộc cao cấp, một tên kỵ sĩ bình thường như ngươi lấy đâu ra lá gan mà dám đối đầu với hắn.

“Mau dừng tay!”

Thần Hi lộ ra nụ cười ôn hòa lễ độ: “Pháp sư tôn kính, không biết chúng tôi đã đắc tội ngài ở nơi nào? Nếu có thể đền bù xin cứ việc nói ra! Tôi thay mặt những đồng bạn lỗ mãng kia xin lỗi ngài!”

Người áo đen liếc mắt đánh giá gã một cái, chỉ chỉ vào giá nướng thịt ở chỗ đống lửa, giọng nói trầm thấp nhu mị ngoài ý muốn: “Con hồ ly lông vàng kia là thú cưng của ta. Ngẫu nhiên thả ra ngoài chơi, không ngờ lại bị các ngươi lột da.”

Thần Hi sửng sốt: “Thực xin lỗi, đại nhân, xin thứ cho chúng tôi vô tri không biết đã gây tội. Xin hỏi, chúng tôi phải nên làm thế nào mới có thể đền bù phần sai lầm này, bình ổn lửa giận của ngài?”

Gã thân là Thánh kỵ sĩ của Quang Minh Thần điện, sức chiến đấu hàng đầu đại lục, đối đầu với pháp sư cao cấp cũng không phải là không có phần thắng, nhưng với tính tình ôn hòa khéo đưa khéo đẩy của mình, gã cũng không phải là người lỗ mãng chỉ biết chém chém giết giết, đối với mâu thuẫn có thể dùng lời nói để hóa giải, gã thà hao tổn một chút công phu để biến chiến tranh thành tơ lụa.

Phần khiêm tốn này của Thần Hi, hiển nhiên đã lộ ra một ít tác dụng.

Biểu tình của vị pháp sư áo đen đã hòa hoãn xuống, nhưng ngữ khí vẫn có vài phần không vui: “Con hồ ly này ta tỉ mỉ nuôi dưỡng nhiều năm, các ngươi không đền nổi.”

Nói xong câu đó, hắn xoay người định rời đi. Công chúa Medea bị dây đằng buộc chặt cũng tự động thả lỏng, lùi về trong tay áo của hắn.

Constantine bỗng nhiên hô lên: “Khoan đã, mau cho bọn ta thuốc giải độc! Thịt hồ ly này không bình thường, nhất định là do ngươi hạ độc!”

Anh ta vung tay lên, ý bảo nhóm kỵ sĩ bao vây xung quanh đối phương.

Những kỵ sĩ bình thường này kiến thức thiển cận, nghe tiếng pháp sư cao cấp trên đại lục này vô cùng quý hiếm, lại chưa từng thực sự kiến thức qua.

Thần Hi và công chúa Medea đồng loạt trừng mắt nhìn tên đồng hội heo kéo chân sau người khác này. Người ta đã giơ cao đánh khẽ, buông tha cho bọn họ rồi, gia hỏa này cư nhiên còn vội vàng nhảy ra tìm chết!

Đây chính là pháp sư hệ mộc cao cấp vô cùng am hiểu công kích, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc. So sánh với số lượng kỵ sĩ lan tràn, pháp sư cao cấp vô luận đi đến vương quốc nào cũng đều sẽ trở thành khách quý, được quốc vương nhiệt tình truy phủng.

Pháp sư áo đen dừng bước, khẽ cười một tiếng, dù bận vẫn ung dung quay đầu lại: “Ồ, ngươi muốn ta giải độc? Con hồ ly này là thú cưng ta nuôi dưỡng nhiều năm, trên người mang kịch độc, các ngươi tự làm tự chịu, ăn nhầm phải nó thì có liên quan gì đến ta?”

Tuy đang cười, nhưng trong mắt hắn lại là một mảnh lạnh lẽo, tay áo vụt ra vô số dây đằng giống như lục xà, giương nanh múa vuốt mà tấn công về phía nhóm kỵ sĩ.

Thần Hi lúc này cũng không rảnh để lo cho những người khác, chỉ có thể bảo hộ công chúa Medea ở sau người, bảo vệ nàng chặt chẽ.

Mắt thấy các kỵ sĩ đã bị đám dây đằng cổ quái kia hất bay, công chúa Medea như rỉ máu trong lòng. Nàng khó khăn lắm mới tập hợp được nhóm kỵ sĩ sức chiến đấu cao này, mục đích là vì diệt rồng, sao có thể không hiểu được mà bị hủy trong tay một pháp sư xa lạ.

Hơn nữa, còn là vì loại nguyên nhân buồn cười như “ăn nhầm phải thú cưng của người khác mà dẫn đến chiến tranh”.

“Dừng tay, các ngươi mau dừng tay!”

Nhưng những kỵ sĩ ngày thường luôn thuận theo lúc này lại phảng phất như giết đến đỏ mắt, vô luận bị dây đằng ném đi bao nhiêu lần đều nghĩa vô phản cố mà xông lên.

Xung phong liều chết!

Thần Hi nhìn ra vài phần không thích hợp: “Rốt cuộc là sao thế này!”

Cánh mũi gã hơi mấp máy, bỗng nhiên ngửi thấy một ít hương thơm quỷ dị. Trong lòng kinh hãi, giữa chặt cánh tay công chúa Medea, muốn dẫn nàng chạy về phía cỗ xe ngựa bên kia.

“Thiên Hoàn, đi mau……”

Ngay khi gã vừa kéo cửa ra, nhìn thấy người ở bên trong, cho dù nội tâm đang nôn nóng vạn phần, cũng không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

“Cậu……”

Thánh kỵ sĩ Thiên Hoàn, trên người mặc áo giáp hoàng kim, trên tay cầm thanh cự kiếm hoàng kim, nhưng thứ còn thu hút ánh mắt của người khác hơn nữa chính là hai cái sừng hươu hoàng kim ở trên đỉnh đầu. Sừng hươu có thể dùng để đánh nhau, kiêm theo đuổi phối ngẫu, một khoản đầu tư không lỗ.

Cả người y tỏa ra thánh quang, trông hệt như một cái bóng đèn hình con tuần lộc.

Không nói ban ngày, mà ngay cả buổi tối cũng có thể chói sáng chọc mù mắt người khác.

Thần Hi trong nháy mắt hỗn độn trong gió, địch nhân ở phía sau cũng đều quên mất. Đồng bạn của gã, có phải là lại mở khóa thêm thuộc tính kỳ quái gì hay không, càng ngày càng trở nên xa lạ.

Công chúa Medea ở bên cạnh gã cũng kinh ngạc trừng lớn mắt, hoàn toàn quên mất nên nói cái gì.

Thiên Hoàn cũng không để ý tới bọn họ, thong thả nhảy xuống xe ngựa.

Như một cái bóng đèn di động…… à không, kỵ sĩ hươu hoàng kim, y không màng tất cả mà đi về phía pháp sư áo đen.

Trong nháy mắt này, y liền trở thành người khốc huyễn nhất ở hiện trường.

Pháp sư áo đen quay đầu, ánh mắt định trụ ở trên người y.