Công Chúa Của Lọ Lem

Chương 4: Rắc rối từ con người



Sớm hơn dự định đại đội đã đến khu vực biên giới, đó là một vùng đất bị chia cắt, một bên vô cùng cằn cõi, lựa chọn con đường không làm phiền đến dâm chúng và những cơn gió đầy cát nóng cứ như tát thẳng vào mặt, rất nhiều huynh đệ đi cùng ở đó nhăn nhó khó chịu, tuy biết rằng đã đến sớm trước nhưng Tuệ Lâm luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh và điều đó đã báo động được sơn tặc tập kích nửa đêm tại nơi dựng trại đêm của bọn họ. Tiếng vó ngựa, tiếng người rất vang nhưng lại như rất xa trại trong màn đêm khiến cho binh lính canh gác sợ hãi với những thứ trong trí tưởng tượng những người đã nằm xuống ở đây, Tuệ Lâm chưa từng buông xuống cảnh giác từ khi đặt chân đến đây, không cần được hạ lệnh bắt đầu đi tìm mấy tên gan hùm lẻn vào trại tập kích từ bên trong.

"KENG" là tiếng kim loại va vào nhau, với khả năng của chính mình, đêm đó đám sơn tặc thiệt hại hơn phân nữa dưới tay một người mà bọn họ không biết, không thể tổ chức tấn công tiếp tục được nữa, việc lúc này chính là rút lui chờ thời cơ khác, Tuệ Lâm ăn mặc y phục của bọn chúng đi theo đám người rời đi, từng thời khắc ánh trăng khuất sau tầng mây, như cái cách mà bọn chúng đã làm mà hạ xác từng người một, đến khi đứng trước một hang động lớn, bên trong vang ra đa phần là tiếng nam nhân.

- Đợi lão nhị trở về chúng ta lại có thêm lương thực, 3 tháng tới không cần phải lo nghĩ về lương thực nữa rồi.

- Lão đại anh minh, tin tức chỗ tiểu đệ chưa có thì đã nắm chắc trong lòng bàn tay.

- Haha, bọn ngu ngốc đó không nghĩ rằng ta đã cho cài người vào ngày khi bọn họ đến gần, nên vị trí dựng trại của bọn chúng sẽ rất nhanh nắm được, lão nhị rất biết nắm bắt thời cơ, đã kéo quân đến đánh chiếm rồi. Bọn chúng nghĩ rằng sớm sẽ không bị tập kích nhưng ngược lại...

Chưa nói hết câu Tuệ Lâm đã phóng hỏa mấy hang gần đó có người, biến người sống thành ngọn đốt lửa sống la hét gây chú ý, đương nhiên ngay sau khi bọn họ rời khỏi vị trí thì Tuệ Lâm tranh thủ quăng vào đó là cái đầu của lão nhị là người mà bọn họ nói đến, trước giờ Dương gia không ai không ghét phường cướp của làm giàu cho bản thân mình, khi bước vào lại nhìn thấy thấp thoáng vài nữ nhân gầy yếu trơ xương không có sức sống, có cả những người thần trí bất minh, càng nhìn càng sôi máu. Nhưng sức lực ít ỏi lúc này chỉ có thể gây thiệt hại và đánh dấu vị trí lại, sau này có cơ hội một kiếm giết đám sâu bọ trừ hại cho dân mà thôi.

Một đêm không ngủ cùng với thời tiết khắc nghiệt, sức lực của Tuệ Lâm lập tức trở nên yếu hơn bao giờ hết, đến sáng khi điểm danh quân số, Giang Đức giám quân mới phát hiện sự việc kèm theo lôi ra khá nhiều xác người, mà dựa vào kiếm pháp và cước pháp để lại dù muốn hay không cũng phải thừa nhận năng lực của Dương đội trưởng, bởi vì nếu không có Tuệ Lâm thì hôm qua thiệt mạng có, hao tổn lương thực một cách nghiêm trọng, đặc biệt không đủ để vượt qua chặng đường khó khăn tiếp đó.

Giang Đức có chút hổ thẹn, ấp úng đến bên cạnh, nói đủ hai người nghe:

- Dương đội trưởng.

- Hiện tại tiểu binh khá mệt nếu không quan trọng xin đại nhân dời lại sau khi nhập thành vài ngày.

Giang Đức hơi chạnh lòng, vài phần chua xót cho người mình nhưng không thể không nói:

- Đa tạ, nếu đã mệt như vậy thì cứ cưỡi ngựa đi, dù sao công của Dương đội trưởng rất lớn.

Đang nói thì một toáng lính đến viện trợ, chủ yếu là đến thăm dò tình hình và tìm ra nguồn gốc của cột khói lớn đó, một vị tướng là người dẫn đầu toáng lính, kéo cương ngựa hỏi:

- Ai là Giang Đức?

- Có mạc tướng.

- Chuyện hỏa hoạn gần đây là sao?

- Là do đội trưởng Dương Duy Cường làm.

- Ai là Dương Duy Cường?

- Có tiểu binh.

Vị tướng nhìn vẻ ngoài có vài phần khó tin, sau khi xác nhận từ Giang Đức thì cũng phải tin.

- Ngươi trẻ vậy sao! Chuyện hỏa hoạn hôm qua là do ngươi gây ra.

- Đúng vậy thưa tướng quân.

- Các ngươi thu xếp vào thành như dự tính, Dương Duy Cường còn ngươi theo ta về thành trước, chuyện này cần phải bẩm báo lên trên.

- Tuân lệnh.

Tuệ Lâm phi ngựa theo vị tướng quân kia vào thành, quả thực là nơi khắc nghiệt, dân chúng nghèo đói khát khắp nơi nhưng nó hơn hẳn tình cảnh trong hang sơn tặc, tướng quan để ý đôi mắt ấy, hỏi:

- Ngươi rất hay quan sát?

- Chuyện này cần phải làm khi đến một nơi mới! Đó là bài học đầu tiên mà cha đã dạy.

- Ngươi là người dùng kiếm?

- Vâng.

- Ngươi là nhi tử của Dương Trương Kiên?

- Vâng?

- Vậy thì chuyện này đơn giản hơn rồi, hãy nhớ kỹ ngươi là nhi tử của vị tướng hào hứng đã hy sinh anh dũng, đừng vì mấy lời của bọn tầm thường mà để bản thân sa sút tinh thần.

- Đa tạ tướng quân nhắc nhở.

Tiến vào phòng lớn, trên tường có treo một tấm bản đồ lớn là địa hình và vị trí các thành gần kề, thì ra còn một con đường khác nhưng tốn khá nhiều thời gian bù lại chính là việc không bị thay đổi không khí đột ngột, sức lực bị suy giảm, có thể coi một cách rèn luyện. Ngồi trên cao kia là đề đốc nhị phẩm Cao Đức An, là người đang ngồi vào vị trí của Dương Trương Kiên trước đây.

Tướng quân Hà Hải bẩm:

- Mạc tướng Hà Hải theo lệnh mang người gây hỏa hoạn bên hoang mạc phía tây đến, là do Dương Duy Cường phóng hỏa đốt vào hang của bọn sơn tặc nên gây ra hỏa hoạn.

- Được rồi về thu xếp cho tân binh lính khi đến đi.

- Tuân lệnh.

Căn phòng trở về im lặng, Cao Đức An một lúc lâu cũng đưa mắt nhìn đến người vừa lập công, đôi mắt kiên định hệt như người cha khiến cho bản thân phải sững sốt, dựa vào những lời hảo huynh đệ nói thì dáng vẻ này chính ái nữ mà bản thân đã phụ lòng, hỏi:

- Ta nên gọi ngươi là Dương Tuệ Lâm hay kẻ chết thay cho Dương Duy Cường.

Tuệ Lâm ngạc nhiên nhưng rất nhanh trấn an mình, bởi nếu như muốn phanh phui thì đã làm chuyện này sớm rồi.

- Đại nhân có thể gọi là tiểu Lâm.

- Xem ra lần này ta định đem ngươi trả về cho Dương gia chưa được rồi.

- Vâng, điều đó chưa đến thời điểm.

- Ngươi muốn chết ở đây như cách mà cha ngươi đã từng bị!

- Không, không thể chết ở đây còn phải khiến cho bọn chúng nếm một chút đắng cay.

Cao Đức An không biết "bọn chúng" mà nha đầu nhắc đến là ai, nhưng quan sát thì cũng biết lòng hận thù của nha đầu này như thế nào, tựa như mặt nước êm đềm nhưng chỉ cần đến đúng thời điểm mặt nước đó sẽ nuốt chửng không để lại chút manh mối nào, cái ánh mắt thì giống như tính cách lại ngược lại, 7 phần tàn nhẫn có phải trước đó đã chịu đả kích lớn nào không, sự tàn nhẫn mà người cha không có, một tiểu quái vật sau này nếu như đi đúng hướng.

- Vậy ngươi dự tính bao lâu sẽ xuất ngũ?

- Còn tuỳ thuộc vào một người và tình hình, nhưng đoán không chừng sẽ tầm 3 năm, khi người đó đủ 18 tuổi xuất sơn.

- Được rồi, trước mắt ngươi thuật lại những việc đã diễn ra một lần nữa cho ta nghe.

Tuệ Lâm chân thực thuật lại, hơn nữa còn nói ra chỗ ẩn nấp của bọn họ, có cả giả thuyết vì lần đánh động đó bọn chúng đã di chuyển nhưng không vượt quá 10 dặm vì số lượng không ít mà lương thực của bọn họ sắp cạn kiệt.

- Một cách nhìn tốt đấy, ngươi cần bao nhiêu ngươi để tiêu diệt toàn bộ?

- Nếu đại nhân cho phép thì khoảng chừng 20 người chuyên đánh vào ban đêm, bởi vì không khí ban đêm thuận lợi tấn công bất ngờ, giống cái cách mà bọn họ đã làm.

- Ngươi cũng đã nghĩ đến hậu quả nếu như bọn chúng phát hiện chưa?

- Không, bọn chúng sẽ phát hiện sau khi bị tiêu diệt hết, hơn nữa tiểu binh muốn giảm diện tích hoang mạc lại, dân chúng không có đất trồng trọt đó là một nhược điểm chí mạng của chúng ta khi phải nuôi thêm họ.

- Thật là hệt như đại ca, ta nghĩ tiểu đệ của ngươi sẽ còn xuất sắc hơn cả ngươi nữa, ta là Cao Đức An, cùng với cha ngươi Dương Trương Kiên là huynh đệ sống chết cùng nhau ở đây, cái chết của cha ngươi do những kẻ ghen tỵ phối hợp với mấy tên hay gây quẫy nhiễu hợp kế đánh úp mà tử trận, để lại cho ta một mớ chuyện phiền toái, thế nhưng nếu như ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện của cha ngươi thì ta sẽ đề bạt ngươi lên cao hơn.

- Tạ đại nhân.

- Đi đi, đi diệt đám sơn tặc trước đi, bọn chúng biết mạch nước ngầm đấy.

- Tuân lệnh.

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé ấy rời đi, Cao Đức An lặng thing một lúc những không thể làm gì khác chỉ có thể giao lại mọi thứ cho đứa trẻ này, tất cả những tâm nguyện mà bản thân đã không thể thay cho đại ca quá cố của bản thân.