Công Chúa Của Lọ Lem

Chương 5: Diệt sơn tặc



Tướng quân Hà Hải thấy người cuối cùng cũng đã xuất hiện, hỏi:

- Dương đội trưởng, ngươi đến đây một chút.

- Vâng.

Hai người đi riêng với nhau, cái họ Dương đó khiến đó đại đa số binh lính nhìn đến, cái mà bọn họ cảm thấy nóng lòng chính là ánh mắt đó, dường như nó như ánh mắt của một con thú đang thu mình trong hình hài bé nhỏ, nó đáng sợ hơn cả người cha quá cố nữa, có gì đó vô cùng đáng sợ và rất nghiêm nghị.

- Đại nhân đã giao chuyện diệt sơn tặc cho ngươi đúng không?

- Vâng

- Ngươi cần bao nhiêu người?

- Nếu có thể hãy cho tiểu binh chọn lựa 20 người tốt nhất.

- Có tham lam quá không?

- Không đâu, bọn họ phải chịu được sự khắc nghiệt của vùng hoang mạc, hơn nữa còn phải rất giỏi để ấn thân trong màn đêm, bởi mạc tướng dự định tấn công vào ban đêm, nên nhất thiết cần có người kiên trì đủ.

- Được thôi, vậy ta sẽ hỗ trợ.

Ấy vậy mà sau đó 7 ngày thì 20 người được điều đến là những kẻ lười biếng, sức khoẻ không ổn định, đối phó với thời tiết khắc khiệt hoàn toàn không thể được, Hà Hải tướng quân vô cùng hãnh diện về kết quả nhưng nó hoàn toàn ngược với những gì có trước mặt, và rất vui khi nhìn gương mặt hơi bị bất ngờ của tiểu binh họ Dương, cười rất tươi.

- Dương đội trưởng hài lòng với bọn họ chứ?

- Vâng, có còn đỡ hơn không, nhưng dù sao cũng là vùng hoang mạc khắc nghiệt liệu rằng mạc tướng có thể đích thân huấn luyện bọn họ không?

- Nếu như Dương đội trưởng có thể.

Nói rồi nhường lại những người ở đó rồi vẫy tay rời đi, Tuệ Lâm thực sự muốn rút kiếm chém chết tên này, ngoài mặt luôn nói sẽ ủng hộ nhưng nhìn xem đám người này là những thành phần nào mới được, Tuệ Lâm nhìn từng người quan sát, có rất nhiều chỗ phải làm mà thời cơ cũng không còn nhiều sẽ rất sớm bọn chúng phát hiện chỗ ẩn nấp đã bị đánh dấu, rất có thể sẽ bị tập kích ngược lại.

- Các huynh đệ đã biết, ta là đội trưởng đại đội binh vừa đến, vì đây là chuyện cơ mật nên ta đã được đề đốc đại nhân cho phép dẫn dắt các vị theo, đến hoang mạc điều tra, chuyện trước mắt ai không đồng ý có thể rời đi, chuyện về tướng quân và đề đốc ta sẽ báo lại, phần thưởng hiện tại bản thân ta còn không biết nhưng ta dám lấy bổng lộc một năm của mình đem làm phần thưởng cho một người xuất sắc nhất.

Bên dưới không ngừng xôn xao, có rất nhiều người biết mình không thể cản trở liền rời khỏi hàng ngũ, 20 người chỉ còn duy nhất 5 người, bọn họ có sức khoẻ nhưng lại lười biếng, ở đây chẳng có chuyện gì khiến họ phải bận tâm mà xuất thân lại không hề nhỏ chút nào, nếu như thiệt mạng chắc sẽ một tin dữ khiến cho nơi này được chú ý nhiều hơn, coi như bản thân góp một phần nhỏ sức lực.

Tuệ Lâm đi đến xem xét từng người, thể trạng bọn họ rất tốt, chẳng qua sống an nhàn quá nên các cơ không được tận dụng đến mức tối đa, suy nghĩ một chút Tuệ Lâm nói:

- 5 người có chấp nhận theo ta huấn luyện không? Chúng ta sẽ phải huấn luyện nơi khắc nghiệt nhất, là hoang mạc đấy.

Một người dáng vẻ trắng trẻo thư sinh, Bình Thiên nói:

- Đội trưởng thật sự có thể tồn tại trong hoang mạc sao?

- Sơn tặc làm được thì ta tin tưởng mọi người cũng sẽ làm được, nhưng mọi người có đồng ý theo ta không? Ta biết sau khi xuất ngũ mọi người sẽ có những vị trí rất tốt nhưng đây không phủ đệ của các vị mà là biên phòng, nơi canh chừng đám người muốn gây chuyện.

Tất cả nhìn nhau trong ánh mắt của bọn họ có chút lửa, đồng thanh đáp:

- Vâng, đội trưởng.

Theo như được biết, người có quyền nhất chính là Bình Thiên, xuất thân là nhi tử của đô thống nhất phẩm, là người trực tiếp quản lý sự an toàn của hoàng cung, từ nhỏ đã luyện võ nhưng nước da sinh ra đã trăng hồng hào hệt như nương, nên không ít lần bị thiệt, cũng nhiều lần gây gỗ đánh nhau cũng chỉ vì vẻ ngoài của mình.

Tiếp theo là người có sức mạnh nhất, Triệu Lữ, xuất thân từ gia đình thương nhân nhưng để qua biên giới thuận lợi đã đưa nhi tử không được thừa nhận và lợi dụng điểm này để thông qua cổng dễ dàng hơn.

Người bình thường nhất, nhưng có đôi mắt nhìn tốt nhất, Chu Nam, là một người giang hồ luyện võ nhưng trước sự khắc nghiệt của tòng quân không để đại ca đang bệnh mà đến đây, cũng là người nắm rõ được địa thế ở đây nhất.

Cuối cùng là cặp song sinh giống hệt nhau, Lưu Thành và Lưu Tuấn, bọn họ là nhi tử của nhà tướng đến đây để làm tướng trấn thủ nhưng vì bộ dạng giống nhau nên không được coi trọng, là hai người có sức bền rất tốt.

Một tiểu đội nhỏ mang theo hành trang được đích thân đội trưởng chuẩn bị, bọn họ đi đêm ngày nghỉ, nhịn đói, nhịn khát, tuy hoang mạc không lớn đất cũng không phải không trồng trọt gì được nhưng chỉ cần cải tạo lại một chút mọi thứ sẽ khác, dưới sự hướng dẫn của Chu Nam bọn họ có được trong tay bản đồ mạch nước ngầm, ban ngày dựa vào hang đá bắt đầu đào luyện thể lực, ban đêm trước khi xuất phát đánh dấu lại để sau này quay lại đào tiếp.

6 tháng trời bọn họ ở hoang mạc gây chuyện, hơn nữa sơn tắc không phát hiện ra chỗ bị mình bị đánh dấu nên không có di chuyển hay có bất cứ hành động nào ngoài tăng cường phòng ngự, đã dựng vài cái bẫy đơn giản để tiêu diệt, mưa dầm thấm lâu, từng người từng người ngã xuống cũng như hoàn toàn biến mất, bọn họ đóng quân ở đây vì ở đây có hồ nước ngầm rất lớn, nếu như có thể dẫn nước này đến tưới cả hoang mạc thời gian dài nhất định sẽ thay đổi được cục diện nhưng chuyện này quá khó thì nước ở này quá thấp so với mặt đất.

Bình Thiên hỏi:

- Chúng ta đã ở hoang mạc quá lâu rồi, có cần phải trở về rồi không?

Tuệ Lâm suy nghĩ nhìn xung quanh chợt nghĩ ra một kế sách, nói:

- Triệu Lữ, nếu như phát triển nơi này thành một điểm dừng chân sẽ thu hút rất nhiều du khách đến, chúng ta có hồ nước lớn, có cả hang động trú ẩn khi lốc xoáy đến, chẳng phải đây là một nơi lý tưởng sao.

Bọn họ nhìn đội trưởng của mình ngạc nhiên, nhưng Tuệ Lâm không để bọn họ dừng lại bất ngờ, nói tiếp:

- Những điểm chúng ta đánh dấu, cứ nói là mỏ khoáng sản được tìm thấy, du khách là những người tò mò sẽ dùng tài lực và nhân lực để hoàn thành chúng giúp ta, chẳng phải chúng ta đã tìm được một mỏ sắt lớn sao, mồi câu đã có nhưng cần câu này ai là người nắm giữ đây.

Triệu Lữ lập tức nói:

- Nếu là ý của đội trưởng thì thuộc hạ nguyện xuất ngũ để điều hành.

- Chưa đến thời điểm tốt, nhân lực chúng ta không phải ở đây đều có sao, những người chúng ta đã cứu, chỉ cần cung cấp cho họ lương thực để lại lấy sức khoẻ, phần tin tức sẽ do mọi người khao tin chuyện nay ta tin sẽ dễ dàng hơn, mỏ sắt thì để lại cho đề đốc cho người đến xác nhận, cũng có ghi công lao cho đề đốc để sau này chúng ta có thể dễ dàng sống hơn.

Rời đi 6 tháng trở lại trong 3 ngày, bọn họ mang thủ cấp của bọn sơn tặc quăng ra giữa doanh trại, hơn nữa còn bắt sống được đám người kia, đám người trong doanh trại bất ngờ khi thấy bọn họ còn sống, đặc biệt là Hà Hải, bởi vị tướng quân này là người đầu tiên ra đón bọn họ.

- Mọi người an toàn trở về rồi sa!

Tuệ Lâm cúi người ngay khi thấy đề đốc xuất hiện, nói lớn:

- Nhờ 20 người mà đại nhân mang đến, tuy rằng có hẳn 15 người không tham gia được vì tình hình sức khoẻ nhưng bù lại 5 người này lại là những người rất tốt, đã giành chiến thắng trở về, còn phát hiện ra được một vài mỏ quặng, nghi ngờ là sắt, nhưng vì đã đào rất nhiều sức lực lại không còn, tiểu binh thất trách không xác định chính xác được mỏ sắt ấy ở đâu.

Đức An đề đốc nghe rõ từng câu một, liền bước đến sau lưng Hà Hải, nói:

- Nếu như ngươi không thích làm tướng quân nữa thì ta cho ngươi xuất ngũ rời đi, đừng ở đây làm cản đường, hao hụt binh lực của ta.

Hà Hài giật mình quay lại, vội nói:

- Không phải như những gì Dương đội trưởng nói đâu!

- Vậy ngươi có làm những chuyện đó không? Nếu bọn họ không thành công thì hoang mạc ngoài kia có đã những nấm mồ vô chủ rồi, ngươi ở vị trí này quá lâu rồi, cuốn đồ đạc cút ra khỏi đây, trao trả lại binh phù cho Dương Duy Cường đi, từ nay hắn sẽ thay thế ngươi.