Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta

Chương 70-8: Phiên Ngoại 7



" Ngươi còn dám cãi, nữ nhân bạch y chỉ có ngươi là muốn chiếm đoạt linh thú hồn." Bạch Diệp Thanh tức giận cố gắng thoát khỏi Hắc Linh Kiều.

" Ngươi đùa sao? Ta đã nói là ta không còn muốn đoạt linh thú hồn nữa, ta chẳng có lý do gì mà phải cần đến nó. Tại sao ngươi nghe đến một câu nữ nhân bạch y là liền nghĩ đến ta? Con người của ta đối với ngươi trước sau chỉ luôn là người mang dã tâm chiếm đoạt linh thú hồn sao?" Hắc Linh Kiều đau lòng, hóa ra từ trước đến nay mình lo lắng cho nàng bao nhiêu thì trong lòng nàng bản thân vẫn luôn là một con người xấu xa.

Buông tay Bạch Diệp Thanh ra, Hắc Linh Kiều lùi về sau vài bước, khuôn mặt thống khổ nhìn Bạch Diệp Thanh, cổ họng nghẹn lại, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ rơi nước mắt vì ai vậy mà bây giờ nàng đang phải cố gắng kiềm chế để ngăn nó lại.

Nhìn bộ dạng của Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh mặc dù không muốn tin lời cô ta nhưng lại nổi lên một sự do dự lớn. Đúng là nàng chưa có bằng chứng đã gán tội cho cô ta nhưng bản thân không thể kiềm chế được khi nghe Lan Nhi bị bắt.

"Ta thật sự không có biết Lan Nhi của ngươi là ai hết, ngươi có thể tin hoặc không. Ta không còn là người của Hắc Đạo Hội nữa, nếu đánh ta giúp ngươi hả giận thì ta không can ngăn." Hắc Linh Kiều cắn răng, trong lòng nói ra từng lời mà đau lòng hơn hết đó chính là sau mọi việc mình làm Bạch Diệp Thanh vẫn luôn nghĩ nàng là người xấu xa.

Không ngần ngại, Bạch Diệp Thanh cầm trường kiếm chĩa thẳng vào người Hắc Linh Kiều mà bay tới. Cuối cùng thì Bạch Diệp Thanh vẫn là không tin lời của mình, Hắc Linh Kiều không cử động, nàng nhắm mắt lại chờ đợi thanh kiếm của người kia lao đến, nước mắt vẫn là không thể ngăn lại được, trong thâm tâm Hắc Linh Kiều vẫn không oán trách Bạch Diệp Thanh kể cả sau đây nàng sẽ giết mình, chỉ trách bản thân của quá khứ đã gây ra quá nhiều lỗi lầm.

Đợi một hồi mà chưa thấy động tĩnh gì, Hắc Linh Kiều ngạc nhiên từ từ mở mắt, điều đầu tiên đó là thấy thanh kiếm kia chỉ vừa chạm đến bạch y của mình thì đã dừng lại, nàng như vậy là có ý gì. Hắc Linh Kiều quay ra nhìn Bạch Diệp Thanh với ánh mắt khó hiểu, nhưng rồi chỉ thấy Bạch Diệp Thanh vẫn lạnh lùng như trước, không nói một lời, thu kiếm lại rồi đi mất để lại một Hắc Linh Kiều vẫn còn ngây ngốc đứng đó.

Trở lại hoàng cung, Bạch Diệp Thanh nghe được, Chu Đế định lừa bọn bắt cóc bằng một tiểu tử khác thay thế Trịnh Nhiên, sau khi cứu được Lan nhi ra, một đội quân triều đình sẽ lao vào giải cứu tiểu tử kia. Nhưng Bạch Diệp Thanh không nghĩ kế hoạch này sẽ thành công, bọn chúng võ công cao cường, sẽ không dễ dàng gì bị lừa, nhưng mọi thứ đã được chuẩn bị hết nàng đành phải nghe theo lời của Chu Đế cùng mọi người.

Trong lúc đấy, Hắc Linh Kiều đang rất vội vã đi tìm nơi mà bọn chúng giấu người của Bạch Diệp Thanh, sau khi nghe ngóng được từ mấy tên thị vệ hoàng cung thì hóa ra người bị bắt cóc là tiểu công chúa của Chu Quốc, là nữ nhi của chủ nhân Chu Tước, cũng là cháu gái của Bạch Diệp Thanh. Hắc Linh Kiều sau khi biết địa điểm mà bọn chúng muốn giao dịch thì liền tức tốc đến, đứng ở trên cao quan sát thì bọn chúng giấu người ở trong một hang động lớn, có hai tên đi lại xung quanh hang để canh gác, bất chợt Hắc Linh Kiều nhìn thấy một hình xăm ở trên cổ tay của một tên áo đen, đây là Liên Hành Hội. Một hội nhỏ nhưng tập hợp toàn những người có võ công cao cường, cầm đầu lại là một nữ nhân.

Nhảy xuống khỏi một thân cây cao lớn, Hắc Linh Kiều từ phía sau một chiêu đánh ngất một tên hắc y nhân không chú ý, có tiếng động, một tên khác chạy đến nhưng không thấy ai, chưa kịp hiểu chuyện gì liền bị ngất xỉu, Hắc Linh Kiều kéo xác hai tên kia giấu sau một tảng đá lớn cách đấy không xa.

Mặc đồ của hai tên kia vào, Hắc Linh Kiều dễ dàng hóa trang thành một hắc y nhân lẻn vào bên trong hang động. Vừa vào không sâu liền thấy bên trong có khoảng hơn mười người, tất cả có vẻ rất tinh nhạy. Giả vờ đứng im canh gác, Hắc Linh Kiều liền thấy một thứ gì đó phát sáng, nàng tròn mắt nhìn đó là vũ khí diệt hồn, tất cả bọn chúng đều dùng trường kiếm làm từ đá diệt hồn, nếu như Bạch Diệp Thanh đến đây thì thật sự rất nguy hiểm, nàng phải nhanh chóng cứu tiểu công chúa kia ra.

Nhìn xung quanh một lượt, Hắc Linh Kiều thấy một thân hình nhỏ nhắn bị trói ở một góc, miệng bị bọn chúng bịt khăn kín không thể nói được, đôi mắt khóc đến sưng đỏ.

Còn đang mải nhìn tiểu công chúa, Hắc Linh Kiều không để ý một tên nam nhân đang tiến lại gần mình, hắn ta nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt nghi ngờ, sau đó giật khăn bịt mặt của nàng xuống liền biết nàng là nữ nhân. Không thể giấu được nữa, Hắc Linh Kiều nhân lúc hắn còn đang mải kinh ngạc, một quyền liền đấm hắn bay đi một khoảng.

Tất cả hắc y nhân đều nhìn nàng, bọn chúng nhanh chóng lao vào động thủ, Hắc Linh Kiều một thân chống đỡ, nhưng bọn chúng quá đông lại hung hãn, hơn hết lại thuộc dạng võ công cao không dễ dàng đối phó. Đánh được một tên thì tên khác lại lao vào, khó khăn trong việc chiến đấu với chúng, Hắc Linh Kiều liền chuyển đổi trạng thái sang đồ sát điên cuồng, Hắc Linh Kiều từ lâu đã là người có hai nhân cách, một nhân cách chỉ khi nào nguy hiểm mới chiếm lấy thân thể nàng biến nàng thành một nữ sát thủ bất bại.

Cầm con dao găm của mình, khuôn mặt điên cuồng của nàng rất nhanh nhạy, tìm đến những điểm yếu của con người mà cắt đứt, đó chính là gân chân và cánh tay. Vốn dĩ nàng hiểu rõ và thân thủ nhanh hơn người là bởi vì từ nhỏ đã được Hắc Linh Chủ đặc biệt huấn luyện cho hai anh em nàng, cũng chính Hắc Linh Chủ đã phát hiện nhân cách điên cuồng đồ sát trong người Hắc Linh Kiều nên đã giúp nàng kiểm soát nó, biến nó thành thứ vũ khí lợi hại nhất.

Mấy tên hắc y nhân dù đã rất cố gắng nhưng vẫn bị nữ nhân kia nhanh như một cơn gió giết chết. Vài tên thì bị cắt hết gân liền nằm im bất động, dù có đau đơn nhưng đôi tay và đôi chân đều đã bị phế liệt, chỉ biết nằm kêu gào thảm thiết.

Chỉ còn vài tên áo đen sau khi nhìn thấy đồng bọn của mình nằm dưới đất la hét thì sợ hãi lùi lại, bọn chúng chưa gặp nữ nhân này bao giờ, nhìn khuôn mặt của cô ta lúc này giống như một con thú khát máu, mái tóc xõa dài, đôi mắt nổi lên những gân đỏ nhìn rất đáng sợ, còn nở một nụ cười man rợ sau khi khiến một người nằm xuống.

Sau khi đánh đuổi được bọn chúng, cảm thấy nguy hiểm không còn, Hắc Linh Kiều liền trở lại là một nữ nhân bình thường, nàng chạy thật nhanh đến chỗ của Trịnh Lan công chúa, cắt đi sợi dây trói cho nàng, bởi vì Trịnh Lan hiểu lầm nên đã khóc và sợ hãi khi thấy Hắc Linh Kiều lại gần, nàng phải nói mình quen biết Bạch Diệp Thanh thì tiểu công chúa này mới yên tâm.

Bỗng chốc từ đâu, một sợi dây quấn quanh cổ Hắc Linh Kiều kéo nàng ngã xuống đất, nhìn lên thì là một nữ nhân mặc bạch y đang cầm một dây rất dài. Vừa tháo được khỏi cổ, Hắc Linh Kiều liền bị cô ta quất một roi vào người, cả thân mình đều hứng trọn liền ngã xuống đau đơn. Nữ nhân kia không buông tha, vẫn còn tiếp tục đánh đến mức Hắc Linh Kiều đều cảm nhận được sự đau đớn đến từ khắp nơi trên thân thể.

Tiếng thét của Trịnh Lan làm Hắc Linh Kiều và nữ nhân kia chú ý đến, cố gắng đứng dậy, Hắc Linh Kiều dùng thân mình che chắn cho tiểu công chúa khỏi những đòn roi từ nữ nhân bạch y kia.

Trong khi đó, quân đội triều đình đã tập kích ở rất gần điểm hẹn.