Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 37: Hủy hoại cậu, dễ như trở bàn tay



Người đàn ông ngồi trong xe, đã nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười phong hoa trác tuyệt.

So sánh với sự lo lắng của Cố Chiêu Nghi, anh ta nhìn trông có tâm trạng rất tốt.

Anh ta nghịch chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón cái của mình, tuy đang cười, trong mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo; “Tôi không phải đã nói trước với cậu, con người này của tôi... rất ghi thù sao?”

Cố Chiêu Nghi quả thật nhớ, Lập Hàng từng nói như vậy với cô.

Cô từng nghĩ, có lẽ người đàn ông này sẽ tới trả thù cô, nhưng cô không ngờ sẽ nhanh như vậy, càng không ngờ người này sẽ khiến ba của cô gánh chịu tất cả.

“Không lo được chuyện bao đồng, sau này tốt nhất đừng xía vào. Chuyện lần này, tôi chỉ là cho cậu một bài học, cũng coi như là nhắc nhở cậu, đừng làm chuyện không biết tự lượng sức mình.” Lập Hàng khinh thường cười lạnh một tiếng: “Hủy hoại nhân vật nhỏ như các cậu, đối với tôi mà nói, dễ như trở bàn tay.”

“Chuyện anh có thể làm, cũng chỉ có mấy chuyện không đáng mặt con người như này thôi nhỉ?” Cố Chiêu Nghi tức giận nhìn anh ta, nhưng không có giận dữ thoát tháo.

Nguyễn Bích Phượng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, cũng coi như nghe hiểu được một ít.

Theo bà ta nghe được, chính là Cố Chiêu Nghi ở bên ngoài chọc giận nhân vật lớn, bây giờ do Cố Hải đến giúp cô gánh hậu quả.

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Nguyễn Bích Phượng nhìn Cố Chiêu Nghi, lại nhiều thêm vài phần cay độc.

“Cho dù không đáng mặt con người như nào? Có thể đạt được hiệu quả tôi muốn là được rồi. Chúc cậu... đàm phán thuận lợi.” Lập Hàng nhìn sang chỗ khác, nhàn nhạt nói một câu với tài xế: “Lái xe đi.”

Sau khi nói xong câu này, anh ta đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, nhấc tay, ý bảo tài xế của anh ta đợi một chút rồi lái xe.

Cố Chiêu Nghi nhìn thấy, anh ta từ trong túi móc ra một tấm danh thiếp, chìa ra cửa sổ: “Có điều, bàn phán chắc sẽ không thuận lợi như vậy. Cách giải quyết duy nhất của chuyện này... chính là tới tìm tôi xin lỗi.”

“Có muốn tới không, hoàn bộ xem lòng cậu khẩn trương muốn cứu ba cậu cỡ nào rồi.” Nói rồi, anh ta liền buông tay, tấm danh thiếp cũng trực tiếp từ trong tay anh ta rơi xuống, rơi vào trong vũng bùn.

Tấm danh thiếp ở dưới ánh nắng mặt trời, nhiễm ánh sáng đủ chọc đau đôi mắt của người khác.

Sau đó, chiếc xe này liền ở trước mặt Cố Chiêu Nghi, nghênh ngang rời đi.

Cố Chiêu Nghi căn bản không ngờ, phải đi tìm người đàn ông này xin lỗi, cho nên cô sau khi lạnh nhạt liếc nhìn tấm danh thiếp đó thì định nhấc chân đi vào công trường.

Không ngờ, Nguyễn Bích Phượng lại đột nhiên kéo cô lại, còn cúi người, nhặt tấm danh thiếp đó lên, nhét vào trong tay của Cố Chiêu Nghi: “Mau chóng đi xin lỗi! Mày bây giờ đi vào thì có tác dụng gì? Người giống như mày, có cái gì để những người đó tha cho ba mày chứ?”

“Con không tin, tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều không nói đạo lý.” Nhưng sau đó, Cố Chiêu Nghi mới hiểu, có người chính là không nói đạo lý như vậy.

Nguyễn Bích Phượng không khỏi cười lạnh một tiếng: “Mày cứ phải giẫm phải đinh mới chết tâm sao? Ngược lại không bằng bây giờ đi cầu xin người đó! Cố Chiêu Nghi, mày thật sự là sao chổi của nhà chúng tao! Tao một chút cũng nói không sai mà! Sao mày cứ làm phiền phức tới cho chúng tao chứ? Rốt cuộc đến khi nào mày mới có thể mang tới may mắn cho chúng tao?”

Đối diện với sự chất vấn lúc này của Nguyễn Bích Phượng, Cố Chiêu Nghi quả thật không thể phản bác.

Bởi vì cô... lần này quả thật đã mang xui xẻo tới cho ba rồi.

Tuy trên mặt cô nhìn trông không có một gợn sóng, nhưng lời nói của Nguyễn Bích Phượng lại hăng hung đâm vài nhát dao vào trái tim của cô.

“Này! Mày rốt cuộc có nghe tao nói không hả?” Nguyễn Bích Phượng nhìn thấy Cố Chiêu Nghi đã nhấc chân đi vào trong công trường, bà ta lập tức bất mãn gọi.

“Tao bảo mày đi tìm người đàn ông vừa rồi xin lỗi! Người đó nhìn một cái thì biết không dễ chọc! Mày chính là vì chọc giận cậu ta mới khiến ba mày gặp phiền phức như này! Mày cảm thấy chuyện này ngoài xin lỗi ra, còn có đường vòng khác sao?” Nguyễn Bích Phượng đi theo bên cạnh Cố Chiêu Nghi, không ngừng công tác khuyên nhủ.

Cố Chiêu Nghi lại cứ không nghe lọt, cô dừng bước chân vội vàng lại, nghiêng mặt qua, cố gắng ẩn nhẫn nói: “Mẹ, lúc này mẹ có thể yên lặng một chút không?”

Nói rồi, cô không thèm liếc nhìn Nguyễn Bích Phượng nữa, liền đi vào tòa nhà nghỉ ngơi đơn giản ở trước mặt.

Nguyễn Bích Phượng tức tới mức lồng ngực đều đang ngập phồng kịch liệt, có điều xung quanh có không ít công nhân đều đang vây xem, bà ta ngược lại rất biết điều ngậm miệng lại, không có khiến Cố Chiêu Nghi khó chịu nữa.

Mà trong toà nhà nghỉ ngơi, Cố Hải đang cúi đầu đứng ở bên bức tường.

Trên hai chiếc xe bên cạnh ông ta, có hai người trung niên mặc vest, một người đàn ông trong đó đang nói chuyện với Cố Hải: “Cách giải quyết duy nhất của chuyện này... chính là ông nghĩ cách, bù đắp lại tổn thất. Như thế, tôi có thể nhân nhượng, để ông tiếp tục làm việc ở công trường.”

“Lập tổng, tiền cả đời tôi kiếm được ở công trường, đều không có nhiều bằng khoản tiền mà ông muốn tôi đền bù này! tôi...” Cố Hải mặt mày cầu khẩn nhìn hai vị lãnh đạo ở trước mặt: “Sai lầm lần này, tôi thật sự hoàn toàn không biết...”

“Lời này của ông là có ý gì? Tất cả các bước thi công bên này, không phải đều là ông phụ trách trông coi sao? Bây giờ bước nào xảy ra sai sót, dẫn đến tình trạng xuống cấp, ông cảm thấy không trách ông sao?” Một lãnh đạo đeo kính khác, rất lạnh lùng chất vấn.

Cố Hải không thể phản biện, bởi vì ông ta quả thật là người phụ trách của khu vực đó, tất cả các bước thi công, ông ta đều phụ trách trông coi...

Tuy nhiên bây giờ, lại xảy ra sai lầm nghiêm trọng, dẫn đến khu vực đó phải làm lại, tạo thành tổn thất cực lớn.

“Chuyện này, các ông đều còn chưa điều tra nhỉ? Thì đã trực tiếp đem hoàn toàn trách nhiệm đẩy lên người ba tôi?” Cố Chiêu Nghi từ bên ngoài cất bước đi vào.

Nghe thấy Cố Chiêu Nghi gọi Cố Hải là ba, bọn họ cũng đoán được, thằng nhóc trước mắt này chắc là con trai của Cố Hải.

Vì thế, một người lãnh đạo trong đó liền nói: “Cậu là con trai của ông ta? Cậu tới vừa đúng lúc, chúng ta vừa hay tính rõ ràng trách nhiệm ngày hôm nay.”

“Tôi không ngờ, các ông làm lãnh đạo, vậy mà độc đoán như vậy.” Cố Chiêu Nghi đúng mực nhìn bọn họ.

Người lãnh đạo đeo kính kia lập tức tức giận: “Cái gọi gọi là độc đoán? Ý của cậu là... chúng tôi đổ oan cho ba cậu sao? Chúng tôi đã cho ông ta cơ hội giải thích, nhưng ông giải thích được không? Phần trách nhiệm này, chỉ có thể là ông ta gánh.”

Khi Cố Chiêu Nghi còn định vì ba của mình nói vài câu, Cố Hải rảo bước đi tới, còn kéo tay của cô, đè thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy được, nói: “Con sao lại tới đây rồi? Chuyện này con đừng nhúng tay vào! Mau chóng về đi!”

“Ba, chuyện của ba, con sao có thể không lo được? Với cả, chuyện này... vì con mà ra.” Cố Chiêu Nghi vô cùng đau lòng và áy náy khi nhìn ba.

Cố Hải tuổi đã ngoài năm mươi, thật ra cũng chẳng qua mới hơn năm mươi, tóc đã bạc đi rất nhiều, làn da đen sạm, khóe mắt đầy nếp nhăn, đôi tay đó càng khô nứt khiến người ta đau lòng.