Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 38: Con nhất định phải trả cho ba một cái công đạo



Ba vì cái nhà này, thật sự đã bỏ ra đủ nhiều rồi, nhưng đứa con gái không bớt lo như cô, vậy mà... còn đang gây thêm phiền phức cho ba.

Có lẽ, đúng như những gì Nguyễn Bích Phượng nói, cô thật sự là sao chổi của cái nhà này...

“Con đừng quản chuyện này! Về đi! Mau trở về!” Cố Hải biết, Cố Chiêu Nghi vì cái nhà này, ngay cả ước mơ của mình đều từ bỏ rồi.

Ông ta sao mà để Cố Chiêu Nghi vì chuyện của ông ta nhọc lòng thêm nữa chứ?

Nếu chuyện này, ông ta thật sự cần phải chịu trách nhiệm, ông ta cũng sẽ nghĩ cách, chứ sẽ không để đôi vai của con gái mình gánh thêm gánh nặng này nữa.

“Ba, lúc này rồi ba còn bảo con về sao?” Cố Chiêu Nghi rất kiên quyết nói: “Con sẽ không về!”

Nói rồi, cô liền rất chân thành nhìn sang hai vị lãnh đạo ngồi ở trước mặt, trong giọng điệu đã nhiều thêm vài phần cầu xin: “Tôi hy vọng các ông có thể điều tra rõ chuyện này, có lẽ... có lẽ là có người chơi xấu hãm hại.”

Cố Chiêu Nghi căn bản không thể trực tiếp nói ra, là có người vì để trả thù cô mới lôi ba cô vào.

Loại lời này, cho dù là nói rồi, cũng sẽ không có ai tin.

Nhưng cô cho dù biểu đạt như trên, vẫn không có ai tin.

Một lãnh đạo trong đó không khỏi bật cười thành tiếng: “Chơi xấu hãm hại sao? Ba cậu ở đây cũng chẳng qua chỉ là một công nhân bình thường, ở trong cuộc sống cũng là một người vô cùng bình thường nhỉ? Ai lại đi chơi xấu hãm hại ông ta chứ? Cậu thanh niên, cậu là xem phim nhiều rồi sao!”

Khi Cố Chiêu Nghi còn định tranh luận theo lý lẽ, Cố Hải lại mở miệng: “Chiêu Nghi, nghe ba, mau về đi! Con đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.”

“Ba, chuyện này, con nhất định phải trả cho ba một cái công đạo!” Cố Chiêu Nghi cuối cùng cũng hiểu, có những người quả thật sẽ không nghe oan khuất của bạn, càng sẽ không nói đạo lý với bạn.

Bọn họ sau khi nhận định chuyện nào đó, chính là đã nhận định, mặc kệ bạn tốn bao nhiêu nước bọt, đều vô ích cả thôi.

“Các ông cho tôi một ít thời gian, tôi sẽ giúp ba tôi chứng minh, chuyện này không có liên quan với ông ấy.”

Sau khi Cố Chiêu Nghi ném lại câu này thì xoay người rảo bước đi ra khỏi tòa nhà nghỉ ngơi này.

Nguyễn Bích Phượng cũng theo sát đi ra ngoài.

“Chiêu Nghi!” Cố Hải mặt mày lo lắng nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Chiêu Nghi.

Cô con gái này của ông ta, tính cách trước giờ rất ương ngạnh, ông ta cũng không biết Cố Chiêu Nghi rốt cuộc muốn đi làm cái gì nữa.

Nhưng ông ta có thể chắc chắn là cô nhất định vì chuyện của ông ta, chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

“Tao sớm đã nói với mày rồi, đừng thử đi nói đạo lý với những người này! Sớm gọi điện cho người ta xin lỗi, có lẽ chuyện này cũng sẽ được giải quyết rồi!” Nguyễn Bích Phượng mãi mãi đều òm sòm như vậy...

Lúc như này, điều bà ta quan tâm, mãi mãi đều sẽ không màng tới Cố Chiêu Nghi phải vì nhận được sự tha thứ của người đó mà trả cái giá như nào.

Điều bà ta quan tâm chỉ có lợi ích của nhà họ Cố.

Đương nhiên, Nguyễn Bích Phượng không có xem cô là một phần của nhà họ Cố.

Mà trên thực tế, cô quả thật không phải là một phần của nhà họ Cố.

Tâm danh thiếp đó bị Cố Chiêu Nghi siết trong tay, cô mở tấm danh thiếp đó ra, liếc nhìn cái tên bên trên: Lập Hàng.

Dưới tên, là một dãy số điện thoại.

Cô móc điện thoại ra, ấn gọi cho số điện thoại này.

Rất nhanh, điện thoại liền được người ta nghe rồi, có điều người nghe máy, lại không phải là Lập Hàng, mà là trợ lý của anh ta: “Xin chào?”

“Tôi tìm Lập Hàng.”

“Xin lỗi, Lập tổng đang họp, bây giờ không có rảnh để tiếp khách.” Trợ lý trả lời.

Cố Chiêu Nghi nghe nói anh ta đang họp, liền đoán được, có lẽ anh ta đang ở công ty, cho nên cô liền cúp máy, sau đó vẫy một chiếc xe, đi thẳng tới tập đoàn Tinh Duệ.

Tập đoàn Tinh Duệ, là công ty hoạt động chính trong lĩnh vực du lịch do Lập Hàng điều hành, sản nghiệp nối tiếng nhất dưới trướng chính là đảo nghỉ dưỡng Tinh Duệ, mỗi một năm đều sẽ thu hút được vô số khách du lịch đến tham quan, nhất là vào mùa hoa anh đào nở mỗi năm trên đảo, người sẽ càng đông hơn.

Chỉ một hòn đảo nghỉ dưỡng Tinh Duệ thì có thể mang tới lợi nhuận cực nhiều, mà dưới trướng còn có rất nhiều khách sạn nhà hàng.

Tóm lại, tập đoàn Tinh Duệ cũng là một doanh nghiệp lớn số một số hai trong thành phố, Lập Hàng thân là ông chủ, cũng tuyệt đối được coi là người trẻ có triển vọng.

Khi cô chạy tới tập đoàn Tinh Duệ, không cần nghi ngờ, bị bảo vệ cản lại ở bên ngoài: “Tập đoàn Tinh Duệ không cho phép người ngoài bước vào, trừ phi có cuộc hẹn đặc biệt trước.”

Trong mắt của Cố Chiêu Nghi tràn ngập sự lạnh lẽo và thờ ơ, ánh mắt như này khiến các bảo vệ sửng sốt.

Không khỏi cảm khái ở trong lòng, ánh mắt của người này thật sự đủ rợn người...

“Tôi muốn gặp Lập Hàng.” Đây là lần thứ hai Cố Chiêu Nghi lặp lại câu này rồi.

“Tôi nói cậu ấy, có phải là nghe không hiểu tiếng người sao hả? Đã nói với cậu rồi, tập đoàn Tinh Duệ của chúng tôi không phải là chó mèo gì cũng có thể vào!” Một bảo vệ trong đó, rất khinh thường đánh giá trên dưới Cố Chiêu Nghi một phen.

Cố Chiêu Nghi ăn mặc đều luôn tương đối tùy ý...

Đặc biệt là sau khi cô nữ giả nam, trên cơ bản ra ngoài đều mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, phối với một cái quần đen rộng thoải mái.

Nhân viên ra vào tập đoàn Tinh Duệ làm việc, đều mặc rất đẹp, cho nên cách ăn mặc như này của Cố Chiêu Nghi, theo bọn họ thấy đương nhiên là hơi xuề xòa.

“Anh nói cái gì?” Cố Chiêu Nghi vốn dĩ không định động thủ, nhưng lời của người này, có phải là nói hơi quá đáng rồi không?”

“Tôi lẽ nào nói sai rồi sao? Lập tổng của chúng tôi rất bận, mỗi ngày người muốn gặp anh ấy có rất nhiều, cậu tính là cái nịt gì chứ? Có thể cút xa được bao nhiêu thì cút xa bấy nhiêu! Đừng xuất hiện ở trước mặt Lập tổng của chúng tôi, tránh chọc cay mắt của anh ấy!” Người bảo vệ đó vẫn không biết sống chết mà nói lời khó nghe.

Cảm xúc của Cố Chiêu Nghi, nhìn trông không có dao động quá lớn, nhưng xung quanh cô lại rất nhanh bị một cỗ sát khí bao trùm rồi.

Phát giác Cố Chiêu Nghi không nói chuyện nữa, chỉ dùng một loại ánh mắt vô cùng thâm sâu nhìn mình.

Người bảo vệ đó chỉ cảm thấy có một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân của anh ta bốc lên.

“Cậu... cậu nhìn cái gì mà nhìn? Lớn lên bộ dạng bất nam bất nữ, cậu nhìn cái gì?”

Bất nam bất nữ...

Tính là cái nịt gì?

Chó mèo...

Có thể cút xa bao nhiêu thì cút ra bấy nhiêu...

Những lời này của người bảo vệ này, không ngừng văng vẳng bên tai Cố Chiêu Nghi, cuối cùng, cô đột nhiên đưa tay, không chút lưu tình ấn người bảo vệ đó lên cửa thủy tinh.

“Xem ra, anh còn không biết, cái gì gọi là tôn trọng!” Cho dù không để cô đi vào, cũng không nên nói nhiều lời khó nghe như vậy.

Cuối cùng, Cố Chiêu Nghi dùng cách của cô, thu thập người bảo vệ này một trận.

Chắc mọi người đều không có ngờ được, thằng nhóc nhìn trông gầy yếu lại không vừa mắt này, vậy mà biết đánh như thế...

Những người bảo vệ này đều là người từng qua huấn luyện chuyên nghiệp, lúc này lại... thua một cách có hơi khó coi.

Mà lúc này, chuyện này cũng đã truyền tới tai của Lập Hàng: “Lập tổng, bảo vệ của công ty chúng ta bị người ta đánh rồi.”

“Lá gan của ai lớn như vậy?” Lập Hàng vừa thong thả đi về phía phòng làm việc, vừa lơ đãng hỏi.