Cộng Điểm Cho Cây Kỹ Năng Yêu Phi Như Thế Nào

Chương 10



Sao hắn cứ có cảm giác là tác dụng quả cầu biến thân này khang khác so với những gì hắn tưởng tượng.

Toàn bộ quả cầu bao trùm những luồn ánh sáng sặc sỡ, nở rộ ra, mà những tia sáng ngày càng hoa mắt đó dần dần như trở thành thật, bao bọc toàn thân hắn, sau đó hắn nhận ra tình trạng kì lạ của cơ thể mình, không khỏi sững sờ, một cảm giác ngượng ngùng dâng lên.

Dưới những luồng ánh sáng rực rỡ đang bao bọc, y phục của hắn không cánh mà bay......

Biến mất......

Quả cầu biến thân không phải là để dịch dung, thay đổi diện mạo sao? Tại sao lại biến thành như vậy?!

Chuyện này diễn ra khi hắn đã tránh vào trong góc, bốn phía yên ắng, nếu không với bộ dạng hiện tại của hắn, cho dù là ánh sáng bảy màu che mất bộ phận quan trọng, nếu bị người khác nhìn thấy cái thân thể trơn bóng này, Thu Minh Thù cũng không thể nào tưởng tượng nổi.

Hiện giờ, hắn không biết hình dung tâm trạng của mình như thế nào, chỉ biết đờ dẫn đứng tại chỗ chờ hoàn thành quá trình biến thân, cũng may là sau một lúc chìm trong ánh sáng rực rỡ, Thu Minh Thù đã cảm nhận được sự thay đổi, cúi đầu nhìn đôi tay của mình, trên tay đang đeo một chiếc vòng bạc gắn những viên hồng ngọc đỏ, không biết xuất hiện từ bao giờ.

Ngay sau đó, chân hắn không chạm đất nữa, Thu Minh Thù nhìn xuống dưới, hai chân đang mang một đôi hài trắng được chế tác tinh xảo.

Tiếp theo, một cái gì đó hiện ra từ trong ánh sáng, nó bao lấy thân hình của Thu Minh Thù, hai tay hắn không tự chủ được mà động đậy, liền thấy vải lụa trắng tuyết buông xuống bên người, tay áo tựa như ảo mộng, theo động tác của hắn nhẹ nhàng bay phấp phới, giống như vô số con bướm đủ màu sắc đang bay ra theo tà áo.

Tiếng chuông vang lên nhẹ nhàng, như thể đó là một thanh âm dịu dàng nhất trên đời, trang sức màu bạc đeo toàn thân, vành tai, cổ, và thắt lưng đều kêu leng keng rung động, tay Thu Minh Thù hơi giơ lên, chạm lên những món trang sức tinh xảo, lúc này mới sờ đến mặt nạ có hoa văn phức tạp trên má.

Thu Minh Thù: "......"

"......"

......

Hắn đã từng cho rằng quả cầu này có khả năng nguỵ trang, hiện tại xem ra đây không phải là đạo cụ biến thân, mà là đạo cụ trợ hứng......

Trang sức treo đầy người Thu Minh Thu rung động kêu leng keng, mỗi lần lụa mỏng phất phới đều có ánh sáng chói mắt toả ra bốn phía, như có hiệu ứng đặc biệt.

Thu Minh Thù một lời khó nói hết.

Nhưng sau một lát, hắn liền điều chỉnh tốt tâm trạng, dù sao đã biết cái hệ thống này là loại đức hạnh gì, thì hắn còn kỳ vọng điều gì nữa.

Ít nhất quả cầu biến thân này có mặt nạ che mặt, không đến mức bị bại lộ thân phận.

Dù là mất mặt, thì người khác cũng không biết mình là ai.

Nghĩ như vậy, Thu Minh Thù cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Vị hoàng đế Nghiêu quốc kia đang lâm vào nguy hiểm, thật sự không có thời gian để hắn suy xét quá nhiều, Thu Minh Thù đã quyết định, không màng đến y phục trói buộc đầy người, lập tức xoay người đuổi theo hướng hắc y nhân đang tập kích Hoàn Ý.

Quá trình biến thân vừa rồi của Thu Minh Thù có vẻ rất chậm, nhưng thật ra chỉ diễn ra trong chốc lát, không làm chậm trễ quá nhiều thời gian, hơn nữa tuy rằng thân thể này của Thu Minh Thù không chịu đựng được, nhưng bằng kinh nghiệm chiến đấu của hắn, hắn trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, cho nên khoảng cách tuy không ngắn, Thu Minh Thù vẫn ra tay túm được hắc y nhân trước khi tên đó chạm vào Hoàn Ý.

Nhưng thân thủ của hắc y nhân không hề yếu, sức lực của Thu Minh Thù hiện tại lại quá kém, tuy rằng đã bắt được đối phương, nhưng chỉ có thể làm chậm động tác của tên đó trong một cái chớp mắt, không hề bị cản trở.

Hắc y nhân đối diện che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có một đôi mắt lộ ở bên ngoài, tên đó hiển nhiên không nghĩ tới chuyện bị người theo sau, sửng sốt khi nhì thấy Thu Minh Thù đột ngột xuất hiện, chờ thấy rõ lụa mỏng phiêu dật lại phát sáng rực rỡ, loá cả mắt trên người Thu Minh Thù, khóe mắt người nọ co giật, suýt nữa té ngã trên mặt đất.

Hắc y nhân phản ứng nhanh, phất tay ngăn cản Thu Minh Thù, sau đó đảo ngược trên không, lướt qua Thu Minh Thù, trực tiếp dùng một tay không chế đầu vai của Hoàn Ý.

Hoàn Ý tới bây giờ mới nhận ra động tĩnh phía sau, y quay đầu, nhíu mày nghi hoặc nhìn hắc y nhân, mà khi thấy Thu Minh Thù ở phía sau, sắc mặt y lập tức trở nên kì lạ, như thể nhìn thấy mãnh thú man rợ ăn thịt người, lui về phía sau theo bản năng.

Khoảnh khắc Thu Minh Thu thấy phản ứng của Hoàn Ý, hắn suýt nữa muốn quay đầu bỏ chạy.

Cũng may hắn vẫn chưa quên phần thưởng là một lần rút thăm trúng thưởng đạo cụ, hắn hít một hơi thật sâu, lần nữa lao về phía Hoàn Ý, muốn đoạt người từ trong tay hắc y nhân.

Hoàn Ý tựa hồ không có phản ứng, cũng không có động tĩnh gì khi hắc y nhân chế trụ đầu vai của y, ngược lại tầm mắt hoàn toàn nhìn trên người Thu Minh Thù.

"Cẩn thận!" Thu Minh Thù nhịn không được lên tiếng nhắc nhở y một câu, đồng thời tiếp hai chiêu của hắc y nhân.

Thu Minh Thù đương nhiên sẽ không biết võ công gì, hắn đang dùng kỹ năng chiến đấu của đời trước, không có chiêu thức hoa mỹ nào, mục đích chỉ là cứu người, mà hắc y nhân đối diện rõ ràng là cao thủ, động tác như mang theo một loại năng lượng nào đó, làm Thu Minh Thù chống đỡ càng khó khăn.

Thế giới này, người tu luyện võ công đều có nội công và ngoại công, thật sự rất phiền phức, Thu Minh Thù không thể kiên nhẫn, ra đòn càng ác liệt, cao thủ đối mặt cũng không hề lộ ra điểm yếu, thậm chí đang chiếm ưu thế.

Hắc y nhân hiển nhiên cũng biết người mình đang đánh không phải đối thủ của y, thừa dịp Thu Minh Thù đổi chiêu, lôi kéo Hoàn Ý lui hai bước lớn, không hề ham chiến, trực tiếp xoay qua hướng khác lôi người đi.

Thu Minh Thù hộc máu, xác định tình hình, cảm giác thanh máu của mình vẫn còn tốt, không hề do dự, đuổi theo sát sao.

Đầy người Thu Minh Thù trang sức xa hoa, muốn đuổi theo cũng không tiện, Hoàn Ý bị người nọ xách ở trong tay, quay đầu lại nhìn Thu Minh Thu không bỏ mà đuổi theo, vừa lúc nhìn đến tay áo đối phương phiêu đãng như mây, dải lụa bay múa, cùng với trang sức đá quý sáng chói dưới ánh mặt trời.

Đương nhiên tiếng chuông giòn tan, thanh thúy cũng vang lên theo động tác của Thu Minh Thù.

Y không cất tiếng, cũng không có ý đồ giãy giụa từ trong tay hắc y nhân, chỉ là bình tĩnh nhìn Thu Minh Thù, trên đầu chậm rãi hiện ra con số.

+10

+20

Thu Minh Thù: "......"

Hắn mệt đến hơi thở dốc, vội vàng đuổi theo, ai biết Hoàn Ý tại thời điểm này cũng không vội nghĩ cách thoát thân, ngược lại còn có tâm tư biểu hiện giá trị kinh diễm với hắn!

Hắn cắn chặt răng nhìn khoảng cách trước sau chỉ vài bước, nhưng không cách nào đuổi kịp Hoàn Ý.

Hắn biết thể chất hiện tại của mình, tuy rằng thanh máu đủ dài, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng thân thể yếu đuối là thật hơn nữa không có cách nào thuyên giảm, tiếp tục chiến đấu cùng đuổi theo như vậy, cơ thể rách nát này tất nhiên sẽ không chịu nổi, có lẽ sẽ không chống đỡ được mà trực tiếp bất tỉnh, như vậy quá mất mặt, nếu hắn bị người khác nhận ra thì sẽ bị mất giá trị kinh diễm......

Thu Minh Thù tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, hắn suy nghĩ biện pháp đối địch, ngẫm lại bản thân còn át chủ bài nào chưa đưa ra.

Át chủ bài đương nhiên là có, sau khi hắn xuyên vào thế giới này, có được hệ thống họa quốc Yêu Phi, tuy rằng này hệ thống khó hiểu, dùng mánh khoé gian lận đều vô dụng, nhưng chỉ cần có tinh thần mạnh mẽ, bất cứ thứ gì hắn đều có thể lợi dụng, ví như thanh máu siêu dài của hắn hiện tại, cùng với sự ngụy trang này...... Tạm thời xem như ngụy trang.

Mà trừ bỏ những thứ đó, đương nhiên còn có kỹ năng khác.

Mắt Thu Minh Thù sáng ngời, lập tức có biện pháp.

Bước chân của hắc y nhân vẫn không ngừng, sắp vượt qua tường cao phía trước, thoát khỏi tầm mắt của Thu Minh Thù, Thu Minh Thù lại không tiếp tục truy đuổi, mà dừng chân đứng tại chỗ.

Ngay sau đó, hắn nâng chân phải lên, thân mình hơi hơi lay động, giống như không đủ thể lực chống đỡ, ngã thẳng về phía trước.

Thu Minh Thù nhắm hai mắt lại.

Cảnh tượng ngã xuống không xảy ra, Thu Minh Thù cảm giác được có một đôi bàn tay mạnh mẽ siết chặt vòng eo, vững vàng mà bảo vệ hắn.

Tới rồi.

Thu Minh Thù mở hai mắt, bắt gặp ánh mắt của người đỡ được hắn.

Hắc y nhân đang ôm Thu Minh Thù: "......"

Trong đầu người nọ có chút mờ mịt.

Y không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, vừa rồi y rõ ràng đang mang theo hoàng đế, sải bước chuẩn bị nhảy lên tường cao, lại không biết tạo sao nhìn thấy nam nhân ăn mặc như cây rung tiền đang sắp té ngã, trái tim y giống như bị một lực quỷ dị nào đó đánh trúng, thế mà không màng tất cả, buông hoàng đế ra, trực tiếp vọt xuống dưới, chỉ tới lúc tiếp được tên này, y mới nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá nhìn thấy tên này trợn mắt, hờ hững nhìn bộ dáng của y, trái tim vừa mới bình tĩnh của hắc y nhân lại đập loạn lên.

"Bắt được ngươi." Thu Minh Thù nở nụ cười nhàn nhạt, không có vũ khí, hắn dứt khoát rút dây xích bạc xuống từ trên người, tính toán buộc hai tay của hắc y nhân.

Hắc y nhân cuống quít né tránh, nhưng động tác của Thu Minh Thù không chậm, y tuy rằng né tránh Thu Minh Thù, nhưng hai tay bị xích bạc buộc chặt đến mất đi sức lực. Có lẽ đã đoán trước hành động của mình thất bại, hắc y nhân quyết đoán xoay người rời đi, không hề dây dưa cùng Thu Minh Thù.

Chỉ vài cái chớp mắt, hắc y nhân đã liên tục nhảy vọt qua hai bức tường cao, trực tiếp biến mất ở phía xa.

Thu Minh Thù không có hứng thú tỷ thí tốc độ cùng tên đó, mục đích của hắn chỉ để cứu Hoàn Ý, hiện tại người còn lành lặn đứng ở trước mặt, hắn cũng không cần phải tiếp trục truy đuổi bọn bắt cóc.

"Ngươi không sao chứ?" Thu Minh Thù rời mắt khỏi hắc y nhân, nhìn về phía Hoàn Ý cách đó không xa hỏi.

Hoàn Ý lắc lắc đầu, giống như chưa kịp hoàn hồn, vẫn không lên tiếng.

Bỗng nhiên, một dòng chữ hiện lên trong tầm mắt của Thu Minh Thù.

"Nhiệm vụ: Cứu vớt hoàng đế bị bắt cóc, hoàn thành."

"Khen thưởng một lầm rút thăm trúng thưởng đạo cụ."

Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, khoé môi Thu Minh Thù hơi cong cong, rất hài lòng.

Lần rút thăm trúng thưởng này có giá trị tận 500 điểm, là chính hắn kiếm được, hiện tại hắn rất chờ mong kế tiếp mình sẽ rút được đạo cụ gì.

Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, Thu Minh Thù cũng không có ý định ở lại đây nữa, một thân trang bị tuyệt đỉnh như vậy, hắn cảm thấy ở trước mặt người khác một giây liền có biết bao nhiêu xấu hổ, chỉ muốn nhanh chóng tìm một góc không ai thấy để biến trở lại bình thường.

Hắn nghĩ đến đây, liền xoay người rời đi, nhưng mà vừa mới đi được hai bước, Hoàn Ý im lặng hồi lâu ở phía sau, đột nhiên mở miệng nói: "Từ từ."

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!