Công Khai

Chương 12: Mây tan mưa tạnh



Ánh sáng trong phòng mờ mờ.

Màng nhĩ Tần Mang rung lên, cùng với nhịp tim đang đập, đều bắt đầu rối loạn.

Không biết là do tác rượu của rượu, hay là do câu nói lạnh lùng này của Hạ Linh Tế

Nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không.

Hoàn toàn không giống cách làm việc của Hạ Linh Tế.

Cô gái loạng choạng vịn lấy đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông, định đứng lên nhìn thẳng vào anh.

Theo động tác của cô, sợi dây đeo trên vai tuột xuống, để lộ làn da trắng như tuyết, nhưng cô lại không hề để ý, đang nhìn chằm chằm vào người kia.

Hơi thở mang mùi rượu, quấn vào dây thần kinh.

"Anh thật sự là —— Hạ Linh Tế?"

Hạ Linh Tế chờ cô đứng dậy một lúc lâu, không ngờ là cô lại nói một câu như vậy.

Còn chưa kịp mở miệng.

Gò má anh bỗng nhiên được một ngón tay chỉ vào.

Một giây sau.

Đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm có sự khác thường.

Tần Mang uống rượu, cơ địa vốn dĩ dễ nóng, bây giờ lại nóng giống như một cái lò nhỏ, lúc này đầu ngón tay đang chạm vào làn da lạnh như băng của người đàn ông, đôi môi phát ra tiếng kêu nhỏ.

"Lạnh quá."

Một giây sau.

Cô lại sờ lên cằm mình, quan sát người đàn ông, nghiêm túc gật đầu, "Quả nhiên là giả."

Nói xong, cô cố gắng chạm vào khuôn mặt của anh một lần nữa.

Nói nhỏ: "Giả mà giống như thật."

Hạ Linh Tế liếc mắt nhìn chai whisky chỉ còn một nửa ở trên bàn, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, lời ít ý nhiều:

"Em say rồi."

Câu này giống như là chọc vào điểm nhạy cảm của sư tử nhỏ.

Bỗng nhiên Tần Mang mở to hai mắt, đôi mắt đong đầy tình cảm đầy vẻ tố cáo, "Ai say chứ, tiểu thư đây ngàn ly không say!"

Nói xong, cô buông tay đang vịn Hạ Linh Tế, lại ngồi xuống, cầm nửa chai whisky còn lại lên, đang định đổ vào miệng ——

Muốn để cho "búp bê giả" đang nghi ngờ mình thấy rõ.

Cô —— Tần Mang, có phải là thần rượu uống ngàn ly không say không!

Loại 'rượu phàm tục' này, hoàn toàn không thể chuốc say cô.

Động tác của cô rất nhanh.

May mà trước khi cô đổ vào miệng, đã bị Hạ Linh Tế giữ chặt thân chai lại.

"Ào."

Rượu đổ ra khỏi miệng chai, tất cả đều đổ lên người Tần Mang.

Người đàn ông trước giờ luôn bình tĩnh, bỗng chốc trở nên mất kiểm soát.

Váy ngủ vốn dĩ đã mỏng, bây giờ ướt nhẹp, dán lên cơ thể duyên dáng của cô, như vết mực đỏ trên tuyết, lạnh lùng xinh đẹp.

Rượu chảy một đường xuống dưới bắp chân, để lại vệt nước thật dài.

quyến rũ và biểu cảm hồn nhiên của cô gái, kết hợp với vẻ đẹp phong tình của cô, tạo thành một bức tranh người đẹp bị ướt cực kỳ xinh đẹp.

Hạ Linh Tế nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô.

Tần Mang không vững, va vào vòng tay anh.

Ngón tay thon dài của người đàn ông trông như pho tượng điêu khắc kia dính đầy rượu.

Cô gái trong lòng lại giãy giụa, dính rượu đầy người.

Mùi hương dịu dàng của cô gái kết hợp với mùi rượi, Hạ Linh Tế hơi ngột ngạt, người mắc chứng sạch sẽ như anh, lý trí bảo muốn đẩy ra, nhưng ngón tay lại giữ chặt lại.

Ánh mắt dừng lại trên nốt ruồi nhỏ màu đỏ quyến rũ kia.

Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tế thốt ra hai chữ, bình tĩnh trầm khàn: "Tần Mang."

Tần Mang đang nghi ngờ, vì cô phát hiện, bóng đèn biến thành một hàng, hàng mi cô chớp rồi lại chớp.

Cô kéo dài giọng, "Gì vậy?"

Hạ Linh Tế: "Em làm anh ướt rồi."

Tần Mang nghiêng đầu, còn sờ lên chút rượu còn bám trên chân cô chưa bay hơi, ngây thơ ngáp một cái: "Em cũng ướt mà."

Không hề e dè chút nào.

Ánh mắt Hạ Linh Tế liếc nhìn đầu ngón tay cô, cuối cùng nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô.

Nghi ngờ cô cố ý.

Một giây sau.

Đại tiểu thư đưa tay về phía anh, treo lên người người đàn ông giống như chú gấu koala, cô tự tin ra lệnh: "Anh làm em ướt, anh tắm cho em!"

...

Lúc này.

Ngoài hành lang phòng tổng thống, ánh đèn sáng trưng, chiếu lên chiếc thảm lộng lẫy.

Bên cạnh bức tranh lớn sặc sỡ, chân Mạnh Đình chân tê rần, đứng cùng thư ký Tùng ở ngoài cửa.

Bên cạnh thư ký Tùng còn có một chiếc vali màu đen trông rất đắt tiền.

Ánh mắt Mạnh Đình có hơi chua, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, nhớ lại cảnh tưởng một tiếng trước anh đứng ở đây nhìn thấy nhân vật lớn trong truyền thuyết, không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng cũng dò hỏi: "Thư ký Tùng, tối nay giám đốc Hạ ở đâu?"

Một giây sau.

Cửa phòng đang đóng được mở ra.

Mạnh Đình ngước mắt lên, đập vào mắt anh là người đàn ông đang mặc đồ ngủ màu trắng của khách sạn, gương mặt điển trai lạnh lùng và kiêu ngạo, bình tĩnh liếc nhìn bọn họ: "Cầm vào."

Mạnh Đình giật mình!!!

Là thứ anh nghĩ sao!

Vậy vậy vậy ——

Chuyện hot search!

Thư ký Tùng để vali vào.

Anh vỗ lên vai Mạnh Đình, "Đương nhiên là, cô Tần ở đâu, sếp Hạ của chúng tôi sẽ ngủ ở đó."

Giám đốc Hạ đều rất nghiêm túc, làm việc theo quy tắc của riêng mình, rất ít khi anh bỏ qua lịch trình của mình, lần này vốn dĩ anh có lịch trình giải quyết công việc quan trọng ở thành phố Lăng, nhưng lại đến nơi quay phim ở thành phố Thanh.

Nếu như là chính Hạ Linh Tế lên hot search, với thủ đoạn tàn bạo trước giờ của sếp Hạ, có lẽ sẽ phong tỏa trên các trang mạng, giống như chuyện diễn đàn lần trước.

Chuyện lần này liên quan đến phu nhân, khó lòng quyết định.

Nghĩa là, không cần nói nhiều.

*

Tám giờ tối, tin tức trên mạng liên quan đến Tần Mang vẫn còn rất nhiều.

Mấy tiếng trôi qua, cho dù là Weibo của Tần Mang hay tài khoản official của công ty vẫn không có chút động tĩnh nào, cư dân mạng đương nhiên sẽ xem như là bọn họ giả chết.

Tất cả các thương hiệu mà Tần Mang đại diện và hợp tác đều bị netizen tấn công, đòi hủy hợp đồng.

Yêu cầu bọn họ hủy hợp đồng với Tần Mang.

Đã có một số thương hiệu không chịu nổi áp lực, công khai tuyên bố hợp đồng với cô đã hết hạn.

Trên mạng đăng tin liên tục.

Khi mọi người đều đau lòng chuyện Diêu Đinh bị đánh trên thuyền, cô ta đã mở livestream, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng bệch có vẻ mệt mỏi do lâu ngày không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, làm cho cư dân mạng cảm thấy đau lòng.

Bình luận chất đầy những câu:

"Tần Mang xin lỗi chị chưa?"

Ánh mắt Diêu Đinh thay đổi, nhìn trái phải rồi nói: "Tôi chỉ là muốn báo tin an toàn cho người hâm mộ và những người trên mạng quan tâm đến tôi."

Mọi người nghi ngờ cô bị Tần Mang dọa sợ.

Đều tặng quà và an ủi.

"Diêu diêu đừng sợ, sau này bọn em bảo vệ chị!"

"Đừng sợ, mạnh mẽ lên nha."

"An toàn là tốt rồi."

"Sao lại tốt, Diêu Diệu bị dọa sợ đến nỗi ấm ức thì tính sao?"

"Dựa vào đâu mà nạn nhân bị tổn thương, kẻ hãm hại lại xinh đẹp rạng ngời giành lấy tài nguyên cao cấp trong giới giải trí, để cho diễn viên khác đóng vai phụ."

Diêu Đinh giả vờ không nhìn thấy.

Được mấy phút, cô lấy cơ cơ thể không khỏe, tắt livestream.

Nhưng ——

Không bao lâu.

#Mời nghệ sĩ thất đức Tần Mang xin lỗi công khai# lại bùng nổ.

"Tần Mang xin lỗi Diêu Đinh chưa? Chưa."

"Tần Mang đã xin lỗi nhân viên mà cô ta làm tổn thương chưa? Chưa."

"Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!"

"@《Giấc mơ cũ Kinh Hoa》Official, loại nghệ sĩ thất đức này, các người vẫn chưa từ chối à? Giữ lại ăn Tết chắc?"

"Đổi nữ chính《Giấc mơ cũ Kinh Hoa》, nếu không thì chửi luôn mấy người!"

"Cười chớt, loại nghệ sĩ không có đạo đức này, chỉ là bình hoa xinh đẹp, rốt cuộc làm thế nào mà được chọn vào vai nữ chính vậy?"

"Muốn có tác phẩm mà không có tác phẩm, muốn có kỹ thuật diễn xuất mà không có kỹ thuật diễn xuất, mỗi ngày chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp, lấn át được ai thì lấn át, loại nghệ sĩ thế này, một con sâu làm rầu nồi canh, còn không cút khỏi giới giải trí?"

"Vạn người viết thiên thư, mời nghệ sĩ thiên tài không đạo đức rời khỏi giới giải trí."

"..."

Không chỉ lên hot search mà còn đầy những câu nói châm chọc như vậy, ngay cả Weibo của Tần Mang cũng tràn ngập những câu xin lỗi.

Fan của Tần Mang luôn cố gắng giải thích với mọi người: Hãy cho Tần Mang một cơ hội để nói chuyện, ngay cả kẻ giết người cũng có cơ hội kháng cáo.

Tần Mang không phải loại người như vậy, nhất định là có hiểu lầm.

Đáng tiếc.

Đối mặt với sự ác ý của cả thế giới, số lượng người hâm mộ quá ít, chẳng mấy chốc đã bị vùi dưới những bình luận ác ý.

"Kỹ năng diễn xuất lúc này của Diêu Đinh lại rất được."

Trong phòng trang điểm của đoàn phim, Thẩm Uyển Âm vừa kết thúc cảnh quay của nữ phụ, đang tẩy trang, nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của mình trong gương, cô nhẹ nhàng chạm vào.

Vệ Thấm mỉm cười, "Mấy ngày nữa, vai nữ chính sẽ là của em."

"Vai nữ phụ này, đưa cho Diêu Đinh xem như cảm ơn."

Nói xong, đưa máy tính bảng trong tay sang, "Với tính cách của Tần Mang, để cô ta mở họp báo nói xin lỗi, còn khó chịu hơn cả việc bị xử tử."

Thẩm Uyển Âm liếc nhìn hot search.

Tùy ý lướt lướt, cô phát hiện vẫn còn có fan nói đỡ cho cô ta, cô cau mày nói, "Mua thêm thủy quân, đè bình luận của fan cô ta xuống."

"Được."

Studio của cô nuôi rất nhiều thủy quân, Vệ Thấm có được rất dễ dàng.

Đuổi cùng giết tận.

Nhưng mà...

Vệ Thấm cảm thấy hơi lạ: Sao công ty của Tần Mang không làm gì, dù gì cũng nên làm sáng tỏ một chút.

Ngay cả kháng cự cũng không?

*

Bây giờ, trong phòng khách của phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn.

Tùng Trân mở đoạn video hoàn chỉnh từ camera giám sát trên du thuyền đêm đó.

Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên chiếc sofa màu đen, dáng vẻ vẫn kiêu ngạo như thường, gương mặt bình tĩnh nhìn vào màn hình laptop ——

Chỉ thấy cô gái xinh đẹp, rực rỡ, đang im lặng ngồi trong góc, là khung cảnh nổi bật rất chói mắt.

Thu hút được rất nhiều ánh nhìn của những người trong phòng tiệc, thậm chí còn có người theo đuổi.

Đầu ngón tay trắng trẻo nghịch từ tờ danh thiếp, mang vẻ lười biếng không thèm để ý đến, nhưng lại khiến người ta đổ xô đến.

Ánh mắt Hạ Linh Tế nhìn mười mấy tấm danh thiếp trong tay cô.

Tùng Trân khẽ ho một tiếng, "Trên du thuyền, vì để đảm bảo sự an toàn cho khách, ngoại trừ nhà vệ sinh ra thì đều có camera, cũng đã mời chuyên gia đọc khẩu hình, chỉ là... lúc đó cô Tần xem như là tự vệ, hơn nữa cũng không gây tổn thương thực tế cho người kia, ngược lại thì cô Diêu và hội bạn lại ghen tị, tung tin đồn, thậm chí còn có đe dọa."

"Một số video khác vu khống cô Tần mắc bệnh ngôi sao, cũng đã lấy được bằng chứng."

Thấy Hạ Linh Tế không nói gì, Tùng Trân tiếp tục nói: "Có một số lãnh đạo truyền thông muốn xin lỗi trực tiếp với anh."

Hạ Linh Tế thong thả uống một ngụm cà phê, mùi vị đắng lạnh, dường như anh không nhận ra, dưới ánh đèn, đường nét trên khuôn mặt anh lạnh lùng đến nỗi giống như một pho tượng đã chìm sâu dưới biển cả hàng ngàn năm, góc nghiêng của gương mặt vô cùng hoàn hảo, chỉ có đôi môi mỏng màu nhạt, mang thêm vài phần trần tục.

Dường như anh nghe thấy tiếng kêu nhỏ trong phòng ngủ chính.

Hạ Linh Tế bình tĩnh đặt ly xuống.

Anh đứng dậy, để lại một câu: "Không gặp, đưa video cho bọn họ."

Nên làm thế nào.

Bọn họ tự rõ.

Tần Mang bị nóng đến nỗi tỉnh dậy.

Cô mơ màng ôm chăn ngồi dậy, xung quanh đều là bóng tối.

Giấc ngủ này, ngủ không ngon.

Giấc mơ giống như một hố đen, đang muốn nuốt chửng lấy cô, rồi sau đó những lỗ đen ấy, biến thành những con chữ chằng chịt, tạo thành những câu hỏi, sự khinh miệt, và những lời chê bai —

Tần Mang, sao cô lại vào giới giải trí?

Tần Mang, sao cô không rút khỏi giới giải trí?

Tần Mang, ở đây không ai chào đón cô đâu.

Bình hoa, đồ thần kinh, không có tác phẩm, chiếm đoạt tài nguyên!

...

Từng câu từng câu.

Dễ dàng chọc thủng tuyến phòng thủ của cô, thâm nhập vào các dây thần kinh.

Có một khoảnh khắc nào đó, Tần Mang cũng lạc lõng, tại sao cô phải vào giới giải trí chứ?

Đang yên đang lành làm đại tiểu thư không muốn, lại vào giới giải trí để bị chọc tức.

Tại sao vậy chứ?

Cuối cùng Tần Mang cũng lấy ra được một hình ảnh nhỏ trong tâm trí hỗn loạn của mình.

Nghĩ đến cái gì đó.

Tần Mang xuống giường với đôi chân trần, lúc bàn chân chạm đất, cô đứng không vững.

Sau đó, bước đi cũng loạng choạng, nhưng mục tiêu của cô là đi về phía tủ quần áo, dưới tủ quần áo là một chiếc hộp nhỏ xinh, là thứ mà lúc nào cô cũng mang theo mỗi khi xa nhà.

Là thứ còn quý giá hơn những viên ngọc quý trong phòng sưu tập ở nhà.

Cô cẩn thận mở hộp ra.

Bên trong là một quyển sổ tay đơn giản, có vẻ hơi cũ.

Nhưng được bảo vệ rất tốt.

Mở nút da ra, trang đầu vẽ một cái "cúp" nhỏ, nét vẽ không đẹp lắm, nhưng rất đáng yêu, trên đế cúp còn nghiêm túc viết những chữ nhỏ xinh: Nữ Chính Xuất Sắc · Quan Nguyện Yên.

Năm Tần Mang bảy tuổi, sau khi Quan Nguyệt Yên qua đời vì bệnh, ngoại trừ quyển nhật ký mà bà để lại, những thứ còn lại đều bị ba cô lấy đi, không để lại cho cô.

Quyển nhật ký này, cũng là Tần Mang vô tình tìm được ở nhà cũ hai năm trước.

Thay vì nói đây là quyển nhật ký, không bằng nói đây là sổ ghi chép diễn viên của Quan Nguyệt Yên, ghi chép những thứ mà bà tâm đắc và niềm mơ ước suốt đời chỉ là giành được chiếc cúp nữ chính xuất sắc.

Ban đầu, Tần Mang sắp tốt nghiệp, giáo viên chủ nhiệm hỏi cô: Ưowsc mơ sau này là gì?

Lúc đó cô chỉ là một đại tiểu thư sinh ra trong một gia đình giàu có, bình thường, ngoài những lớp học kỹ năng ra, đừng nói đến ước mơ, ngay cả sở thích cũng không có.

Ồ, ngoại trừ việc thu thập các loại đá quý từ khắp nơi trên thế giới, tiêu tiền và phá của ra.

Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười nhìn cô, lại hỏi câu hỏi thứ hai: "Vậy em có muốn làm việc trong ngành tài chính không?"

Lúc đầu chọn chuyên ngành này, là chú cô sắp xếp.

Tần Mang có cũng được, không có cũng được.

Tất nhiên là không muốn lúc còn trẻ mà phải làm bạn với tài chính.

Tần Mang đối diện với ánh mắt dò hỏi của người kia, vẻ mặt mờ mịt: "Người ta nhất định phải có ước mơ ạ?"

Câu hỏi này đã làm cô bối rối suốt một thời gian dài.

Cho đến khi quyển sổ ghi chép này xuất hiện, bên trong ghi lại niềm đam mê của mẹ cô với nghề diễn viên, như thể cuộc sống con người là để đốt cháy cho diễn xuất.

Đáng tiếc, sức khỏe của Quan Nguyệt Yên không tốt, hoàn toàn không có cách nào làm việc với cường độ cao trong một thời gian dài ở đoàn làm phim, cho nên, đến khi mất bà cũng không giành được chiếc cúp Nữ diễn viên xuất sắc nhất thuộc về bà.

Tần Mang vào giới giải trí, hoàn toàn là một quyết định bất ngờ.

Cô muốn giành lại chiếc cúp Nữ Chính Xuất Sắc mà mẹ cô không có cơ hội giành được.

"Cạch —— "

Tần Mang nghe được tiếng mở cửa, nhưng cô không động đậy.

Cô không mất trí nhớ sau khi say, cô nhớ Hạ Linh Tế đã đến.

"Đứng dậy."

Hạ Linh Tế thấy cô ngồi trên sàn nhà, ngẩn người ôm quyển nhật ký, giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối.

Mấy giây sau.

Tần Mang như thể bắt được tần số của anh, cô từ từ đứng dậy, ánh mắt đã quen với bóng tối, cô dễ dàng nhìn thấy rõ đôi mắt bình tĩnh của người đàn ông, như thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện trên đời.

Đôi môi đỏ mọng nhếch lên.

Giọng nói mềm mại pha chút nghi ngờ, "Hạ Linh Tế."

"Anh nói, có phải em không nên làm diễn viên không?"

Người đàn ông cao ngất, thong thả dựa vào tủ quần áo, anh bình tĩnh hỏi: "Tại sao?"

Tần Mang buồn bã nói: "Hình như em không thích ở trong giới này."

Như thể sự xuất hiện của cô, đã phá vỡ một số quy tắc, mới có thể bị cả giới giải trí nhắm vào, không ai chào đón cô.

"Nên là, em rút khỏi giới giải trí?"

"Em..."

Tần Mang bối rối, không ngờ người đàn ông này lại thẳng thắn như vậy.

Chưa nghĩ ra cách phản bác lại.

Gương mặt nhỏ nhắn đè nén đến nỗi đỏ bừng.

Hạ Linh Tế không an ủi cô, anh nói một câu: "Ồ, cô Tần có tình yêu thương bao la, đời này đến đây để cứu giúp chúng sinh."

"???"

"Em lúc nào..."

Đợi đã, anh đến đây làm gì vậy?

Cố ý chọc tức cô à?

Sao lại khó ở vậy?

Tần Mang thấm rượu quá lâu, đầu óc tạm thời không phản ứng kịp, bọn họ cách nhau rất gần, chỉ cần cô nhón chân lên là có thể hôn được người kia.

Mà đôi mắt màu xanh lam của anh trước giờ vẫn sâu thẳm như biển sâu, không hề có ý đùa, như thể mặt biển vừa yên bình vừa bí ẩn, có thể bao dung tất cả mọi thứ.

Đôi mắt xinh đẹp của cô gái dần dần bình tĩnh lại.

Cô hiểu lời của Hạ Linh Tế.

Đúng vậy, cô vào giới giải trí không phải đế cứu giúp chúng sinh, nếu như cứ như vậy mà rút khỏi giới giải trí, vậy chẳng phải là đáp ứng tâm nguyện của bọn họ sao?

Đôi mắt Tần Mang sáng lên.

Không còn chán chường như trước.

Phòng thay đồ chật hẹp.

Giọng người đàn ông rất nhạt, như thể đang trò chuyện: "Chỉ khi đứng trên đỉnh núi, mới có tư cách quyết định đi hay ở."

Không đợi Tần Mang phản ứng.

Hạ Linh Tế đã đi ngang qua cô vào phòng.

"Anh làm gì vậy?"

"Ngủ."

Tần Mang tức giận đuổi theo, "Anh có trái tim không vậy, em bị cả mạng hắt nước bẩn, anh còn có tâm trạng đi ngủ à!"

Người đàn ông hỏi ngược lại: "Em không buồn ngủ à?"

Tần Mang: "..."

Buồn ngủ chứ.

*

Hot search #Mời nghệ sĩ thất đức Tần Mang công khai xin lỗi# vẫn duy trì độ hot.

Dưới bài đăng trên Weibo của Tần Mang mấy ngày trước, dòng comment với từ khóa "xin lỗi" và "rời khỏi giới giải trí" đã đạt hàng triệu lượt.

Với số lượng lớn thủy quân, hướng đi của dư luận ngày càng rõ ràng.

Tất cả mọi người đều cho là Tần Mang nhất định sẽ không chịu nổi áp lực này, sẽ công khai xin lỗi, tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí.

Ai ngờ, lúc nửa đêm.

Thật sự có người xin lỗi, nhưng không phải là Tần Mang, mà là ——

Các phương tiện truyền thông và tài khoản của blogger đã đi đầu trong việc gán cho Tần Mang cái danh 'nghệ sĩ thất đức'.

Các trang truyền thông đăng video về vụ việc trên du thuyền của Tần Mang bất ngờ xóa video, ghim thư xin lỗi và đăng đoạn video xin lỗi từ các giám đốc.

Không đợi cư dân mạng kịp phản ứng, các tài khoản blogger đã đăng tâm thư xin lỗi, thừa nhận nhận tiền để tung tin đồn, thêm dầu vào lửa.

Quỳ xuống hoàn toàn.

"Đm, là tôi mù à?"

"Cmn hot search nên là —— nghệ sĩ thất đức Tần Mang xin lỗi, chứ không phải là truyền thông thất đức xin lỗi?"

"..."

Không đợi mọi người kịp phản ứng, các cơ quan truyền thông lớn liên tiếp phát sóng đoạn video giám sát đầy đủ vụ đánh nhau trên du thuyền, thậm chí còn có các chuyên gia nổi tiếng về khẩu hình giúp dịch thuật trực tuyến.

Toàn bộ sự việc được làm sáng tỏ rõ ràng.

Là một nhóm ngôi sao nữ hạng mười tám ghen tị Tần Mang được mọi người yêu thích, bọn họ chặn cô trong phòng trang điểm, muốn tung tin đồn nhằm hắt nước bẩn, sau đó lại bị gậy ông đập lưng ông.

Tần Mang không phải là nhân vật 'phản diện điên' như lời đồn, mà ngược lại, cô là nữ chính ấn tượng, phản công mạnh mẽ đó!

Vốn dĩ Weibo đã náo loạn, lại lần nữa nổ tung.

Bây giờ, cũng có vài fan của Tần Mang đưa ra nhiều bình luận gắn mác cho Tần Mang cái danh 'nghệ sĩ thất đức' từ nhóm thủy quân được huấn luyện bài bản của công ty nào đó.

Như thể lấy tin đồn này dồn Tần Mang vào chỗ chết.

Và tất cả những bình luận nghi ngờ sự việc này cũng như sự bào chữa của fan cô đều bị đè xuống.

Khi đoạn video ghi lại cảnh đánh người của Tần Mang bị tung lên mạng ——

Đồng thời hashtag #Thư từ fan của Tần Mang# cũng nhanh chóng lọt vào hot search.

Phong thư này bị người ta đè xuống.

Mà lúc này.

Cuối cùng cũng có chút độ hot.

【Tất cả Tiểu Lưu Mang đều gửi đến Tần Mang một bức thư:

Trong《 Ác ý 》, Higashino Keigo đã từng viết: "Có những người thù ghét mà không có lý do, họ tầm thường, không có tài năng, tầm thường chẳng có tài cán gì. Do đó, sự xuất sắc của bạn, tài năng của bạn, lòng tốt của bạn và hạnh phúc của bạn đều là tội tổ tông."

Vì thế, họ không lắng nghe giải thích, không xem xét những điểm nghi ngờ mà bọn em tìm thấy, vội vàng định tội cho chị, cho chị không còn cơ hội mở miệng. Chẳng qua là mỉm cười nhìn người cao quý rơi xuống vũng bùn, nhìn nàng tiên đày xuống hạ giới.

Vậy nên chị đừng sợ hãi, đối mặt với cuộc sống, để bọn họ chính mắt nhìn thấy chị đứng trên đỉnh núi cao nhất, nhìn xuống những thứ tầm thường nhỏ bé kia. Còn bọn em, là chiếc khiên vững chắc của chị, là Lưu Mang sáng lấp lánh khi chị tỏa sáng, ngay cả khi chỉ có một tia sáng nhỏ, cũng sẽ mãi mãi bảo vệ chị.

Khi ánh nắng mặt trời chói chang rơi vào giữa đám mây đen, chỉ có thể là mây tan mưa tạnh, tỏa sáng muôn phương.

Tần Mang, chị chắc chắn sẽ tỏa sáng muôn phương.】

Ảnh đi kèm là tấm ảnh được họ chụp từ video khi cô mới debut.

So với cô gái đẹp huyền bí trong làn váy đỏ, đứng trên lưng chú sư tử trắng như tuyết, như thể tiên nữ hạ phàm, mọi người đều quỳ gối.

Đây là Tần Mang trong mắt bọn họ.

Mãi mãi là ánh sáng vạn trượng, mãi mãi kiêu ngạo, sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì.

Từng câu đều là tin tưởng, từng chữ đều là tín nhiệm.

Là niềm tin và sự chân thành của người hâm mộ.

Trong một đêm, gió đổi hướng hoàn toàn.

Cái bóng và cái mác nghệ sĩ thất đức trong mắt mọi người, dường như không còn tồn tại.

Thay vào đó, là Tần Mang —— tỏa sáng rạng ngời, cao quý.

Hôm sau.

Lúc Mạnh Đình vui vẻ mang theo tin tức đến tìm Tần Mang, còn không nhịn được mà khen ngợi, "May mà có lá thư này từ tài khoản official của fan em, nếu không cho dù giải thích, cũng sẽ ảnh hưởng nặng nề."

Dù sao một khi cái mác 'nghệ sĩ thất đức' này được dán lên, thì khó có thể gỡ xuống trong mắt người qua đường.

Nhưng lần này.

Lật ngược hoàn toàn.

Không có chút ảnh hưởng nào, còn thu hoạch làn sóng áy náy.

Lúc ấy có khá nhiều người qua đường và cư dân mạng theo trào lưu đến chỉ trích cô.

Tần Mang vùi mình trên ghế sofa, trong tay là điện thoại mà cuối cùng Mạnh Đình cũng trả lại.

Còn có chút trở về bất quá tương lai.

Trong lúc cô đang suy nghĩ có nên rút khỏi giới giải trí, về nhà thừa kế gia sản, mọi chuyện cứ thế được giải quyết.

Thật ra thì cô đối với cái giới này, cho đến bây giờ, cũng không có cảm giác thuộc về nó.

Cho đến ——

Nhìn thấy được lá thư giải thích của người hâm mộ.

Từ lúc sự việc xảy ra đến bây giờ, Tần Mang chưa bao giờ khóc một lần nào, chẳng biết từ khi nào, hốc mắt cô hồng hồng, hàng mi cong vút cũng có vài giọt nước mắt.

Đọc lá thư này một lần rồi lại một lần.

Xem tấm ảnh kia một lần rồi lại một lần.

Đó là fan của cô.

Hóa ra lúc với ra mắt, cô tràn đầy ước mơ với nghề diễn viên này.

Không đơn thuần chỉ là giúp mẹ hoàn thành giấc mơ.

Mà vì quyển sổ ghi chép của mẹ, cô mới có ước mơ với nghề này.

Đâm chồi rồi nảy mầm.

Rồi trở thành ước mơ.

Ước mơ của cô.

Mạnh Đình đang mải mê thưởng thức sự chú ý của truyền thông, bỗng nhớ ra gì đó: "Đúng rồi, em và giám đốc Hạ..."

Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Đôi mắt đỏ ửng của Tần Mang sáng lên: "Em đi mở cửa."

Nhất định là Hạ Linh Tế đã ra ngoài từ sớm!

Tối hôm qua là cô hiểu lầm, không ngờ rằng người này lại âm thầm giúp cô giải quyết phiền phức lớn như vậy!

Nhất định phải cảm ơn đàng hoàng!

Chuyện công tác của Hạ Linh Tế ở thành phố Lăng lúc trước vẫn chưa được giải quyết.

Hôm nay vốn dĩ có cuộc họp quan trọng, không tiện gọi video, nên để bọn họ đi máy bay tư nhân đến.

Bây giờ đang ở ngoài hành lang.

Người đàn ông mặc áo vest đen không hề có chút cẩu thả, không còn chút dáng vẻ lười biếng nào như tối qua, ánh mắt lạnh lùng như băng, là bông hoa của núi cao không thể xâm phạm.

Trong mắt Tần Mang, vẻ quyến rũ nhiều hơn vẻ lạnh lùng.

Dù sao cũng thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ của anh trên giường.

Vì thế vừa mở cửa ra, trong mắt cô chỉ nhìn thấy anh, tự nhiên nhào đến, giữ chặt vòng eo quyến rũ mà cô có thể tìm thấy, không chịu buông ra, cô nhón chân lên nhắm mắt lại, động tác liền mạch, hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Cơ thể mảnh mai mềm mại trong lòng mình, ánh mắt Hạ Linh Tế giảm đi vài phần lạnh lùng, "Bà Hạ, lợi dụng anh à?"

"Nụ hôn của nàng tiên sao tính là lợi dụng được!"

"Cái này gọi là ban thưởng!"

Tần Mang lại hôn thêm một cái.

Hôn mãi không thôi.

Hòn đá chôn trong lòng cuối cùng cũng được lấy ra, Tần Mang như một chú sư tử nhỉ hồi sinh, chỉ muốn thể hiện hết ra ngoài.

Cho đến khi cô vô tình ngẩng đầu lên.

Đối diện với ánh mắt của một đám người tài giỏi mặc âu phục mang giày da đứng sau lưng Hạ Linh Tế.

Một đám!

Không phải một người!

Hạ Linh Tế bình tĩnh: "Giới thiệu một chút, đây là vợ tôi, cái người thích phim điện ảnh nghệ thuật ấy."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sư tử nhỏ mỉm cười: "Em cmn vẫn thích xem phim hành động, anh có muốn tiếp tục giới thiệu không?"