Công Khai

Chương 5: Ánh mặt trời bị cướp mất



Sáng sớm hôm sau.

"Reng reng —— "

Tiếng đồng hồ báo thức vang lên trong căn phòng ngủ yên tĩnh.

Ánh mặt trời xuyên rèm cửa đang mở, giống như đang phủ một lớp viền vàng lên hàng mi cong dài của cô gái, hàng mi Tần Mang khẽ run lên, cô khó khăn mở mắt ra.

Cô khẽ kêu lên một tiếng.

Toàn bộ cơ thể cô giống như vừa mới tập yoga quá đà.

Nhức, tê, trướng, đau.

Đủ loại cảm giác kết hợp với nhau.

Cánh tay nhỏ bé không xương đặt trên ga trải giường, cô từ từ ngồi dậy, chiếc áo mỏng trên người cô trượt xuống, để lộ dáng người thon thả của cô ra.

Chẳng những không nhìn thấy váy ngủ.

Tần Mang còn tìm thấy tấm vải ren màu kem có hoa văn tối sau khi anh tắm xong vào đêm qua, lúc này đang treo trên mép cột giường hình trụ.

Rõ ràng không phải Hạ Linh Tế cởi ra.

Đoán là trong lúc cô ngủ, cơ địa dễ bị nóng của cô lại kích thích, tiện tay rồi tự ném ra ngoài.

Cô uể oải nhìn chiếc đồng hồ trên tường

Tám giờ nửa.

Nếu như không phải nhớ ra hôm này còn phải quay phim, dựa vào cường độ vận động tối hôm qua, có lẽ cô sẽ ngủ đến tận trưa.

Tức quá.

Hạ Linh Tế làm xong thì chạy.

Có thân phận vợ chồng hợp pháp, anh tự tin mà ngủ, hoàn toàn không sợ phải chịu trách nhiệm.

Tần Mang càng nghĩ càng tức, cô cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Hạ Linh Tế ——

Sư tử nhỏ kêu meo meo: Trên giường là bà Hạ, xuống giường là cô Tần. Anh kết hôn xong lãi lớn thật đấy.

Ai ngờ là, vừa mới xuống lầu.

Nữ quản gia cho người giúp việc dọn bữa sáng lên, dịu dàng nói, "Phu nhân, chuyện chuyển nhà, ông chủ đã sắp xếp ổn thỏa rồi."

"Cô còn cần gì nữa không?"

Tần Mang nhìn bữa ăn sáng chiếm một nửa cái bàn.

Có lẽ vì cân nhắc đến khẩu vị của cô, tuy thủ đoạn hơi nhiều, nhưng được sắp xếp trên những đĩa nhỏ tinh tế.

Cô chống cằm, miễn cưỡng suy nghĩ vài giây, "Tủ quần áo để nguyên, không cần chuyển đi."

Còn lại thì không có gì đặc biệt.

Sau đó, cô nói mật khẩu của căn hộ ở trung tâm thành phố cho quản gia.

Quản gia giống như trút được một gánh nặng.

Trước khi Tần Mang ra khỏi cửa, quản gia đưa tay lên, đưa một chiếc thẻ đen.

"Đây là tiền tiêu vặt của cô, cô muốn mua gì thì mua."

Tần Mang nhướng mày, ngón tay mềm mại nhận lấy chiếc thẻ, hỏi một câu: "Muốn mua gì thì mua?"

Ngay cả Hạ Linh Tế cũng không dám nói những điều tương tự trước mặt cô.

Đôi môi đỏ mọng của cô mỉm cười, "Đủ tiền không dì?"

Quản gia không nghĩ nhiều, trả lời chắc chắn:

"Đủ rồi."

"Nếu như không đủ, cô có thể ghi nợ cho giám đốc Hạ."

"Tôi cho người đến trả tiền."

Tần Mang: "!"

Chậc.

Còn có chuyện tốt này à!

Nếu biết sớm thì cô đã dọn đến từ lâu rồi.

*

Đến khi Tần Mang đến địa điểm quay quảng cáo thì đã gần trưa rồi.

Cuối tháng năm ở thành phố Thâm, nắng như đổ lửa, Tần Mang vừa mới mở cửa xe, cô gần như bị cái không khí oi bức bên ngoài đẩy vào trong.

Ánh mặt trời chói chang, đôi mắt của cô gái sáng lấp lánh. Làn da trắng ngần vốn có ở đuôi mắt, ngay lập tức trở nên hồng hồng.

Chiếc váy dài màu đỏ bóng mượt như một viên ngọc hồng sáng bóng, kết hợp với mái tóc đen nhánh và làn da trắng sáng của cô, tạo nên vẻ đẹp cuốn hút cực kỳ mạnh mẽ, như thể cô đánh cắp ánh mặt trời, làm của riêng cho bản thân mình.

Bỗng, một giọng nói quen thuộc phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ này.

Mạnh Đình đã đưa A Đồng đến:

"Nương nương, cuối cùng người cũng giá lâm rồi."

"Còn không đưa ô qua, bổn cung băng hà ngay đấy."

Tần Mang thốt ra một câu.

A Đồng hoảng sợ mở chiếc ô mà tài xế đưa cho để che nắng, tất cả đều che cho Tần Mang, lúc cô chạm vào làn da của Tần Mang.

Cô mới phát hiện ra Tần Mang không hề nói quá.

Làn da trắng như tuyết nhưng lại mang theo nhiệt độ có thể nướng chín người.

Thật sự là một cái lò sưởi.

A Đồng: "Mau vào thôi."

Đến khi vào trong phòng chụp ảnh, máy lạnh được mở ở mức thấp, Tần Mang mới cảm thấy mình được sống lại.

Mạnh Đình vừa đi vừa nhìn lịch trình hôm nay, ngước mắt lên nhìn cô, "Tối hôm qua em làm gì mà đến muộn vậy."

Lại còn là dáng vẻ bán sống bán chết.

Nghĩ đến tài xế chuyên nghiệp mà anh vừa nhìn thấy, anh như có điều suy nghĩ.

Bình thường Tần Mang bảo vệ cuộc sống cá nhân của mình rất tốt, mặc dù thường xuyên có ô tô riêng đón, nhưng anh chưa bao giờ gặp người nhà của Tần Mang.

Cho dù là trợ lý cá nhân như A Đồng cũng chỉ biết cô ở một căn hộ rộng lớn có giá trị ở trung tâm thành phố.

Trước khi Tần Mang trả lời.

Anh liếc nhìn vết hồng hồng trên cổ Tần Mang.

Rõ ràng là ——

Chậc.

Mạnh Đình hít một hơi, đồng tình với A Đồng, "Mau che kín cho cô ấy đi!"

Chỉ thiếu chút nữa là tự mình làm, anh nhìn xung quanh, lo sợ sẽ có phóng viên hoặc nhân viên xuất hiện bất ngờ.

"Đm, vết hôn của em là chuyện gì vậy?!"

"Không bị chụp chứ?"

Tần Mang được A Đồng chỉnh lại mái tóc đang tùy tiện buông xuống, cổ tay nhỏ nhắn trắng trẻo nhấc lên, nhẹ nhàng vén lên, ánh mắt mang vẻ nghi ngờ, "Hả?"

Lười biếng rủ xuống đích toái phát, A Đồng lão hoàn nhiều lấy ra mấy lũ, rốt cuộc chặn lại.

Cũng may là Tần Mang có một gương mặt kiên cường, không hề xốc xếch, thay vào đó thêm một chút tự nhiên quyến rũ.

Cô thở phào nhẹ nhõm: "Lát nữa đến phòng trang điểm, che khuyết điểm là được."

Lúc này Tần Mang mới nhận ra.

Lúc bình tĩnh lại, cô bật cười, "Yên tâm, không chụp được đâu."

Làm gì có phóng viên nào có thể vào khu vực trong phạm vi 3km của trang viên nhà họ Hạ, còn chưa kịp phát tán thì đã bị bảo vệ bắt lại rồi.

Cuối cùng Mạnh Đình cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó không nhịn được mà nhắc nhở: "Lần này chúng ta có được hợp đồng đại diện cho dòng mỹ phẩm 'EM', cũng là nhờ vào việc em không có tin đồn tình cảm. Giống như đường đi của studio Thẩm Uyển Âm, dựa vào tin đồn mà ghép CP, làm sao chúng ta có thể hợp tác với thương hiệu lớn thế này."

Người đại diện cho thương hiệu, có tiêu chuẩn rất quan trọng, cuộc sống riêng tư phải thật sạch sẽ.

Dù sao thì cũng không ai muốn sau khi công bố lại có tin đồn.

Nên hôm đó lúc Tần Mang bị bỏ lại trên du thuyền của Hạ Linh Tế, Mạnh Đình không nhân cơ hội này mà ghép CP.

Đó là vì đã ký hợp đồng với thương hiệu mỹ phẩm, không thể xuất hiện bất kỳ tin đồn tình cảm nào được.

Tần Mang cầm chiếc quạt nhỏ mà A Đồng vừa mua, hình chú sư tử nhỏ, vô cùng hợp ý cô.

Cô bình tĩnh trả lời, "Thế à."

Mạnh Đình chậc một tiếng, anh tiếp tục phàn nàn, "Em còn chê anh không có tài nguyên, với đống tài nguyên rẻ tiền của studio Châu Duyên, cho em thì em có muốn không?"

Tần Mang không nghiêm túc đáp lại, "Anh Mạnh là nhất."

"Cho nên Thẩm Uyển Âm so ra mắt sớm hơn em, có lượng người theo dõi lớn hơn, nhưng hiện tại, cô ấy có địa vị thấp hơn em, xảy ra chuyện cũng không đau không ngứa, có thể thay đổi bất kỳ lúc nào, làm sao có thể có hợp đồng đại diện cho dòng mỹ phẩm cao cấp, mục tiêu của chúng ta là đại diện thương hiệu cao cấp, thương hiệu hàng đầu trên toàn thế giới, em phải mở rộng tầm nhìn, ghép CP không thể cho em nổi tiếng cả đời, phải có tác phẩm tốt."

Mạnh Đình nhân cơ hội này mà dạy dỗ Tần Mang. Ẩn ý là, để cô biết được điều đó.

Có tác phẩm tốt.

Mới có thể giành được tài nguyên tốt hơn.

"Nghe thấy——" chưa.

Còn chưa nói xong.

Bước chân anh đột nhiên dừng lại, giọng nói nhỏ dần, "Sao cô ta lại ở đây, xui xẻo."

Tần Mang cũng bị anh ngăn lại.

Cô ngước lên nhìn phòng chụp bọn họ vừa đi ngang qua.

Không ngờ là Thẩm Uyển Âm cũng đang quay quảng cáo sản phẩm dưỡng da ở đây.

Ban đầu cảm thấy Mạnh Đình hơi độc miệng, cho đến khi —— Tần Mang nghe thấy lời mà nhiếp ảnh gia đưa khăn ướt cho Thẩm Uyển Âm nói.

"Còn chưa chúc mừng cô Thẩm giành được vai nữ chính trong《 Giấc mơ cũ Kinh Hoa 》, sau này không biết tôi còn có vinh hạnh chụp quảng cáo cho không."

"Anh nói quá rồi."

"Cô đừng khiêm tốn, phim điện ảnh cấp S+ thế này, đội ngũ cao cấp, nghe nói tỉ lệ tranh giải rất lớn."

"Nghe nói hôm nay Tần Mang cũng đến đây chụp, sau này sợ là cô ấy phải ngước mặt lên nhìn cô."

Người phụ nữ xinh đẹp lơ đãng nhìn ba người đang đứng ở ngoài cửa, cô ta dừng lại một chút, sau đó khiêm tốn nói, "Cô Tần cũng rất giỏi."

Xui thật đó.

Tần Mang đồng tình.

Ai thèm cô khen —— chứ.

Đôi môi đỏ rực của Thẩm Uyển Âm nhếch lên, liếc nhìn trợ lý ở bên cạnh.

Trợ lý ngay lập tức nhận ra, giả vờ kiêu căng, cao giọng nói, "Chị Uyển của chúng tôi bình thường rất hâm mộ cô Tân, chị Uyển ra mắt ba năm, thời gian nghỉ ngơi còn ít hơn thời gian cô Tần làm việc."

"Chẳng phải sao, tháng sau lại vào đoàn phim rồi."

Giống như 《Giấc mơ cũ Kinh Hoa》 đã là đồ trong túi của Thẩm Uyển Âm vậy đó.

Tần Mang bình tĩnh cầm chiếc quạt hình sư tử nhỏ thổi bay hơi nóng trên người mình, cô tự tin bước qua cửa, vào phòng chụp hình bên cạnh.

Không có một sợi mi nào run rẩy.

A Đồng lầm bầm nói: "Nhất định là Thẩm Uyển Âm dạy cho cô ta."

"Cái cô nàng thảo mai này gian xảo quá, cố ý để trợ lý đặt điều, còn mình thì trong sạch."

Trong lòng Mạnh Đình sợ là tiểu tổ tông nổi nóng, không nói tiếng nào mà xông lên đánh người, ai ngờ cô lại ——

Nhịn?

Nhịn thật à?

Không giống tác phong lúc bình thường!!!

Lầm bà lầm bầm: "Không phải cho em làm mát tay để đánh chính mình đâu."

Tần Mang nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc.

Trời nóng nực, vất vả lắm cô mới hạ nhiệt cho mifh.

Ở đây đều là nhân viên đi qua đi lại, cô không có ngốc đến nỗi để người ta nắm chuôi.

Cô chỉ là tính tình không tốt.

Chứ không phải bị hỏng đầu óc.

Mạnh Đình như một vị cha già: "Hiểu chuyện rồi."

"Cứ thôi vậy à?"

Thôi?

Tần Mang bình tĩnh sờ lên chiếc nhẫn trên ngón trỏ mảnh mai của mình, những viên kim cương màu xanh biển trượt trên ngón tay mềm mại, đôi môi đỏ mọng từ từ nhếch lên, trông cô rực rỡ và cuốn hút.

Chỉ là khích tướng mà thôi, ai tức thì sẽ thua.

Hơn nữa, kết quả tồi tệ nhất chỉ là cô thua Thẩm Uyển Âm trong buổi thử vai.

Đến lúc đó cô dùng thân phận phu nhân của bên đầu tư, dọa chết cô ta.

"Thôi vậy."

Bà Hạ hào phóng xua tay.

Mạnh Đình nhìn cô một cách kỳ lạ.

"Nhìn gì vậy?"

"Nhìn xem sau lưng em có ánh sáng của Phật không."

"Sao, làm mù mắt chó của anh à?"

Mạnh Đình á khẩu: "..."

Vẫn là tính cách không chịu thua mà.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Vậy mà chiếu ánh sáng của Phật lên người Thẩm Uyển Âm.

"Thật sự cứ vậy mà thôi à? Không phải là em lén đánh người ta sau lưng anh đó chứ?"

"Anh Mạnh, sao gần đây anh thích đánh đánh đấm đấm vậy."

Tần Mang đi trang điểm trước, cô mở điện thoại lên gõ cá gỗ điện tử, nói một cách nghiêm túc, "Không có gì, nên tích đức một chút."

"Không tích đủ 1 vạn công đức thì bị mất giải thưởng của năm."

Mạnh Đình mở to mắt nhìn cá gỗ: "..."

Bê đá đập chân mình rồi.

...

Thẩm Uyển Âm chụp xong, đã lên xe Châu Duyên lái đến đón cô ta.

Châu Duyên cũng xem như là một trong bốn ngôi sao hàng đầu của làng giải trí, luôn được săn đón ở mọi nơi.

Lúc đi trên đường.

Cũng không quên chỉ dạy Thẩm Uyển Âm, "Đợi lát nữa chị đưa em đi gặp người kia, em bình tĩnh một chút, nắm lấy cơ hội, cho dù người ta xem thường em, có cơ hội để gặp mặt cũng không lỗ."

Nếu như đã được thảo luận trên diễn đàn rồi.

Thì phải thật thật giả giả.

Châu Duyên hiểu điều này.

Lần đầu tiên Thẩm Uyển Âm đối mặt với một nhân vật lớn như vậy, cô nắm chặt tay để lên đầu gối, trong lòng rất căng thẳng, "Em biết rồi."

Gương mặt xinh đẹp ban đầu trở nên đáng thương hơn một chút.

Châu Duyên rất hài lòng.

Người đẹp mà, không có người đàn ông nào có thể từ chối khi dâng đến cửa.

"Lát nữa em cứ giữ vẻ mặt này, tập luyện một chú."

"Được..."

*

Sáu giờ chiều.

Cửa kính của phòng họp ở cuối hành lang của tập đoàn Hạ thị từ từ mở ra.

Hạ Linh Tế đứng giữa đoàn thư ký tinh anh, khí chất lấn át những người khác.

Lúc này một tay anh cài chiếc khuy măng sét màu xanh lam trên cổ tay áo vest, động tác uy nghiêm bình tĩnh, làm người ta cảm thấy áp lực, không dám nhìn thẳng vào.

Anh vừa đi ra ngoài, vừa nghe trợ lý báo cáo lịch trình tiếp theo.

Thư ký Tùng đã báo cáo xong.

Sau đó mới đưa điện thoại cho Hạ Linh Tế, tập trung nói: "Sáng nay phu nhân có gửi tin nhắn cho anh."

Hạ Linh Tế nhìn anh.

Anh nhận lấy điện thoại, vài giây sau, đôi mắt xưa nay luôn lạnh lùng, bỗng hiện lên ý cười rất nhạt.

Chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng lại bị thư ký Tùng nhìn thấy.

Hạ Linh Tế không để ý đến những người khác.

Anh bỗng dừng lại, bình tĩnh gõ mấy chữ trả lời.

Sau đó, đầu ngón tay lành lạnh của anh vuốt ve khung kim loại trên điện thoại, bỗng nhớ lại đêm qua khi đã say rượu, bà xã đã tố cáo một tràng.

Nhắc đến diễn đàn.

Hạ Linh Tế im lặng rồi nói: "Bảo phòng pháp lý và phòng PR đảm nhận gỡ bỏ tất cả các chủ đề liên quan đến tôi trên các nền tảng xã hội."

"Tất cả sao?"

"Tất cả."

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông không cho phép bất kỳ tranh luận nào.

Thư ký chịu trách niệm kết nối hai bộ phận này căng thẳng: "Vâng."

Thậm chí cũng không dám hỏi tại sao.

Châu Duyên và Thẩm Uyển Âm ở bên cạnh đi đến.

Châu Duyên đã nhìn thấy từ xa, nói nhỏ vào bên tai Thẩm Uyển Âm: "Cũng may là lúc trước tôi có quay quảng cáo cho sản phẩm của tập đoàn Hạ thị, từng gặp giám đốc Hạ, nếu không thì nhân vật lớn đứng trên đỉnh kim tự tháp thế này, cho dù là tôi, cũng khó mà gặp được."

Mắt Thẩm Uyển Âm sáng lên.

Cô biết Châu Duyên đang lo là cô sẽ phá hỏng.

Trưởng phòng Hứa của tập đoàn Hạ thị là fan của Châu Duyên, nên là khi Châu Duyên nói với anh ta muốn đưa Thẩm Uyển Âm đến tham quan.

Cũng đồng ý.

Lại không ngờ rằng, vô tình gặp được giám đốc Hạ, làm trưởng phòng Hứa vô cùng lo sợ.

Ai ngờ, bên tai còn nghe thấy tiếng cười của Châu Duyên, "Chẳng phải lúc trước em từng gặp giám đốc Hạ rồi sao?"

"Xấu hổ gì chứ, đi đi."

Trưởng phòng Hứa thở phào nhẹ nhõm: "Cô Thẩm quen giám đốc Hạ?"

"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, người lần trước qua đêm trên du thuyền của của giám đốc Hạ hình như là cô Thẩm."

Châu Duyên chỉ cười không nói gì, không phủ nhận điều đó.

Thẩm Uyển Âm mím môi, nhẹ nhàng hít thở, sau đó một mình bước đến.

Thiết kế trong suốt của hành lang như một mái vòm hình vòng cung, những đường cong màu bạc giao thoa với nhau, tạo nên cảm giác khoa học công nghệ lạnh như băng, mà bây giờ, bầu trời như bức tranh đầy màu sắc của hoàng hôn, như những mảnh ký ức tươi đẹp, như là có thể chạm tay vào được.

Không hiểu sao lại mang vài phần lãng mạn.

Nhìn khung cảnh lộng lẫy thế này, trong đầu Thẩm Uyển Âm nghĩ: Dường như đây là sự gặp gỡ định mệnh không thể tránh khỏi trong cốt truyện của nam nữ chính.

Mà bây giờ, người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo đứng trên mặt sàn với thiết kế làm bằng kính có hoa văn băng, rất nổi bật.

Thẩm Uyển Âm ngước mắt nhìn sang, cô nghĩ đến những lời bàn tán về nhà họ Hạ trong giới, nếu như, nếu như có thể leo lên...

Thư ký Tùng nhận ra có người ở phía bên kia trước.

Ai mà to gan vậy, dám dẫn Thẩm Uyển Âm đến trước mặt giám đốc Hạ.

Nhớ đến tác phong bình thường của bà Hạ, thư ký Tùng giật mình.

Anh bước lên trước, "Ai đưa tới thì mau đưa đi đi!"

Trưởng phòng Hứa đổ mồ hôi lạnh, "Giám đốc Hạ không quen Cô Thẩm sao?"

Cô Thẩm?

Người đàn ông nhìn cô.

Thẩm Uyển Âm vuốt mái tóc dài quyến rũ của mình, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, giọng nói quyến rũ: "Giám đốc Hạ, tôi là Thẩm Uyển Âm, lúc trước đã tham gia buổi thử vai cho《 Giấc mơ cũ Kinh Hoa 》, chúng ta đã từng gặp nhau." Mặc dù chỉ nhìn từ xa.

Nhưng anh không thèm nhìn người bên cạnh lấy một cái.

Sau đó, giọng nói mềm mại của cô ta, như đang lo lắng, "Anh quên tôi rồi sao?"

Nói xong, lòng bàn tay cô ta ướt nhẹp.

Đập vào mắt chính là đôi mắt lạnh lùng khiến người ta rơi xuống vực sâu, như thể đã nhìn thấu tất cả.

Thẩm Uyển Âm ngạc nhiên, không phản ứng kịp.

Xung quanh hoàn toàn im lặng.

Đối diện với người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như vậy,

Nghĩ là ít nhất giám đốc Hạ cũng cho người ta mặt mũi.

Ai ngờ, gương mặt người đàn ông vẫn lạnh lùng như băng, như thể không để bất kỳ ai vào trong lòng, lúc này anh bình tĩnh nhìn sang, nhìn bằng nửa con mắt giống như đang nhìn một con kiến hôi.

Vài giây sau.

Anh lạnh lùng nói, như đang phán quyết: "Không quen biết."

- -------------------

Sư tử nhỏ Mang Mang: Cho Hạ mỗ thêm một tấm ren! Hài lòng.jpg.