Công Khai

Chương 6: Trực thăng hoang dã



Tần Mang chụp xong, trời đã gần sáng.

Buổi tối ở thành phố Thâm từ trước đến nay vẫn luôn náo nhiệt, dù là đêm khuya, cũng có thể nhìn thấy ánh đèn neon lóe lên.

Qua ô cửa kính của tầng trên cùng, có một bầu không khí kỳ lạ giữa thế giới thực và ảo.

So với bữa tối phong phú mà Mạnh Đình và A Đồng đang thưởng thức, Tần Mang chỉ có một cốc nước ép dưa hấu lạnh, chụp cả ngày, cô cũng không thèm ăn.

Vốn dĩ bầu không khí khá yên tĩnh.

Cho đến khi ——

A Đồng kêu lên: "Wow, bài đăng trên diễn đàn đã khóa rồi."

"Gì chứ?"

Cô gái đang nằm nhắm mắt để thư giãn, hàng mi nhếch lên, nhìn sang.

A Đồng tiếp tục nhập các từ khóa, sau đó hít một hơi, "Tất cả các bài viết liên quan đến nhân vật lớn nhà họ Hạ, đều không thấy."

Mạnh Đình thu sắc mặt lại, giống như nhận ra điều gì đó, anh tìm kiếm trên các nền tảng khác.

Quả nhiên, tất cả đã biến mất.

Anh tự nhiên quay đầu nhìn vào bên kia, người đang mặc chiếc váy đỏ rực, cũng không che khuất được bất kỳ sự tỏa sáng nào trên gương mặt, Mạnh Đình há miệng, anh ngơ ngác giây, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ táo bạo.

"Em nói xem có phải giám đốc Hạ phong tỏa tin tức để bảo vệ em không?"

"???"

Hàng chân mày tinh xảo của Tần Mang từ từ nhíu lại, lời nói của Mạnh Đình, thành công khiến cô tỉnh ngủ.

Cái quỷ gì vậy?

Ai bảo vệ ai?

Hạ Linh Tế?

Cô?

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh gương mặt lạnh lùng của Hạ Linh Tế ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.

Mạnh Đình phân tích có căn cứ, "Em xem đi, bây giờ mọi người đều đang thảo luận xem người hôm đó ở lại trên du thuyền là ai, mặc dù Thẩm Uyển Âm đã đăng một bức ảnh trên Instagram về du thuyền, nhưng rõ ràng không có bằng chứng cụ thể, vẫn còn tiếp tục suy đoán."

"Anh nghi ngờ, giám đốc Hạ lo là bọn họ sẽ moi ra chuyện của em, nên bây giờ mới phong tỏa toàn bộ tin tức!"

Trong đầu Tần Mang hiện lên cuộc trò chuyện tối qua của cô và Hạ Linh Tế.

Quả thật cô có chắc đến diễn đàn.

Hạ Linh Tế cũng đã giải quyết.

Nhìn có vẻ như không có vấn đề gì ——

Vấn đề lớn đó!

Anh hành động bịt miệng táo bạo như thế, đùa với ai đó!

Ở đây, cuối cùng Mạnh Đình đã phân tích xong, anh nhìn vào gương mặt xinh đẹp có thể chinh phục mọi thứ trên thế giới của Tần Mang, anh tự tin nói: "Nhất định là giám đốc Hạ xem trọng em!"

"Em phải nắm bắt cơ hội, cho quen mặt."

"Không thể để Thẩm Uyển Âm hưởng hết lợi được, ban đầu chỉ bằng một cái liếc mắt của giám đốc Hạ, mới khiến ban lãnh đạo cấp cao của đoàn làm phim tưởng là giám đốc Hạ hài lòng cô ta, nội bộ mới quyết định chọn."

Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang mím lại, cảm giác không biết nên thở ra hay hít vào.

Ngón tay mảnh mai mịn màng dần nâng lên, cô uống một ngụm nước ép dưa hấu để bình tĩnh lại.

Nghe thấy câu này của Mạnh Đình, cơn tức lại trỗi dậy, "Có ý gì?"

"Thẩm Uyển Âm được đoàn làm phim chọn, có phải là vì Hạ Linh Tế?"

"Đúng..."

Mạnh Đình không ngờ là Tần Mang lại tức đến vậy, vừa chuẩn bị giải thích một chút.

Ai ngờ đại tiểu thư không nghe giải thích, cô trực tiếp lấy chiếc điện thoại mà cả ngày đã không động đến ở trong túi xách ra.

Vốn dĩ cô định hỏi trực tiếp tên đầu sỏ.

Đập vào mắt cô trước là loạt tin nhắn của Ổ Vũ Tây, cũng nói đến chuyện này, lướt xuống cuối cùng, mới thấy tin nhắn mà Hạ Linh Tế trả lời lúc sáng.

Hạ Linh Tế: Cô Tần, quá khen.

Bộp.

Tần Mang bình tĩnh úp điện thoại xuống mặt bàn.

Thêm dầu vào lửa.

"Hạ Linh Tế cái tên chó má này!"

"Nhưng em vẫn có cơ hội..."

Mạnh Đình vẫn còn đang phân tích.

Bỗng nhiên nghe thấy câu này của Tần Mang, anh sợ hãi che miệng cô lại, "Em em em... Không biết tai vách mạch rừng à!"

Tần Mang ngước mắt lên, giọng nói ban đầu mềm mại giờ trở nên lạnh lùng, "Sao thế, sợ bị xử tử à?"

Sau đó cô đứng dậy.

"Em đi đâu vậy?"

"Thanh lý môn hộ."

Để lại bốn chữ, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng ăn.

Chỉ còn lại ly nước ép dưa hấu cô để lại trên bàn, dưới ánh đèn, hiện lên màu đỏ tươi quỷ quyệt và bí ẩn.

*

Trang viện Hoàn Hồ.

Tần Mang còn chưa kịp thanh lý môn hộ, thì đã được quản gia thông báo, Hạ Linh Tế đã ra nước ngoài.

Vốn dĩ cô còn định há miệng chờ sung, ai ngờ được khoảng ba ngày, không hề có chút tin tức nào của người này, ngay cả quản gia cũng không liên lạc được.

Ngay lúc đó, cô được mời tham gia vai phụ trong một bộ phim.

Người đẹp tiên tử phong hoa tuyết nguyệt trong một bộ phim tiên hiệp, xuất hiện và chết ngay.

Với việc quay phim, Tần Mang vẫn rất nghiêm túc.

Ngay cả khi là một vai phụ chỉ xuất hiện vài giây, cô vẫn xem xét kịch bản một cách chân thành, nắm vững tâm lý của nhân vật và không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Trời nắng chang chang.

Cô gái sợ nóng bẩm sinh, trên ngược mặc bộ trang phục cổ trang dày dặn nhiều lớp, mặc dù trông huyền ảo nhưng lại không thoáng khí, mái tóc đen thẳng của cô đính những chiếc trâm lộng lẫy nhưng nặng nề, cô lặp đi lặp lại việc bay từ trên cao rồi đáp xuống, nhất định phải đáp ứng yêu cầu của đạo diễn về "khoảnh khắc chết tuyệt đẹp".

Chỉ cần camera bắt đầu quay, cô không phải là đại tiểu thư được nuông chiều nữa, mà là một nữ diễn viên tận tụy tâm huyết.

Khi kết thúc, trên trán Tần Mang đầy mồ hôi. Làn trắng như tuyết của cô bị nhuộm đỏ, A Đồng bị dọa sợ vội vàng cởi quần áo cho cô, đưa cho cô viên đá để làm mát...

Tần Mang nhẹ nhàng lau hàng mi đang ướt.

"Không sao."

Chiếc quạt nhỏ kêu vo vo.

Mái tóc cô bay bay, phấn trên mặt không khó nhìn, nhưng lại giống như in dấu ngọn lửa lên da thịt, làm cho nét mặt cô trở nên thần bí và quyến rũ hơn.

Lâm Trần Huyên, đạo diễn nghệ thuật của đoàn phim, đến thăm đoàn phim thì bất chợt dừng chân lại.

Ông đam mê kịch bản và đã dành nhiều năm cho bộ phim mới của mình, nên không để ý đến ngôi sao trẻ trong làng giải trí, đương nhiên là không biết đến Tần Mang.

Ông hỏi đạo diễn Triệu ở bên cạnh.

"Đây là người mới à?"

Đạo diễn Triệu chưa từng xem phim của Tần Mang, nhưng cũng biết chút ít về cô, thấy Lâm Trần Huyên có hứng thú, ông lặng lẽ nói, "Cũng không tính là vậy, sao vậy, phim mới của ông có vai hợp với cô ấy à?"

Ông cũng không ngại giúp đỡ.

Trong ngành giải trí, mọi chuyện đều thay đổi nhanh chóng, không ai biết trước được.

Khác với việc ông tập trung vào khía cạnh thương mại, Lâm Trần Huyên tôn trọng và theo đuổi nghệ thuật, trong phim có nhiều cảnh quay khá mạo hiểm, thậm chí có những phần không thể chiếu ở trong nước, nhưng ——

Cũng có nhiều diễn viên cũ ngã xuống, diễn viên mới nổi lên.

Dù sao, phim của ông ấy, có cơ hội giành giải thưởng ở nước ngoài

Không thể phủ nhận, khả năng đạo diễn của Lâm Trần Huyên đứng hàng đầu trong nước.

Ánh mắt Lâm Trần Huyên dừng trên khuôn mặt rạng ngời như ánh lửa của cô, ông hơi gật đầu, "Bộ phim mới của tôi đúng lúc có một vai quan trọng chưa quyết định." Vẫn luôn không tìm được người thích hợp, cho đến khi nhìn thấy Tần Mang.

Người trong giới đều biết, Lâm Trần Huyên chọn diễn viên hoàn toàn bằng cảm quan cá nhân, chỉ xem duyên.

Đạo diễn Triệu lấy làm lạ: Tần Mang cũng may thật.

Mất cơ hội trong《Giấc mơ cũ Kinh Hoa》, lại được vị này nhìn trúng.

Trong giới giải trí không có bí mật, nhất là một IP lớn cấp S+ như 《Giấc mơ cũ Kinh Hoa》, không chỉ thu hút sự chú ý của diễn viên, người hâm mộ mà còn cả đạo diễn.

...

Khi cảnh quay tám giây của Tần Mang kết thúc.

Cô cô nhận được một phần thưởng là bao lì xì từ đạo diễn Triệu, một bản kịch bản mới và thông tin liên lạc.

Cùng với một câu nói mang hàm ý sâu xa: "Phim của đạo diễn Lâm, nếu diễn tốt, khả năng giành được giải rất cao."

Tần Mang về đến nhà, cả người mệt lử.

Sau khi tắm xong, cô để người giúp việc mát-xa toàn thân để thả lỏng, đắp mặt nạ lạnh rồi ngồi lại trên giường lớn.

Làn da vừa mỏng vừa yếu, hình như bị dị ứng nên ửng đỏ.

Đầu ngón tay trắng trẻo của cô nhẹ nhàng vuốt ve kịch bản, cô nhìn xuốt, nhìn qua những cảnh quay được đánh dấu bằng bút mực đỏ.

Đôi môi ẩm ướt từ từ nhếch lên.

Nếu cô đóng bộ phim có nhiều cảnh mạo hiểm như thế, nếu để nhà họ Tần biết được, có lẽ là buổi tối phải đứng nói chuyện với ba cô, ngay cả Phật tổ cũng không ngăn lại được.

Khi cô đang tưởng tượng đến hình ảnh đó ——

Điện thoại cô đột nhiên rung lên.

Là Mạnh Đình.

Mạnh Đình cũng biết được chuyện này từ chỗ A Đồng, "Nếu bỏ qua vấn đề về phạm vi, bộ phim của đạo diễn Lâm là một tài nguyên rất tốt."

"Nếu như có thể đạt được giải thưởng điện ảnh quốc tế, thì tại sao lại phải lo về chuyện không có vai nữ chính."

Thấy Tần Mang không lên tiếng, anh nói đùa:

"Không lấy được《Giấc mơ cũ Kinh Hoa》, có lẽ sẽ phải ra nước ngoài làm phim nghệ thuật để trả thù cho nỗi nhục trước đó."

Tần Mang tức giận: "Đừng có nói xui xẻo."

"Đã tích đủ mười nghìn công đức chưa?"

Sau đó dứt khoát cúp điện thoại.

Mạnh Đình: "..."

Mẹ, anh là vì ai chứ?!

Hai ngày nay quay phim rất mệt, Tần Mang càng nghĩ càng xa, trước khi cơn buồn ngủ ập tới, trong đầu cô bỗng hiện lên một câu nói có hàm ý sâu xa ——

Trúng thưởng.

Trúng thưởng sao?

Cô gái từ từ nằm xuống trên chiếc giường mềm mại, vùi mình vào tấm chăn mỏng.

Ngay cả người giúp việc đến rửa mặt cô cũng không biết.

Cô ngủ đến tận mười giờ sáng hôm sau, loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Quản gia: "Phu nhân, một tiếng nữa ông chủ sẽ cho người đưa cô về lại nhà cũ."

"Cô tỉnh dậy rồi thì chuẩn bị."

Giọng nói Tần Mang vừa lười biếng vừa mềm mại, "Hả?"

"Anh ấy về rồi à?"

Cô bước chân trần xuống sàn, cảm giác lạnh như băng làm cô tỉnh táo hơn một chút.

Hàng tháng vào ngày 26, bọn họ cố định thời gian về nhà họ Hạ ăn cơm.

Cho dù cô vẫn còn tức Hạ Linh Tế, nhưng là đôi vợ chồng son trước mặt người nhà hai bên, kiểu hoạt động thể hiện tình cảm để cho người khác yên tâm thế này, phải tham dự.

Quản gia: "Ông chủ còn ở sân bay, có thể sẽ đến muộn một chút, mời cô đi trước."

"Thợ trang điểm đã chuẩn bị xong."

Tần Mang gật đầu, không nói gì thêm.

Nhóm trang điểm bên ngoài nối đuôi nhau vào.

Tần Mang còn chưa kịp phản ứng, bọn họ đã đưa cô vào phòng trang điểm cạnh phòng thay đồ.

Bắt đầu trang điểm và làm tóc.

Phòng thay đồ trong nhà cũ của cô ở trung tâm thành phố đã được sửa sang lại từng cái một, chiếm diện tích một nửa tầng hai, chỉ là đi từ phòng ngủ chính qua, phải đi ngang qua tủ quần áo của Hạ Linh Tế.

Trong chiếc tủ kính màu đen đều là những bộ vest cao cấp, đồng hồ đắt tiền, cà vạt, thậm chí còn có những chiếc tủ riêng biệt cho từng món đồ, được sắp xếp theo màu sắc từ sáng đến tối, với tông màu lạnh hợp thời trang, ít màu sáng, cổ điển và trầm tính, cực kỳ nghiêm túc.

Đương nhiên, cũng có thể thấy chủ nhân của nó chắc hẳn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng.

Lúc đi ngang qua tủ quần áo đàn ông có tông màu lạnh, tiếp theo đó là phòng thay đồ của bà chủ với một dãy màu sắc rực rỡ, bao gồm gần như tất cả các màu trên thế giới.

Tràn ngập vẻ xa hoa lộng lẫy.

Chỉ trang sức thôi đã chiếm một phần riêng của chiếc tủ, chưa kể các viên đá quý thô chưa được cắt mà của Tần Mang đã thu thập mấy năm qua.

Với nhiều hình dạng và màu sắc khác nhau, như bước vào một khu rừng đá quý nguyên thủy.

Lúc người chịu trách nhiệm vận chuyển đến, ngay cả quản gia có kiến thức rộng cũng bị sốc.

Cuối cùng cũng hiểu được ý của phu nhân: Chỉ cần dọn phòng thay đồ theo y như lúc trước.

Nhưng mà chẳng mấy chốc quản gia đã chấp nhận được sở thích này của Tần Mang.

Dù sao, so với sở thích thu thập máy bay, du thuyền và xe đua của Hạ Linh Tế, sở thích thu thập đá quý thô của bà chủ cũng được xem là "giản dị" rồi.

Ai ngờ.

Chẳng bao lâu, đã được Tần Mang mở mang thêm lần nữa.

Trước khi đi, ánh mắt Tần Mang lướt qua vở kịch bản để trên bàn ở đầu giường.

Cô hơi dừng lại, cô xoa xoa trán, nhớ đến lời của Mạnh Đình đêm qua ——

Phải làm thế nào mới giành lại được 《Giấc mơ cũ Kinh Hoa》.

Nói thì đơn giản.

Nhà cũ nhà họ Hà nằm trong khu nhà giàu cổ kính bên cạnh phố cổ thành phố Thâm, phải đi qua một con đường sầm uất, mới đến nơi ẩn sau khu rừng hoa tím.

Tần Mang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, kính xe phản chiếu hình ảnh của cô.

Cô mặc bộ sườn xám bằng lụa mỏng như cánh ve, họa tiết thêu hoa dày đặc bao quanh eo cô, như được vẽ bởi bàn tay của một họa sĩ tài ba, trông rất sống động.

Thợ trang điểm cũng không giấu đi vẻ đẹp mang tính công kích của cô, ngược lại còn phát huy nhất có thể, đôi môi đỏ mọng, chân mày đậm, quyến rũ và duyên dáng, hoàn toàn tôn lên vẻ tinh tế của bộ sườn xám.

Thật sự không phải cô tự khen.

Cô mặc sườn xám, có thể đánh bại Thẩm Uyển Âm một trăm lần.

Tần Mang nhếch môi người, cô nghĩ.

Nếu như Hạ Linh Tế chọn Thẩm Uyển Âm làm nữ chính, mắt anh thật sự đã mù rồi.

Đây không phải là lần đầu tiên cô đến nhà cũ, mỗi tháng đến một lần, cô đã quen thuộc cửa nẻo từ lâu.

Không ngờ lại đến sớm.

Căn phòng khách lớn như vậy chỉ có em gái họ của Hạ Linh Tế là Hạ Hủ Trừng, đang nằm trên ghế sofa chơi máy tính bảng.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Hạ Hủ Trừng ngước mắt lên.

Đập vào mắt cô là người đẹp mặc sườn xám quyến rũ làm điên đảo chúng sinh.

Đang từ từ bước về phía cô.

Cô em gái họ há miệng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại trước vẻ đẹp chói mắt này, "Chị dâu, chị mặc sườn xám đẹp quá."

Tần Mang cong môi mỉm cười.

Màu sắc tươi sáng từ màn hình khiến người ta không thể rời mắt, cô em họ nuốt nước bọt, "Tranh thêu tỉ mỉ quá."

Tần Mang giơ tay lên chạm vào khuôn mặt Hạ Hủ Trừng, vừa mới định khen ánh mắt của em ấy tốt.

Nhưng lại nhớ đến hình ảnh thường ngày của mình, lời vừa đến miệng đành nuốt xuống, mỉm cười ngọt ngào, "Ôi chao, tranh thêu này là anh em tự thêu đấy..."

Hả.

Tranh thêu này làm sao cơ?

Hạ Hủ Trừng chớp mắt nhìn, bỗng hiểu ra, "Anh em tự thêu hả?"

Tần Mang: "..."

"Đúng vậy."

Cô nghiêm túc nói, "Anh em khéo tay lắm, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, ở nhà còn biết thêu..."

Thấy sắp không bịa nổi nữa, cô đành đổi chủ để, "Em nhìn gì vậy, nghiêm túc thế à?"

Hạ Hủ Trừng tưởng chị dâu xấu hổ.

Cô đẩy chiếc máy tính bảng trên đầu gối của mình về phía, "Em đang xem ảnh!"

Tần Mang nhìn sang.

Đập vào mắt cô là dáng người cao ngất đang đứng cạnh một chiếc trực thăng màu đen khổng lồ.

Áo sơ mi đen kết hợp với quần rằn ri càng tôn lên đôi chân dài của người đàn ông, thắt lưng gọn gàng, cơ bắp hoàn hảo, tỷ lệ hoàn hảo của người đàn ông khiến người ta nhìn vào chỉ muốn huýt sáo.

Bức ảnh dường như bị cố tình làm mờ, không nhìn thấy rõ mặt.

Nhưng không thể phủ nhận rằng nó đầy trí tưởng tượng.

Ánh cô dường như bị hấp dẫn bởi phần eo thon quấn quanh thắt lưng, không thể rời mắt được.

Hơ.

Tần Mang: "Eo đẹp quá."

Thấy Tần Mang thích, Hạ Hủ Trừng cười hihi: "Ảnh sau còn có hình anh trai đang lái trực thăng đấy, anh trai em ngầu chết mất!"

Nghĩ đến bạn nhỏ học cấp hai thích đu idol, cách ba ngày thì đổi bạn trai 2D của mình, Tần Mang còn tưởng là idol nào đó.

Cô không nghĩ quá nhiều về cách gọi "anh" này.

Dù sao thì idol nào cũng là 'Anh'.

Tần Mang kéo ra sau, quả nhiên còn rất nhiều hình, không có ảnh chính diện, tất cả đều là bóng người, bóng lưng, còn đeo mũ bảo hiểm khi lái trực thăng.

Quả nhiên là biết lái trực thăng, không phải chỉ để chụp hình.

Hoang dã quá!

Cô thích.

"Đây là idol nào vậy, ra mắt với vị trị center chưa? Còn cần..." Bỏ phiếu không?

Tần Mang vừa nói vừa tiếp tục xem ảnh, đột nhiên đầu ngón tay dừng lại trên màn hình, cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt của người đó ——

Người đàn ông được camera chụp lại khi anh bước xuống chiếc trực thăng khổng lồ.

Lúc này, mái tóc ngắn màu đen bị gió thổi làm cho xốc xếch, gương mặt đẹp trai lạnh lùng của anh hoàn toàn hiện ra, anh đang tiện tay cởi bao tay da, có lẽ là cảm nhận được có người đang chụp, anh ngước mắt lên, đôi mắt màu xanh lam u tối của anh tràn ngập vẻ cuốn hút đầy bí ẩn, tạo ra sức hút mạnh mẽ, giảm đi sự nghiêm túc nho nhã, nhưng lại quyến rũ và hoang dã hơn.

Sao lại là Hạ Linh Tế!!!

Gương mặt xinh đẹp của Tần Mang đầy vẻ khiếp sợ.

Ai mà ngờ là, người đàn ông bình thường ít ham muốn, lại có sở thích cá nhân hoang dã đến như vậy!

Trọng điểm là.

Xem qua nhiều lần.

Sao cô lại không nhận ra.

Tên chó má này lại có vòng eo quyến rũ như vậy.

Bên tai cô vang lên giọng nói của cô em họ, "Chị dâu, hóa ra chị không nhận ra anh em à."

"Vậy vừa rồi chị khen eo ai đẹp?"

"Idol nam?"

Tần Mang: "..."

- -------------------

Hạ Linh Tế: Eo của anh ở trên giường còn đẹp hơn, em muốn thử không?