Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 124: Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (38)



Editor:KL

Người ở kinh thành nghe nói Đường Ninh ngoài ý muốn, không ngừng cảm khái tiếc hận nàng số khổ.

Trên đời này sao lại có cô nương số khổ như vậy chứ?

Còn nhỏ bị ôm sai, vốn là thiên kim tiểu thư lại ngoài ý muốn làm thương hộ chi nữ vài chục năm. Thật vất vả ngàn dặm xa xôi tìm về phụ mẫu thân sinh của mình, còn cùng Kiến vương thế tử môn đăng hộ đối đính hôn nhưng không nghĩ Kiến vương thế tử lại cùng dưỡng nữ nhà nàng đứt tơ còn liền, cuối cùng lại bị người bắt gian tại giường ở phủ công chúa. Nàng bất đắc dĩ từ hôn, chọn phủ Quắc Quốc công tiểu công gia Hạ Lan Nhược làm phu quân nhưng lại không nghĩ tới gả vào phủ quốc công chỉ hơn một tháng, Hạ Lan Nhược liền náo loạn một màn như thế, hoàn toàn không xem chính thê như nàng ra gì.

(*đứt tơ còn liền(藕断丝连)có nghĩa là mối quan hệ rạn nứt trên bề mặt, nhưng trên thực tế vẫn còn liên quan)

Hiện nay, ngay cả tính mạng cũng mất đi.

Trên đời này còn có cô nương thảm hại hơn nàng sao?

Phủ Quốc công có Hạ Lan tiểu công gia này thật không phải là nghiệp chướng sao? Người ta là một cô nương tốt mà cứ như vậy không còn, phụ mẫu người ta chịu nổi sao?

Nghĩ tới đây, người trong kinh thành đều đem ánh mắt chuyển đến phủ tướng quân.

Cô nương nhà mình mới gả đi một tháng, hiện tại người không còn, người một nhà Tần tướng quân từ trước đến nay tính tình nóng nảy, tuỳ tiện nhịn được khẩu khí này mới là lạ.

Nguyên bản hai họ hảo hảo kết giao, hiện tại đổi thành kết thù.

Đối với chuyện này, người trong kinh liền không thể không thổn thức.

Về phần lúc này bị tất cả mọi người chú ý, phủ tướng quân khi vừa biết được Đường Ninh táng thân trong biển lửa không phải không tức giận oán hận, thậm chí thời điểm biết Hạ Lan Nhược vì Kỷ Mộ Thanh mà làm ra chuyện ngỗ nghịch phạm thượng, Tần tướng quân liền đã tức giận không chịu nổi muốn dẫn nhi tử tới cửa đi đòi hỏi một lời giải thích.

Cuối cùng vẫn là Tần phu nhân ngăn cản bọn họ, nói là bây giờ Thanh Bình trưởng công chúa cùng phò mã không ở trong phủ, phủ quốc công bây giờ là lão phu nhân và nhị phòng làm chủ, đối với những người này bà sớm có nghe thấy, đó chính là đám hỗn bất lận, đừng để đến lúc đó không được nghe giải thích còn bị người bên ngoài chê cười, liên luỵ thanh danh Đường Ninh không nói, bà sợ Đường Ninh một mình tứ cố vô thân ở phủ quốc công, sẽ bị khi dễ.

(*hỗn bất lận (混不吝): là một tiếng địa phương Bắc Kinh, ý chỉ là có gì cũng không thèm quan tâm, nghĩa gần với "không sợ gì hết".)

Nghĩ như vậy, Tần phu nhân mỗi ngày đều sẽ sai người đi qua hỏi thăm quan tâm tình trạng của Đường Ninh, đồng thời kiên nhẫn chờ Thanh Bình trưởng công chúa trở về, đúng vậy, cho dù muốn lấy lại công đạo cũng muốn nói cùng người giảng được thông đạo, bà không tin Hạ Lan Nhược gây ra chuyện lớn như vậy mà Thanh Bình trưởng công chúa còn có thể chờ ở bên ngoài.

Tần gia cho tới bây giờ còn không sợ Thanh Bình trưởng công chúa không nói thông, nếu nói không thông cùng lắm thì bọn họ trực tiếp đem Đường Ninh nhận về nhà, phủ tướng quân không thiếu một miếng cơm ăn cho nàng.

Nhưng ai lại có thể ngờ tới, Thanh Bình trưởng công chúa trở về, Tần phu nhân bên này thậm chí còn chưa tìm được cơ hội tới cửa liền phát sinh một màn như thế đâu.

Nghe xong Đường Ninh cứ đi như thế, vội vàng không kịp chuẩn bị, Tần phu nhân cảm thấy trời đất quay cuồng, nước mắt cứ như vậy đổ rào rào xuống, chỉ là còn chưa đợi bà chỉnh lý tốt suy nghĩ làm sao giúp Đường Ninh đòi lại cái công đạo này, Đường Ninh liền bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt của bà.

Mà người cùng đi bên người nàng không phải đương kim Thánh thượng còn có thể là ai đây?

Tần phu nhân hồn hồn ngạc ngạc đi theo Tần tướng quân cùng nhau quỳ xuống, lại được Đường Ninh vội vàng xông về phía trước đỡ lên, như cũ cảm thấy tất cả những thứ trước mắt này khó có thể tin, đặc biệt là Tư Đồ Ngân coi như chỗ không người mà dắt tay Đường Ninh, Tần phu nhân càng thấy nghẹn họng, nhìn trân trối.

Những ngày này, đầu tiên là biết được Hạ Lan Nhược dĩ hạ phạm thượng, đến Đường Ninh khởi tử hoàn sinh, lại đến nàng thông tri tin tức với bọn họ nàng vào cung, Tần phu nhân chỉ cảm thấy nhịp tim chính mình không ngừng kịch liệt.

"Hôm nay đến, một mặt là Đường Ninh lo lắng các ngươi bởi vì chuyện của nàng mà thương tâm quá độ nên đặc biệt đến an lòng của các ngươi. Còn một phương diện khác, Tần Đường Ninh đã chết trong lửa lớn ở phủ quốc công đêm, đây là sự thật không thể nghi ngờ. Hôm nay xuất hiện ở trước mặt các ngươi chính là chất nữ của phú thương Giang Nam Đường lão gia, Đường Ninh. Hai phu thê Tần tướng quân các ngươi lúc trước có nhận một dưỡng nữ, cũng có kinh nghiệm, nếu thuận tiện thì lại nhận thêm một người nữa được không?"

Một bên vuốt vuốt tay Đường Ninh, Tư Đồ Ngân một bên lý trực khí tráng nói như thế.

Từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết như phụ tử Tần tướng quân đều ở một bên kéo ra khóe miệng.

"Chuyện này..."

"Hôm nay đến, trẫm cũng chỉ là muốn thông tri hai phu thê các ngươi một tiếng mà thôi, Đường Ninh đã đồng ý theo ta vào cung, các ngươi nguyện ý nhận nàng làm nữ nhi cũng được, không nhận cũng được, đều như nhau."

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Tư Đồ Ngân đã đến trên người đám người Tần tướng quân trước mặt.

Mà lúc này khó khăn mới hồi phục tinh thần lại, Tần phu nhân nghe xong lời Tư Đồ Ngân nói, tầm mắt bà trên thân rơi ở Đường Ninh đựng đầy nôn nóng cùng lo lắng.

Vừa nhìn thấy ánh mắt của bà, Đường Ninh liền lập tức đã hiểu, mẫu thân của nàng đây là có chuyện nói muốn nói với nàng, lúc này đem tay mình từ trong tay Tư Đồ Ngân rút ra.

Ai ngờ nàng đầu này mới đem tay rút ra, một giây sau Tư Đồ Ngân liền lập tức ngẩng đầu lên, cau mày nói, "Làm gì? Trẫm kéo tay một chút cũng không được sao?"

"Không phải..."

Nghe hắn nói, Đường Ninh lập tức lúng túng nhìn thoáng qua đám người phía dưới, sau đó xích lại gần đến tai Tư Đồ Ngân, "Ta có thể cùng mẫu thân ta nói chuyện riêng không? Một chút là được."

Đường Ninh dựng lên ngón trỏ.

Nghe nàng nói như vậy, Tư Đồ Ngân nhìn đối phương dựng thẳng lên ngón tay như bạch ngọc, nhìn thấy thỉnh cầu trên mặt nàng, nhướng mày, "Cho ngươi một khắc đồng hồ, không thể nhiều hơn nữa, trẫm nói cho ngươi biết, đừng nghĩ trốn, nếu ngươi chạy trốn, trẫm chắc chắn... Dù sao thì nhanh trở lại là được rồi."

Sợ mình uy hiếp lại sẽ khiến mùi thơm trên người nàng biến hóa, Tư Đồ Ngân quả thực là đem uy hiếp đã đều đến bên miệng lại nuốt trở vào.

"Tạ ơn bệ hạ, ngài yên tâm, nhân vô tín bất lập, ta sẽ không trốn."

(*nhân vô tín bất lập(人无信不立) người không có chữ tín sẽ không có chỗ đứng)

Đường Ninh vẻ mặt thành thật nói như vậy liền cùng Tần phu nhân một trước một sau đi ra ngoài.

Cũng không biết Tư Đồ Ngân đến cùng là làm thế nào mà rõ ràng mẫu tử hai người đều đã đi tới hành lang bên ngoài nhưng hạ nhân Tần gia một người cũng đều không nhìn thấy.

Đợi hai người đứng lại, Tần phu nhân liền lập tức cầm lấy cánh tay Đường Ninh, lôi kéo nàng nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận toàn thân trên dưới Đường Ninh đều không có một dấu vết bị lửa lớn thiêu đốt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó đỏ vành mắt, đưa tay vỗ nhẹ ngay trên tay Đường Ninh.

"Con đó, nha đầu này, chuyện lớn như vậy thế nào cũng không cùng cha nương thương lượng một chút..."

"Thương lượng hữu dụng sao? Ngài ấy là Hoàng thượng."

Mắt Đường Ninh cũng có chút đỏ lên.

Nghe được Đường Ninh nói câu này, Tần phu nhân lúc này liền đưa tay đem Đường Ninh nhẹ nhàng ôm ở trong ngực, từ khi Đường Ninh hồi kinh đến nay, bà trên miệng nói thật dễ nghe nhưng trên thực tế chính là cử động thân mật như vậy cũng là lần đầu bà làm với thân nữ nhi của bà, bà lấy đâu ra mặt mũi đến trách cứ Đường Ninh gặp chuyện không cùng bà thương lượng chứ?

Được Tần phu nhân ôm vào trong ngực, hốc mắt Đường Ninh lập tức càng đỏ, thậm chí liền thân cũng bắt đầu run rẩy biên độ nhỏ lên.

Cảm nhận được Đường Ninh run rẩy, Tần phu nhân lập tức đem nàng ôm chặt hơn một ít.

Bà lúc này không muốn hỏi Đường Ninh cùng Hoàng thượng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nàng nghĩ gì về phủ quốc công phủ, đúng vậy, bà cái gì đều không muốn biết.

Nếu như có thể, bà chỉ muốn nữ nhi của mình sống tốt một chút, tự tại một ít, vui sướng một ít.

"Vào cửa cung sâu như biển, bệ hạ ngài... ngài ấy đối xử với con... Được rồi, ta hỏi chuyện này làm cái gì chứ? Lúc trước nương ngược lại là cảm thấy Hạ Lan Nhược kia đối xử với con vô cùng tốt, hiện tại xem ra,... Ninh Ninh, nghe nương, mặc kệ người bên ngoài đối xử với con như thế nào, nương không yêu cầu gì khác, chỉ cầu con có thể giữ vững tâm chính mình, chiếu cố chính mình thật tốt, mọi thứ lấy chính mình làm trọng biết không? Lâu như vậy đến nay, là cha cùng nương luôn luôn có lỗi với con, con trong cung, bất luận làm chuyện gì cũng đều không cần cân nhắc cho chúng ta, chỉ cần suy nghĩ cho mình biết không?"

Nói chuyện, Tần phu nhân buông lỏng ra ôm ấp, đưa tay liền giúp Đường Ninh lau nước mắt.

"Ừm."

Đường Ninh nhẹ gật đầu lên tiếng.

Cơ hồ vừa cùng Tần phu nhân nói hết câu, Tư Đồ Ngân liền chuẩn bị mang Đường Ninh đi.

Trong xe ngựa, Đường Ninh liền lập tức chú ý tới Tư Đồ Ngân cúi đầu liền cùng nàng buông xuống mắt đối mặt đến cùng một chỗ, lập tức liền đem Đường Ninh dọa lui về sau.

"Ngài..."

"Ngươi khóc?"

Tư Đồ Ngân không hiểu uyển chuyển là như thế nào.

Đường Ninh vô thức nghiêng nghiêng đầu, mạnh miệng nói, "Không có..."

"Trẫm là Hoàng đế, cùng trẫm nói dối là khi quân."

Hắn nói như vậy, Đường Ninh liền không phản đối.

"Bất quá khóc thì khóc đi, nghe nói cô nương lúc thành thân đều sẽ khóc, tuy nói ngươi là lần thứ hai thành thân nhưng khóc cũng là nên."

Tư Đồ Ngân ra vẻ 'không có ai hiểu bộ dáng nữ nhi khi thành thân hơn ta', đối với chuyện này, Đường Ninh trực tiếp liền nhắm hai mắt lại, biểu hiện ra một bộ không muốn cùng hắn nói nhiều.

Ai ngờ nàng nhắm mắt lại, tựa vào vách xe ngựa sau lưng, tiếp theo Tư Đồ Ngân liền đặc biệt tựa như quen thuộc mà cũng dựa vào, Đường Ninh không nói lời nào, hắn cũng không thấy phát chán, ngược lại cầm lấy tay Đường Ninh liền bắt đầu chơi tiếp, dáng vẻ tự giải trí.

Cảm nhận được khác thường trên tay, Đường Ninh cưỡng bức chính mình không để ý, nhưng ở trong lòng không ngừng nói, nói đến về sau nàng cũng đều có chút tin bởi vì lửa lớn tối hôm qua giày vò một đêm mà tựa trên xe ngựa mềm mại đến tựa như ai cũng có thể dễ dàng thiếp đi, một cỗ buồn ngủ dần dần đánh tới trong lòng Đường Ninh.

Chỉ bất quá nàng còn chưs kịp thiếp đi, xe ngựa trước đó còn đang đều đặn tiến lên, đột nhiên liền ngừng lại.

Đường Ninh cũn lập tức mở mắt ra, "Là tới rồi sao?"

Nàng hơi có chút mê mang mà hỏi thăm.

Đối với vấn đề của nàng, Tư Đồ Ngân cũng không trả lời mà là trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, lập tức liền đứng ở dưới hướng về phía Đường Ninh đưa tay ra.

Thấy thế, tưởng rằng đã đến, Đường Ninh cũng vô thức từ trong xe ngựa đi ra.

Đợi nàng đỡ bàn tay của Tư Đồ Ngân, từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn một chút xung quanh hoàn cảnh xa lạ không hề giống trong cung, Đường Ninh lập tức kinh ngạc trợn to mắt.

"Nơi này là..."

Nghe nàng nói, Tư Đồ Ngân lại quay người liền thở dài với Đường Ninh, thần thần bí bí nói, "Trước khi hồi cung, mang ngươi xem chút chuyện thú vị."

Chuyện thú vị?

Đường Ninh một chút liền nhíu chặt mày, sau đó liền tùy ý để Tư Đồ Ngân nắm tay của nàng nghênh ngang đẩy ra cửa lớn phủ đệ trống rỗng lộng lẫy.

Một lát có chút nghĩ không thông, rõ ràng nhìn thấy liền biết phủ đệ thường xuyên có người xử lý nhưng vì sao lại không có một người, Đường Ninh lập tức liền nhìn thấy Tư Đồ Ngân dẫn nàng đi tới phía tây phủ đệ.

Chỉ thấy nơi đó có một gốc đại thụ cành lá rậm rạp, cây này...

Đường Ninh dường như nhớ ra cái gì đó, còn chưa kịp nói chuyện, thân eo liền bị Tư Đồ Ngân nắm lấy, theo nam tử huyền y thả người nhảy lên, hai người từ tại chỗ liền lên tới trên cành đại thụ cao mấy mét.

Ngồi trên cành cây, Đường Ninh có thể rõ ràng nhìn thấy phần phong cảnh của phủ Quắc Quốc công sát vách, đặc biệt là tân phòng nguyên bản thuộc về nàng cùng Hạ Lan Nhược, phòng kia đã thành một vùng phế tích.

Vừa nhìn thấy tình hình như vậy, cả người Đường Ninh đều choáng váng.

Cùng lúc đó, bên kia, đã ở trong đại lao kinh thành chờ đợi trọn vẹn mười một ngày, Hạ Lan Nhược rốt cuộc đã đợi được Tư Đồ Ngân truyền khẩu dụ tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, về sau biếm thành thứ dân, người được thả ra, thời điểm nhìn thấy ánh mặt trời chói mắt bên ngoài nhà lao, hắn thật sự có loại cảm giác lại thấy ánh mặt trời.

Chỉ là hắn còn chưa cảm thụ dương quang ấm áp được bao lâu, Hạ Lan Nhược liền thấy Kỷ Mộ Thanh hôn mê bất tỉnh, gầy hốc hác đi bị người dùng cáng cứu thương tiến đến, sau đó tùy ý vứt xuống bên cạnh hắn.

Vừa nhìn thấy Kỷ Mộ Thanh, cả người Hạ Lan Nhược đều luống cuống, hắn vội vàng ngồi xổm xuống, thử một chút hơi thở của nàng, đã thập phần yếu ớt.

Biết lúc này Kỷ Mộ Thanh lại không trị liệu chỉ sợ thật sắp không còn sống lâu nữa, Hạ Lan Nhược cũng không đoái hoài tới khiển trách của đám cai ngục thô lỗ, không chút do dự cõng lên Kỷ Mộ Thanh liền lảo đảo chạy tới phủ quốc công.

Hiện tại tìm ngự y gì đó, đại phu Hồi Xuân Đường đều là không thể, hắn nhớ nương hắn có một gốc nhân sâm ngàn năm, bây giờ Kỷ Mộ Thanh sợ thật sự là cần thứ này để giữ mệnh, về sau mới có thể tiếp tục chậm rãi trị liệu.

Cho dù chính hắn cũng đã bởi vì đói và mỏi mệt mà toàn thân đều không còn gì khí lực, nhưng bởi vì hôm qua Đường Ninh đưa tới bữa cơm kia, Hạ Lan Nhược quả thực là chống đỡ một hơi gõ cửa lớn phủ quốc công.

Cũng không biết một đường đem Kỷ Mộ Thanh từ trong đại lao cõng về phủ quốc công, đã thu hút đến chú ý của cơ hồ tất cả mọi người trong kinh, Hạ Lan Nhược lúc này sớm đã thay thế Vệ Cảnh, trở thành thứ cặn bã nhất trong kinh .

Thê tử của hắn bởi vì lo cho hắn mà có chút không tập trung, táng thân biển lửa, thi cốt chưa lạnh mà Hạ Lan Nhược có thể rêu rao đem Kỷ Mộ Thanh đã từng là Thần phi nương nương trở về phủ quốc công.

Vô số nữ tử khuê các đã từng cực kỳ hâm mộ qua ghen ghét qua Đường Ninh cũng ở trong nhà hướng về phía Hạ Lan Nhược chửi ầm lên.

Nếu là Kỷ Mộ Thanh các nàng xác thực có khả năng sẽ cảm nhận được Hạ Lan Nhược tình thâm một mảnh, nhưng chỉ cần là Hạ Lan Nhược trong cuộc đời Tần Đường Ninh, thì thật là so với bị buộc đớp shit còn muốn buồn nôn hơn.

Nếu các nàng là Tần Đường Ninh, sợ là liền chết cũng sẽ không nhắm mắt, đã chết cũng muốn từ Địa phủ bò lên tìm bọn họ.

Cũng không rõ người bên ngoài mang đủ loại ánh nhìn đối với hắn, Hạ Lan Nhược vừa mới xuất hiện, được hạ nhân dẫn bước vào cửa lớn phủ quốc công rất nhanh liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Thanh Bình trưởng công chúa đang được phò mã nâng đỡ chậm rãi hướng bọn họ đi tới.

Sắc mặt của Thanh Bình trưởng công chúa chủ yếu là bởi vì hôm qua quỳ một ngày, cuối cùng vẫn là bởi vì biết được Đường Ninh gặp bất trắc mới vội vàng gấp trở về, dĩ nhiên đã trễ.

Vì thế Thanh Bình trưởng công chúa không chỉ một lần khóc đến té xỉu, phải biết trước khi Đường Ninh về phủ quốc công còn cố ý vào cung tìm bà một chuyến.

Nàng nói với bà nàng muốn tiến vào trong đại lao một chuyến, còn mang theo đồ ăn trong nhà cho Hạ Lan Nhược, hắn sống cũng không tệ lắm, bà đừng lo lắng quá mức.

Sau đó lại nói liên miên lải nhải ghé vào lỗ tai bà rất nhiều rất nhiều lời nói, chỉ bất quá thời điểm đó Thanh Bình trưởng công chúa đã quỳ hồi lâu, sớm đã choáng đầu hoa mắt, trừ nghe thấy vài câu mà Đường Ninh hổ thẹn nói, là tiểu bối bọn họ bất hiếu mới khiến cho bà vốn hẳn nên hưởng phúc lại phải chịu tội, thương tâm, đồng thời nói bà yên tâm, Hạ Lan Nhược nhất định sẽ không có chuyện gì.

Lúc trước Thanh Bình trưởng công chúa nghe còn tưởng rằng là Đường Ninh trấn an bà, nhưng hôm nay nghĩ kĩ lại, sao lại thấy không thích hợp như vậy chứ?

Chỉ bất quá, lúc này Thanh Bình trưởng công chúa đã không có dư thừa tâm tư đi truy sự không thích hợp về cái chết của Đường Ninh, bởi vì bà nhìn thấy đứa con trai này của bà vậy mà lại đem Kỷ Mộ Thanh tiến vào cửa lớn phủ quốc công bọn họ.

Mặt không thay đổi Thanh Bình trưởng công chúa cơ hồ vừa đi đến trước mặt Hạ Lan Nhược trong mắt vừa mới tràn ra một điểm ngạc nhiên, liền lập tức không chút do dự đem Kỷ Mộ Thanh hắn vác trên lưng kéo xuống, Hạ Lan Nhược còn chưa kịp nói cái gì, bà đưa tay liền tát một bạt tay nặng nề trên mặt Hạ Lan Nhược, trở tay lại thêm một cái tát.

Một bạt tay lại một bạt tay, quỳ một ngày, lại thương tâm quá độ, trên tay Thanh Bình trưởng công chúa cũng không còn khí lực gì, nhưng dù cho như thế bà vẫn nâng lên tay mình hướng trên mặt Hạ Lan Nhược.

Biết mình làm sai, Hạ Lan Nhược trực tiếp quỳ gối trước mặt Thanh Bình trưởng công chúa, "Nhi tử bất hiếu..."

Chính là quỳ như vậy khiến cho Thanh Bình trưởng công chúa vốn là gần như sụp đổ cảm xúc lại triệt để vỡ đê.

Bà không hề nghĩ ngợi từ trong tay một hạ nhân rút ra cây côn, bỗng nhiên hướng Hạ Lan Nhược đánh tới, "Ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi, đứa con bất hiếu, đánh chết ngươi, thứ không tiền đồ! Kỷ Mộ Thanh, Kỷ Mộ Thanh, Kỷ Mộ Thanh, mỗi ngày chỉ biết Kỷ Mộ Thanh, sớm biết ngươi thế này, lúc trước ta nói cái gì cũng không đồng ý cho Đường Ninh gả tới, miễn cho khi không hại một đời của một cô nương tốt..."

Thanh Bình trưởng công chúa run rẩy nói như vậy, "Hiện tại ngươi hài lòng chưa? Ngươi cuối cùng đem ngươi Kỷ Mộ Thanh cứu ra, ngươi hài lòng chưa? Đường Ninh... Hiện tại... Chết rồi... Ngươi hài lòng chưa?"

Nói xong lời cuối cùng, trời mới biết Thanh Bình trưởng công chúa đến cùng dùng khí lực lớn đến đâu, cả khí lực nắm chặt gậy gỗ trong tay cũng không có

Theo bà thoát lực gậy gỗ trong tay rơi trên mặt đất phát ra tiếng loảng xoảng, tựa như là một cái trọng chùy hung hăng đập vào đầu Hạ Lan Nhược.

Oanh một tiếng, khiến cho toàn bộ tư duy Hạ Lan Nhược cũng tại thời khắc này toàn bộ vỡ thành bột mịn.

Cái gì chết rồi?

Ai chết rồi?

Vì sao lại chết?

Hắn một chữ cũng không rõ.

Là nói đùa đúng không?Nương hắn tức giận hành động những ngày này của hắn, cho nên cố ý nói lời đùa này dọa hắn đúng không?

Thật không buồn cười, tuyệt không buồn cười!

Cả người Hạ Lan Nhược cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt lên, căn bản khống chế không nổi, răng trong miệng bộp bộp bộp mà vang lên.

Hết lần này tới lần khác lúc này, nhị thẩm phủ quốc công còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, "Còn sống được sao? Tối hôm qua cháy lớn như vậy, dù là thần tiên trên trời cũng trốn không thoát nha, Tần Đường Ninh còn có hai nha hoàn bên người nàng, tên cái gì đàn cái gì miên đều không trốn được..."

"Ta đều nghe hạ nhân trong nhà nói rồi, ngươi trong đại lao bao lâu, nàng dâu của ngươi liền thất hồn lạc phách bấy lâu, mỗi ngày trà không nhớ cơm không nghĩ, ban đêm cũng ngủ không yên, bởi vì thất thủ đổ ngọn đèn, lửa cọ một chút liền cháy lên, nhưng nàng lại bởi vì bị ngã mà không đứng lên nổi, không phải chỉ có thể tại chỗ chờ chết sao?Hai nha đầu của nàng cũng trung thành, thấy thế lửa đi lên cũng không đoái hoài tới chính mình, trực tiếp cùng nhau vọt vào, cũng cùng với nàng cùng chết trong lửa, chậc chậc..."

"Nàng bớt nói đi!"

Một bên nhị thúc lúc này mới đưa tay lôi kéo cánh tay của bà ta.

"Ta nói cái gì? Ta nói chẳng lẽ không phải là sự thật?"

Nhị thẩm một mặt không phục.

Mà lúc này, chỗ Hạ Lan Nhược trước đó còn quỳ trên mặt đất nơi nào còn có người, đã sớm giống như điên thẳng đến tân phòng của hắn cùng Đường Ninh.

Cơ hồ vừa nhìn thấy tân phòng trước mắt đã trở thành một mảnh cháy đen, hai chân Hạ Lan Nhược mềm nhũn, lại trực tiếp té ngã ngay trên mặt đất.

Hắn không muốn tin lập tức nhào tới tro tàn trước mặt, bắt đầu không ngừng bới lên.

Tro tàn một ít vật nhọn nháy mắt liền cắt vào bàn tay của hắn, máu me đầm đìa, nhưng hắn lại giống như là không hề phát giác, tiếp tục không ngừng đào.

Nước mắt một giọt lại một giọt từ trong hốc mắt liều mạng trợn to của hắn rơi xuống.

Rõ ràng hôm qua nàng còn vào trong đại lao đưa cơm cho hắn, đi, cười, nói chuyện, cái gì cũng tốt, vì cái gì chỉ qua một đêm, liền... Liền biến thành hiện tại chứ?

Kỳ thật tất cả mọi người đang gạt hắn có đúng hay không?

Hắn đào lâu như vậy, đều không đào được thi thể của Đường Ninh......

Ai có thể khẳng định lúc lửa cháy lên Đường Ninh ở trong phòng này chứ?

Nói không chừng nàng đã sớm trốn ra được, nói không chừng nàng căn bản là không có đi vào!

Nàng chỉ là giận hắn, nàng giận trong lòng của hắn ghi nhớ Kỷ Mộ Thanh, giận hắn khư khư cố chấp lúc này mới cố ý trốn đi, muốn làm hắn sốt ruột!

Nhất định là như vậy.

Nhất định...

Nghĩ tới đây, Hạ Lan Nhược một chút liền dừng lại hai tay đào tro của mình, đứng lên, ánh mắt mờ mịt mà mong đợi nhìn hướng xung quanh, thanh âm khàn khàn cũng lúc này vang lên.

"Ninh Ninh, nàng ra đi! Đi ra có được hay không?"

"Ta biết sai rồi, là ta sai, ta không đáp ân cứu mạng của Kỷ Mộ Thanh, ta không cứu muội ấy, ta không giúp muội ấy..." Nói, Hạ Lan Nhược trực tiếp đầu hàng.

"Ta cái gì cũng không làm nữa, có được hay không? Chỉ cần nàng không giận ta nữa, hiện tại liền đi ra, ta không cần, cái gì cũng không cần! Có được hay không?"

"Coi như ta van cầu nàng, Ninh Ninh, van cầu nàng, đi ra có được hay không?"

Run rẩy nói xong câu đó, trên đùi Hạ Lan Nhược mềm nhũn, lại bịch một tiếng quỳ gối trước phế tích lộn xộn cháy đen, cả người đều nằm trong tro tàn, toàn thân run rẩy, một đạo tràn đầy bi ai đến cực hạn từ trong cổ của hắn phát ra.

Cùng lúc đó, trên cành cây, đôi mắt Đường Ninh sớm đã đỏ lên một mảnh.

Lại vào lúc này, một cái cằm bén nhọn chợt tựa trên đầu vai nàng.

"Đau lòng sao?"

Một âm thanh lẩm bẩm bên tai nàng vang lên.

Nghe hắn nói, Đường Ninh thả xuống mắt, cũng không nói lời nào.

Rõ ràng là hắn mang Đường Ninh sang đây xem trò hay nhưng hắn sao lại có chút bực bội chứ?

Không vui.

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Đồ Ngân: Không vui, muốn giết cháu trai trợ hứng!

Hạ Lan Nhược:...

6h41-9h23 23/10/2022

Hơn 4700 chữ