Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 125: Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (39)



Editor:KL

Thời điểm người quốc công phủ vội vàng chạy tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng Hạ Lan Nhược người đầy vết bẩn quỳ sát trên tro tàn phế tích thấp giọng gào thét.

Nhìn hai tay con mình máu me đầm đìa, bộ dáng so với mới được thả ra từ trong đại lao lúc nãy còn muốn chật vật thê thảm hơn mười phần, bên tai nghe tiếng nghẹn ngào trầm thấp của hắn, Thanh Bình trưởng công chúa chỉ liếc mắt nhìn, không muốn nhìn lại, cảm xúc trong lòng càng ngổn ngang.

Hạ Lan Nhược hăng hái oán giận như thế, giày vò chính mình đau lòng như vậy, càng thể hiện bi thống cùng tiếc hận của hắn khi Đường Ninh rời đi.

Rõ ràng trước đây không lâu người một nhà bọn họ còn đang vô cùng náo nhiệt ăn lẩu trong viện, sao lại rơi xuống hoàn cảnh bây giờ chứ!

Nước mắt Thanh Bình trưởng công chúa lần nữa rơi xuống.

Cùng Thanh Bình trưởng công chúa đau xót khác nhau chính là hai phu thê nhị phòng phủ quốc công liếc mắt ngầm hiểu lẫn nhau.

Hạ Lan Nhược hành hạ chính mình như thế mới tốt, tốt nhất giày vò đến phế đi, như thế bọn họ mới có thể gối cao không lo.

Ngay thời điểm mọi người đều mang tâm tư, một thân ảnh bỗng nhiên từ phía sau bọn hắn nhảy ra, thời khắc tất cả mọi người vẫn chưa thể kịp phản ứng, tiến lên hai bước, liền xốc lên Hạ Lan Nhược ngã sõng xoài trên mặt đất, nhắm ngay mặt của hắn, bỗng nhiên đấm tới.

Bởi vì ở nhà lao mười một ngày, thân thể Hạ Lan Nhược vốn cực kỳ suy yếu, bị đánh trúng mặt như vậy, hắn cơ bản không có chút lực phản kháng nào không nói, thậm chí khóe miệng trực tiếp tràn ra một mảnh huyết hoa.

"A!"

Vội vàng chưa kịp chuẩn bị, mọi người phủ quốc công lúc này bị dọa đến hét lên.

Cũng là lúc này, bọn họ mới rốt cục thấy rõ ràng bộ dáng nam nhân đánh tiểu công gia nhà mình, không phải là Kiến vương thế tử-Vệ Cảnh còn có thể là ai!

Lúc trước sau khi biết ba người Hạ Lan Nhược, Kỷ Mộ Thanh, Đường Ninh phát sinh sự tình, hắn liền đã muốn tới đây tìm Đường Ninh, nhưng mẫu thân hắn nói bây giờ người của toàn kinh thành đều đang chú ý, lấy thân phận vị hôn phu trước của Đường Ninh như hắn nếu xuất hiện bên người Đường Ninh, một khi bị người hữu tâm nhìn thấy sợ chỉ có thể lập tức đem sự tình truyền đi thập phần khó nghe, đến lúc đó đối Đường Ninh có trăm hại mà không một lợi.

Hắn bị thuyết phục.

Về sau tin tức Đường Ninh không còn truyền vào trong tai của hắn, hắn là thật nhịn không được, trời mới biết trước đó Đường Ninh đến cùng có bao nhiêu tứ cố vô thân, hắn mặc dù không thể ban ngày xuất hiện trước mặt Đường Ninh nhưng không có nghĩa là hắn không thể vào thời điểm đêm khuya vắng người, không người biết được, xuất hiện bên người Đường Ninh.

Không nói chuyện khác, chỉ nói với Đường Ninh một lời an ủi giữa bằng hữu với nhau cũng được, không phải sao?

Ai biết ngày ấy, hắn mặc xong áo đen lại trực tiếp bị phụ thân của mình là Kiến vương ngăn ở gian phòng.

Mặc kệ hắn tận tình khuyên bảo cầu phụ thân của hắn như thế nào, thậm chí vì cầu ông mà đã quỳ xuống nhưng ông cũng không có một chút ý nguyện thả ra, còn tỏ vẻ hôm nay hắn dám đi ra ngoài, ông liền trực tiếp đánh gãy chân hắn.

Cuối cùng chân không đánh gãy, người lại bị mê ngất.

Sau đó mấy ngày, hắn vẫn luôn bị phụ thân nhốt trong phòng của mình, kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất chẳng nghe, mỗi ngày trừ gã sai vặt đến đưa thức ăn thì rốt cuộc chưa thấy qua bất luận kẻ nào. Cho đến hôm nay, mẫu thân hắn mới tự mình thả hắn ra, đồng thời một mặt tiếc thương chủ động cho hắn tới phủ quốc công, nói là cho hắn đi gặp Đường Ninh một lần, một lần cuối.

Tin tức Đường Ninh táng thân biển lửa bên ngoài sớm đã truyền đi xôn xao.

Vệ Cảnh thậm chí không cần cố ý đi nghe ngóng, chỉ ở trên đường tuỳ ý nghe liền biết được rõ rõ ràng ràng.

Đường Ninh chết rồi, Hạ Lan Nhược ngược lại cứu ra Kỷ Mộ Thanh, còn một đường đem nàng ta từ đại lao đến phủ quốc công, buồn cười bao nhiêu chứ!

Hắn lớn như thế, chưa từng nghe qua chuyện buồn cười như vậy!

Thực sự quá buồn cười.

Hai mắt đỏ ngầu Vệ Cảnh lại đấm vào mặt Hạ Lan Nhược, máu tươi văng khắp nơi.

Sau đó hắn liền lập tức đem Hạ Lan Nhược ánh mắt tĩnh mịch kéo tới trước mắt của mình, "Ngươi bây giờ cao hứng chưa? Vì người đã từng yêu, vì một Kỷ Mộ Thanh mà hại chết thê tử của mình, xúc động lòng người cỡ nào, tình yêu cảm thiên động địa cỡ nào! Đến ta cũng bị cảm động..."

" Đường Ninh khéo hiểu lòng người bao nhiêu, biết tình yêu cũ của ngươi trở về, cũng không làm các ngươi khó xử, trực tiếp chết đi đem vị trí chính thê cho các ngươi, triệt để thành toàn đôi cẩu nam nữ các ngươi. Ta nghĩ, lúc này các ngươi hẳn là đừng đề cập hài lòng cao hứng bao nhiêu mới đúng, sao còn làm bộ làm ra bộ dáng thương tâm thế này làm gì? Chuyện này không phải là thứ ngươi muốn sao? Ngươi làm ra bộ dạng buồn nôn như vậy cho ai nhìn!"

Vệ Cảnh bỗng nhiên đem Hạ Lan Nhược trên tay trực tiếp ném tới trên mặt đất, đồng thời thân thể cũng lảo đảo theo, bịch một tiếng, trực tiếp liền té quỵ trên đất, nước mắt cũng chảy xuống, tay hắn run run kéo lấy quần áo Hạ Lan Nhược trước mặt, "Hạ Lan Nhược, ta hối hận, ta hối hận lúc trước từ hôn nhường Đường Ninh gả cho ngươi, ngươi đem Đường Ninh trả cho ta, ngươi đem nàng trả cho ta! Trả cho ta!"

Thiếu niên bỗng nhiên rống lớn, sau đó cũng nghẹn ngào khóc lên.

Kỳ thật bi kịch của Đường Ninh hôm nay tuy nói là Hạ Lan Nhược tạo thành nhưng chẳng lẽ cùng hắn(VC) không có một tơ một hào quan hệ sao?

Hắn cùng Hạ Lan Nhược có khác biệt gì?

Đều là rõ ràng đã có Đường Ninh nhưng lại vẫn dây dưa mơ hồ cùng nữ tử khác, lúc trước hắn cùng Tần Thiên Thiên ở phủ trưởng công chúa bị người bắt gian tại giường, tuy nói có người có chủ tâm tính toán nhưng nếu hắn từ vừa mới bắt đầu nghe nói tin tức của Tần Thiên Thiên liền nên vì Đường Ninh mà cùng nàng ta giữ một khoảng cách, như vậy sao lại bị tính kế chứ!

Hắn từng oán Hạ Lan Nhược, hận Tần Thiên Thiên, nhưng trên thực tế, từ đầu tới đuôi người hắn rất nên hận chính là chính hắn.

Rõ ràng bảo bối trân quý nhất đã được hắn nắm trong tay nhưng hắn lại không chút nào trân quý, cuối cùng làm mất cũng là hắn gieo gió gặt bão mà thôi.

Hắn có lỗi, Hạ Lan Nhược có lỗi, tất cả mọi người đều có lỗi nhưng Đường Ninh lại có lỗi gì đâu!

Vì cái gì người chết đi hết lần này tới lần khác lại là nàng chứ!

Vệ Cảnh đưa tay phủ lên mắt của mình, nhưng nước mắt cũng như cũ mãnh liệt giữa kẽ tay của hắn.

Gần như đồng thời, vừa nhìn thấy hai nam nhân đã từng của Đường Ninh phía dưới bởi vì nàng chết mà một người khóc rống không thôi, một người nơi nơi tĩnh mịch, cằm tựa lên trên vai Đường Ninh, cơ hồ đã đem cả người nàng ôm vào ngực mình, mắt Tư Đồ Ngân hơi hơi chuyển động về hướng của nàng, liền chú ý đến mắt Đường Ninh nhìn phía dưới không chuyển đi.

Chỉ một chút, hắn cũng không biết chính mình nghĩ thế nào mà bỗng nhiên vươn tay ra, nhấc lên cằm của Đường Ninh, đưa ánh mắt nàng trực tiếp vặn hướng về phía hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người hốc mắt phiếm hồng, một người con ngươi đen nhánh.

"Trở về, ở đây nhìn cũng không vừa mắt, đúng không?"

Nghe lời nói của hắn, Đường Ninh không trả lời.

Hết lần này tới lần khác Tư Đồ Ngân lại vẫn nhìn chằm chằm mắt Đường Ninh, lại hỏi, "Đúng không?"

Hắn lại lặp lại một câu như vậy, Đường Ninh lúc này mới hiểu đối phương muốn câu trả lời của nàng, nàng nhấp nhẹ mím môi.

"Đến cùng đúng không?"

Hôm nay Tư Đồ Ngân có vẻ đặc biệt kiên nhẫn, thấy hắn không hỏi ra đáp án liền tuyệt không bỏ qua như vậy, Đường Ninh nhìn ánh mắt của hắn hồi lâu rốt cục nhẹ gật đầu.

Đương nhiên.

Đều đã là hai đối tượng công lược độ thiện cảm vừa mới đến 100, biểu hiện trạng thái công lược đã hoàn thành, ở đây xem họn họ diễn một ít khổ tình có gì đáng xem chứ?

Đối Đường Ninh mà nói, hai vị này như là bã mía đã bị người nhai xong, không còn tư vị.

Nhưng cái gật đầu này của nàng lại giống như là lấy lòng trước mặt Tư Đồ Ngân.

Lúc này hắn liền ôm Đường Ninh, không nhìn hướng Quắc Quốc công phủ sau lưng một cái liền từ trên cây nhảy xuống, lại theo con đường lúc đến, nắm Đường Ninh tay trở về xe ngựa bọn họ dừng ở bên ngoài.

Có thể là bởi vì hai người trên tàng cây tiếp xúc thân mật khiến cho hắn một chút liền phân biệt rõ ra một loại thú vị nào đó, sau khi trở lại xe ngựa hắn lại không thoả mãn với chỉ là thưởng thức tay Đường Ninh, ngược lại giống như là sớm đã làm vô số lần, đặc biệt tự nhiên tùy ý trực tiếp đem cả người Đường Ninh đều cuốn tới trong ngực của mình.

Hoàn toàn không nghĩ qua đối phương sẽ như vậy, Đường Ninh cảm nhận được lồng ngực kiên cố của nam nhân sau lưng, cùng hắn nhẹ nhàng hô hấp, cổ khí tức ấm áp phả vào sau tai nàng, cả người nàng giống như bị điểm huyệt, trực tiếp liền cứng thành một đoàn.

Bộ dáng cứng ngắc như vậy thẳng đến xe ngựa chạy đến cửa hoàng cung, nàng xuống xe ngựa, sau khi cùng Tư Đồ Ngân kết thúc tiếp xúc thân mật mới chậm rãi hòa hoãn.

Tư Đồ Ngân đến cùng cũng là Hoàng đế, cần xử lý không ít chính vụ, sau đó cũng chỉ đem Đường Ninh đưa đến cửa ra vào Vị Ương Cung hắn an bài cho nàng, vứt xuống một câu hắn ban đêm sẽ đến, liền đi.

Mà lúc này trong cung điện, hai nha hoàn Xuân Miên, Xuân Đàn sớm đã lo lắng đợi ròng rã một ngày, vừa nhìn thấy Đường Ninh liền lập tức gấp vội vã vọt lên, một người kéo lại tay Đường Ninh.

"Tiểu thư!"

Hai người mang theo tiếng khóc nức nở cùng hô lên.

Phải biết tuổi của các nàng vốn cũng không lớn, cho dù là từ trước đến nay trầm ổn hiểu chuyện như Xuân Đàn, nếu đổi thành hiện đại cũng chỉ là tuổi mới vừa lên cao trung, vừa mới vào hoàng cung xa lạ như vậy, Đường Ninh lại không bên cạnh các nàng, lo lắng sợ hãi thực sự là chuyện lại quá bình thường.

Thấy các nàng như thế, Đường Ninh vội vàng an ủi hai tiểu nha hoàn một hồi lâu, lúc này mới một bên nắm tay của các nàng, một bên cùng trán các nàng chống đỡ, nói khẽ, "Xuân Đàn, Xuân Miên, về sau các em cùng ta ở chỗ này được không? Ta đã điều tra qua, hai người các em từ nhỏ lớn lên ở phủ tướng quân, thuở nhỏ đều không cha không mẹ, bị bán vào trong phủ tướng quân làm nha hoàn, cho dù hiện tại đi tìm, sợ cũng tìm không được người nhà. Nếu ta rời đi, mặc kệ là đem các em lưu lại phủ quốc công hay là đưa về phủ tướng quân đều cảm thấy không thỏa đáng, nên tự tác chủ trương đem các em đưa vào cung..."

"Tuy nói vừa vào cửa cung sâu như biển nhưng các em yên tâm, bệ hạ... Bệ hạ ngài ấy bây giờ đối xử với ta không tệ, ta cũng đã sớm cầu ngài ấy cho các em khác những cung nữ kia, đến tuổi muốn rời cung gả cho người cũng có thể, ta..."

"Không, chúng em không lấy thành thân, cũng không xuất cung. Tiểu thư ở nơi nào, em cùng Xuân Miên / Xuân Đàn ở đó!"

Đường Ninh còn chưa nói xong, hai tiểu nha hoàn liền vội vàng trăm miệng một lời nói như vậy.

Nghe các nàng nói, ánh mắt Đường Ninh dịu dàng hơn, sau đó đưa tay sờ lên đầu hai người bọn họ, cười.

Nàng cười, hai người Xuân Miên, Xuân Đàn cũng cùng cười với nàng.

Ba người trong hoàng cung lớn như vậy giống như ba mảnh lục bình trên mặt sông chặt chẽ tụ tập cùng một chỗ, sống nương tựa lẫn nhau, ai cũng không muốn rời khỏi ai.

Ba người trong cung còn chưa quen thuộc bao lâu, lúc chạng vạng tối, thái giám tổng quản của Tư Đồ Ngân-Văn Nhượng liền lập tức cung cung kính kính đi tới Vị Ương Cung, bẩm báo tin tức Tư Đồ Ngân ban đêm sẽ đi qua.

Vừa nghe đến tin tức này, hô hấp Đường Ninh liền lập tức dồn dập.

Nhưng chuyện khiến nàng sợ hơn còn ở phía sau, đại thái giám Văn Nhượng vừa kết thúc bẩm báo liền lập tức có lão ma ma dẫn các cung nữ muốn đến giúp nàng tắm rửa thay quần áo.

Tuy nói tin tức Đường Ninh chết trong kinh thành sớm đã huyên náo xôn xao, ngay cả ở xa trong thâm cung như lão ma ma bọn họ cũng có nghe thấy, nhưng các bà cũng không đem nữ tử có khuôn mặt tuyệt mỹ trước mặt cùng Đường Ninh trong truyền thuyết liên hệ với nhau.

Lúng túng tắm xong, có thể là Văn Nhượng tiết lộ chút gió cho lão ma ma nghe, trong đầu biết được nữ tử bệ hạ cố ý mang vào cung này cùng trong phi tần hậu cung khác thoảng qua có chút khác nhau nên toàn bộ quá trình hầu hạ tắm rửa lão ma ma châm chước, còn quỳ trước mặt Đường Ninh, nhỏ giọng cùng nàng khai báo một chút việc nữ tử lần hầu hạ cần thiết phải chú ý, miễn cho mỹ nhân kiều kiều xinh đẹp trước mắt này lúc nào đắc tội bệ hạ cũng không biết.

Vừa nghe đến từ 'lần đầu' này, một bên Xuân Đàn cùng Xuân Miên lập tức bất khả tư nghị nhìn Đường Ninh, vội vàng không kịp chuẩn bị mà bị lão ma ma công lực thâm hậu phát hiện, gương mặt Đường Ninh bạo hồng ngay tại chỗ.

Chỉ là nàng còn chưa kịp giải thích gì liền lập tức lại nghe được một thanh âm hứng thú vang lên, "Ồ? Đúng là như thế sao?"

Đang nói chuyện, một cái tay liền chậm rãi xốc lên rèm trước mặt, một bộ đồ đen Tư Đồ Ngân liền nghiêng dựa vào trên cây cột bên người, ánh mắt làm càn nhìn Đường Ninh.

"Bệ hạ vạn phúc."

Trong lúc nhất thời, cung nữ, ma ma trong phòng trực tiếp quỳ đầy đất.

Ngồi ở trên giường Đường Ninh vội vàng đứng lên, còn chưa tới kịp nói gì liền nghe được Tư Đồ Ngân mệnh lệnh cho toàn bộ người trong phòng lui ra.

Nghe được yêu cầu như vậy, Đường Ninh nhất thời nín thở, ngón tay cũng nháy mắt giảo đến cùng một chỗ, chỗ nào còn nhớ rõ cái gì hành lễ, cái gì không hành lễ.

Thanh âm huyên náo dần dần biến mất, trong phòng một chút liền yên tĩnh trở lại, rất nhanh Đường Ninh liền nghe được tiếng bước chân của Tư Đồ Ngân không ngừng đi về hướng nàng bên này, theo nam tử tới gần, nhịp tim Đường Ninh thực sự như nổi trống.

Ngay khi tốc độ tim đập của nàng biểu đến điểm cao nhất, một cánh tay bỗng nhiên xuất hiện ở trước người của nàng, không hề chuẩn bị, Đường Ninh trực tiếp bị người trước mặt dẫn tới trên giường mềm mại sau lưng.

Đường Ninh bỗng nhiên hít vào một hơi, lại phát hiện Tư Đồ Ngân sớm đã tự phát tự động điều chỉnh tốt tư thế, đưa cả người nàng đều ôm vào trong ngực của mình, càng đem gương mặt vùi thật sâu vào cổ nàng.

"Mệt mỏi quá, muốn ngủ..."

Nói, Tư Đồ Ngân lại nắm thật chặt cánh tay của mình, từ từ nhắm hai mắt, bộ dáng giống như là thật chỉ là muốn ngủ một giấc đơn thuần.

Cảm nhận được hô hấp đối phương đều đều trên da thịt nàng, trước đó còn cứng ngắc, Đường Ninh chậm rãi, chậm rãi buông lỏng xuống, cũng có một thời gian không thể hảo hảo ngủ một giấc, Đường Ninh vừa buông lỏng bối rối trực tiếp thiếp đi.

Ngay thời điểm nàng sắp một chân bước vào mộng đẹp ——

"Sao còn là lần đầu? Là cháu trai kia của trẫm không được sao?"

Câu hỏi đến chậm của Tư Đồ Ngân đột nhiên nổ vang bên tai Đường Ninh.

"Không phải, lúc trước thành thân là ngoài ý muốn, chúng ta đã nói làm bằng hữu trước, cho nên..."

Bởi vì buồn ngủ, vô thức nói lời thật, đợi sau khi Đường Ninh kịp phản ứng mình nói gì, cả người bỗng nhiên giật mình, buồn ngủ đã sớm bị dọa đến vô tung vô ảnh, nàng bỗng nhiên mở hai mắt ra, quay đầu liền cùng hai con ngươi đen nhánh nhuộm điểm ý cười của Tư Đồ Ngân trực tiếp đối mặt đến cùng một chỗ.

"Thì ra là thế sao..."

Tư Đồ Ngân nhước mày, nhìn thấy hai con ngươi của Đường Ninh tràn ngập cảnh giác bất an, bỗng nhiên lại lần nữa nhắm hai mắt lại, "Thực sự là buồn ngủ quá, trẫm ngủ trước."

Bỏ lại một câu nói như vậy, hắn liền lần nữa không hề cảm giác tội lỗi mà hít thở đều đều, bộ dáng tựa như đã ngủ say, lưu lại Đường Ninh luôn luôn chăm chú nhìn hắn, không dám có chút buông lỏng. Nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, bởi vì thực sự quá mệt, buồn ngủ lần nữa đột kích, nàng vội vàng dùng lực nhắm lại mắt, không dám để cho chính mình ngủ tiếp nhưng đến cùng không bù được buồn ngủ nặng nề, lông mi run rẩy, người lại lần nữa ngủ thiếp đi.

Nàng đầu này vừa ngủ, bên kia Tư Đồ Ngân liền trực tiếp cong cong khóe miệng.

Trong điện một mảnh trầm tĩnh, trên giường hai người ngủ say sưa, giống như một bức tranh tuyệt mỹ đến cực hạn.

Đường Ninh có thể ngủ, quỳ gối bên thi thể bị thiêu đến một mảnh cháy đen của Đường Ninh nhưng Hạ Lan Nhược căn bản không có một tia buồn ngủ.

Ba ngày kế tiếp đều là như thế, cho đến khi hắn triệt để té xỉu ở trước linh cữu của Đường Ninh.

Có thể nói, lúc này Hạ Lan Nhược đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Kỷ Mộ Thanh, may là nhị thúc nhị thẩm tốt của hắn thấy tình huống của Kỷ Mộ Thanh càng ngày càng không ổn, chủ động giúp đỡ kêu đại phu.

Dù sao đối bọn họ mà nói, vị Kỷ tiểu thư này còn ở trên đời này một ngày thì Hạ Lan Nhược vĩnh viễn cũng tẩy không sạch lau không đi chỗ bẩn một ngày, nhược điểm tốt như vậy, bọn họ sao có thể cho phép nàng cứ như vậy tuỳ tiện không còn chứ?

Không có nàng, lại thêm Đường Ninh cũng đã chết, chờ những chuyện này dần dần nhạt đi, Hạ Lan Nhược liền lấy cớ tái giá một vị thê tử xuất thân thấp kém nữa, vậy sao có thể!

Cho nên, bất luận như thế nào bọn họ đều quyết không cho phép vị Kỷ tiểu thư này có một tơ một hào sơ xuất.

Mà một đầu, Thanh Bình trưởng công chúa vừa nghe nói Hạ Lan Nhược đã hôn mê, lúc này liền không để ý thân thể của mình liền lập tức được bọn nha hoàn nâng đỡ đi tới trước giường bệnh Hạ Lan Nhược.

Cũng là lúc này, bà mới bỗng nhiên phát hiện A Nhược của bà khi nào biến thành gầy gò tiều tuỵ như vậy, nếu không phải lồng ngực của hắn còn đang hơi hơi phập phồng, bà thậm chí hoài nghi người nằm ở trước mặt bà có phải sớm đã thành một cỗ thi thể hay không.

Đến cùng là một miếng thịt từ trên người chính mình đến rơi xuống, cho dù Thanh Bình trưởng công chúa tức giận vì Đường Ninh mà khó chịu không cam lòng như thế nào, nhìn thấy bộ dáng Hạ Lan Nhược bây giờ, trong lòng của bà cũng đau lòng, huống chi...

Ngồi trước giường Hạ Lan Nhược, Thanh Bình trưởng công chúa cẩn thận từng li từng tí dùng vải lụa nóng xoa xoa mặt cho hắn, lập tức đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hạ Lan Nhược.

Huống chi Đường Ninh còn chưa chắc là đã chết.

Kỳ thật ý nghĩ như vậy mấy ngày nay cứ một mực ở trong lòng của bà.

Bởi vì mặc kệ bà nghĩ như thế nào thì Đường Ninh cũng không phải người yếu ớt đến chết trong lửa đơn giản như vậy, lại thêm nàng trước đi tới bên người bà bên nói qua những lời kia, thực sự làm Thanh Bình trưởng công chúa càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

Càng không thích hợp còn có người trong phủ tướng quân, Đường Ninh chết rồi, bọn họ sao lại có thể bình tĩnh bình thản như vậy, cho dù là khóc cũng không có quá nhiều bi thương.

Còn có một điểm đáng ngờ, đó chính là bà bất quá chỉ là quỳ một ngày ở cửa cung, kể cả kim bài miễn tử đều chưa lấy, Hoàng đế sao lại đột nhiên thả A Nhược cùng Kỷ Mộ Thanh ra? Thậm chí ngay cả xử phạt cũng chỉ là biếm thành thứ dân không đau không ngứa, trừng phạt này cùng trọng tội mà A Nhược phạm phải thực sự là khác biệt một trời một vực.

Người ở kinh thành đều nói Hoàng đế là bởi vì để ý bà mới 'yêu ai yêu cả đường đi' miễn đi A Nhược chịu tội.

Trực giác cho bà biết Tư Đồ Ngân tuyệt không phải loại người nắm quyền có cảm tình này.

Hai loại sự tình vừa kết hợp, một suy đoán không thể tưởng tượng nổi liền trực tiếp xông lên trong lòng Thanh Bình trưởng công chúa.

Nhưng người kia là Tư Đồ Ngân, từ trước đến nay không gần nữ sắc, Tư Đồ Ngân như thế nào sẽ vì một nữ tử...

Càng nghĩ, Thanh Bình trưởng công chúa càng cảm thấy hoang đường.

Đợi năm ngày, rốt cục đợi đến Hạ Lan Nhược từ trong hôn mê tỉnh lại, lại để hắn dưỡng bệnh hai ngày, mang theo hoài nghi, Thanh Bình trưởng công chúa lấy cớ tạ ơn liền trực tiếp dẫn Hạ Lan Nhược tiến vào cung.

Bởi vì lo lắng nhìn thấy Hạ Lan Nhược làm Tư Đồ Ngân lập tức nổi trận lôi đình, Thanh Bình trưởng công chúa mệnh Hạ Lan Nhược ở bên ngoài chờ, chính mình dẫn đầu thỉnh cầu đi gặp Tư Đồ Ngân.

Bà bên này mới ở Thiên điện đợi không bao lâu liền lập tức bị người truyền vào chủ điện, gặp được Tư Đồ Ngân.

Cùng lúc đó, vẻ mặt ngây ngô, ánh mắt tĩnh mịch như cọc gỗ, Hạ Lan Nhược tại chỗ đợi không đầy một lát liền chợt nghe một trận thanh âm chiêm chiếp quen thuộc ở bên tai của hắn vang lên.

Chiêm chiếp...

Mắt Hạ Lan Nhược nhẹ nhàng chuyển động lập tức liền ngẩng đầu lên không trung tìm tìm, lúc này mới ở hơi trên mái hiên nhìn thấy con chim xanh nhỏ hắn quen thuộc được không thể quen thuộc hơn.

Con chim này từ sau khi Đường Ninh cùng hắn thành thân, hắn liền trực tiếp cho Đường Ninh, để nàng nuôi.

Sau khi Đường Ninh...rời đi, hắn cũng không nhìn thấy con chim này, còn tưởng rằng nó cũng gặp phải bất trắc, Hạ Lan Nhược hôm nay bỗng nhiên lại gặp được Thanh Điểu này, hốc mắt không tự chủ được mà chua xót.

"Chiêm chiếp, đến đây."

Hạ Lan Nhược khàn giọng kêu một tiếng như vậy.

Nhưng ai biết hắn không gọi còn tốt, một tiếng gọi kia Thanh Điểu liền lập tức uỵch cánh nhỏ cũng không quay đầu lại mà bay về phía trước.

Đã mất đi Đường Ninh, không nguyện ý lại mất đi chim dùng để truyền tin giữa bọn hắn, Hạ Lan Nhược trong lúc nhất thời cũng không đoái hoài tới chuyện khác liền trực tiếp đuổi theo, càng đuổi đường càng cao, thậm chí đều đã không thể nói là đường, hết lần này tới lần khác con chim còn cùng có linh tính, hắn đuổi theo tới, nó liền tiếp tục bay về phía trước, bước chân dừng lại, nó liền cũng cùng ngừng lại, còn đứng ở trên nhánh cây đằng trước, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hắn.

Một bộ biểu hiện như vậy, Hạ Lan Nhược cơ hồ một chút liền hiểu con chim này rõ ràng chính là đang dẫn đường cho hắn.

Nhưng nơi này là hoàng cung, nó muốn dẫn hắn đi nơi nào chứ?

Chẳng lẽ hắn trong cung còn có người quen biết sao?

Cho dù nghĩ như vậy nhưng Hạ Lan Nhược vẫn tiếp tục đi theo sau lưng Thanh Điểu, không vì chuyện khác, chỉ vì mang nó về.

Nhưng ai biết, hắn chen qua cây cỏ trước mặt, rất nhanh trước mắt liền rộng mở sáng lên, chim nhỏ cũng không bay nữa.

"Đã nói không cần tấm thảm, không cần Xuân Miên em cố ý chạy đi một chuyến."

Thanh âm quen thuộc bỗng nhiên nổ vang bên tai Hạ Lan Nhược.

Mắt Hạ Lan Nhược bỗng nhiên trợn tròn, ngay khi hắn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không, thậm chí là nghe nhầm, lại nghe thấy thanh âm nguyên khí tràn đầy của nha hoàn Xuân Miên.

" Thời tiết còn có chút lạnh, thân thể tiểu thư luôn không tốt, cần chiếu cố thật tốt, em về Vị Ương Cung trước."

"Ừm."

Đường Ninh cười đáp ứng, liền tiếp tục thưởng hoa trước mặt.

Cũng không được bao lâu, nàng liền lại nghe thấy sau lưng truyền đến một trận tiếng bước chân, nghe được thanh âm này, sờ con mèo màu trắng trong ngực, Đường Ninh hơi có chút bất đắc dĩ xoay đầu lại, "Có phải lại lạc đường hay không?Hay là quên mang thứ gì?"

Sau đó, thấy rõ ràng người sau lưng đỏ bừng hai mắt, nụ cười của nàng cứ như vậy cứng ở bên miệng.

"Đường... Ninh..."

Nàng nghe được thanh âm người sau lưng run rẩy gọi nàng một tiếng như vậy.

13h32-16h04 25/10/2022

Hơn 4800 chữ