Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 147: Bạn Gái Cũ Đột Kích (12)



Editor:KL (wattpad KL1701 https://www.wattpad.com/user/KL1701)

Tối 7: 15.

Ở Cửa ra vào khách sạn Hội Đích Hoàng Tước dùng để tổ chức họp lớp Thanh đại không ngừng có xe dừng lại, nam nhân ăn mặc tỉ mỉ, nữ nhân xuống từ những xe này, vừa nhìn thấy đồng học chính mình quen biết liền lập tức ngạc nhiên tụ tập chung một chỗ, hoặc kết bạn cùng nhau đi tới khách sạn, hoặc dứt khoát dừng ở tại chỗ bắt đầu ôn chuyện, còn phát ra một trận lại một trận tiếng cười lớn.

Đúng lúc này.

Một chiếc Lincoln màu đen chậm rãi ngừng lại ở cửa khách sạn, thoáng chốc liền hấp dẫn ánh mắt của hơn phân nửa người xung quanh.

Không đợi nhân viên phục vụ mặc trên người chế phục của khách sạn tiến lên hỗ trợ mở cửa, tài xế xe đằng trước liền đã trước một bước xuống xe, sau đó bước nhanh chạy tới chỗ ngồi phía sau, mở cửa xe ra.

Xuất hiện trong tầm mắt mọi người chính là một chiếc giày cao gót màu bạc trông giá trị không nhỏ, cùng mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh của nữ nhân, sau đó làn váy dạ hội màu đen chậm rãi rơi xuống, càng nổi bật lên mắt cá chân như ẩn như hiện của đối phương, đợi đến lúc người tới hoàn toàn xuất hiện ở trước mặt mọi người, tiếng cười vui trò chuyện ong ong ong xung quanh chậm rãi, chậm rãi liền tiêu tán không thể nghe thấy.

Cơ hồ tất cả mọi người ngây người nhìn nữ nhân váy đen đứng ở trước mặt bọn họ lễ phép gật đầu, quay người liền từ phía sau xe dắt tay nam nhân âu phục đặc biệt xứng với cô.

Nam nhân khả năng không nhìn thấy, nữ nhân một mực bên tai của hắn nhỏ giọng nhắc nhở gì đó, không đầy một lát, hai người liền vượt qua đám người ở cửa ra vào, hướng vào khách sạn.

Chân trước hai người này vừa mới vào, chân sau đám người bị mỹ nhan bạo kích đến có chút chưa tỉnh hồn lại, liền lập tức bắt đầu điên cuồng thảo luận về hai người vừa tới.

—— Vị tiểu thư xinh đẹp kia chẳng lẽ cũng là đồng học của bọn họ, hắn thế nào không biết Thanh đại lúc nào có mỹ nhân tuyệt sắc thế này? Không có đạo lý nha, giáo hoa của bọn họ là Hạ Ương, không nghe nói có ai xinh đẹp hơn Hạ Ương nha? Tư thái kia, khí chất kia, có cô ấy tồn tại, tiếng giáo hoa của Hạ Ương kia chắc không phải âm thầm sắp đặt chứ?

—— các người cũng không biết sao? Năm đó Hạ Ương được gọi giáo hoa do tấm hình váy trắng bồng bềnh kia, tôi có biết chút nội tình, thật ra là cô ta cố ý chụp...

—— thật hay giả

—— đều đi qua đã nhiều năm như vậy, tôi lừa cậu được cái gì?

—— ai, các người không cảm thấy mỹ nữ tỷ tỷ vừa nãy đi qua trông rất quen thuộc sao? Thật giống như tôi đã gặp ở nơi nào...

—— Cậu vừa nói như thế, tôi hình như cũng có một chút ấn tượng, luôn cảm thấy cô ấy giống như là người tôi quen biết, hết lần này tới lần khác trong thời gian ngắn tôi căn bản nghĩ không ra là ai.

...

Không chỉ có đám người ở cửa khách sạn suy nghĩ cô đến cùng là ai, các bạn học đã tiến vào chỗ tổ chức họp lớp cũng sinh ra nghi hoặc như thế, đồng thời một người hai người trốn ở một bên liền bắt đầu xì xào bàn tán.

Nhưng Đường Ninh không có ý tứ để ý tới những người này, bởi vì chưa ăn cơm tối, lo lắng Bùi Uyên sẽ đói, trực tiếp lôi kéo Bùi Uyên liền đi tới một bên bàn dài đầy bánh gatô, món điểm tâm ngọt, sushi..., vừa định hỏi hắn có thích ăn đồ ngọt hay không, một giây sau liền lập tức nghe được một trận thanh âm nhiệt nhiệt nháo nháo từ cửa ra vào truyền tới.

Đường Ninh tò mò nhìn lại, tiếp theo liền thấy Hàn Tuyển ăn mặc chỉnh tề đang bị một đại bang người vây quanh đi đến, theo sát vị kia, không phải là Hạ Ương thịnh trang có mặt, còn có thể là ai?

Ai, khoan hãy nói, thoáng nhìn qua hai người kia, còn thật rất xứng.

Đường Ninh không để ý chút nào nhướng mày, vừa mới chuẩn bị thu tầm mắt lại, lại một giây sau thấy được Hàn Tuyển đứng ở cửa ra vào vừa cùng người khác hàn huyên, vừa không để lại dấu vết tìm kiếm gì đó chung quanh, thẳng đến ánh mắt rơi xuống trên người cô.

Lễ phép cho phép, Đường Ninh hướng hắn cong cong khóe miệng.

Chỉ cười như vậy liến khiến cho cả người Hàn Tuyển lập tức cứng ở tại chỗ, đôi mắt trừng lớn, không thể tin nhìn về hướng này.

Đứng bên cạnh hắn Hạ Ương ngay lập tức liền chú ý tới sự khác thường của Hàn Tuyển, cô ya lần theo ánh mắt hắn nhìn lại, chống lại ánh mắt của mỹ nhân mang khí chất ngạo tuyết lăng sương cách đó không xa, một cái chớp mắt, mắt liền lập tức híp híp, một cỗ cảm giác nguy cơ nồng đậm liền từ trong lòng cô ta lan tràn ra.

Cô ta vô thức khẽ kéo ống tay áo Hàn Tuyển, còn chưa kịp nói cái gì, nam nhân liền đã sải bước hướng ngay nữ nhân phía trước đi tới, càng đi bước chân liền càng nhanh càng lớn, đến cuối cùng còn chạy, một chút liền hấp dẫn lực chú ý của một phần người ở đây tới nữ nhân trước mặt.

Vừa đến trước mặt Đường Ninh, ánh mắt Hàn Tuyển liền cơ bản không rời đi khuôn mặt của cô.

Ngực cũng bởi vì vận động mạnh mà không ngừng phập phồng, Hàn Tuyển giật giật bờ môi hồi lâu, lúc này mới phát ra thanh âm nghi vấn.

"Đường Ninh?"

Thanh âm của nam nhân cũng không lớn, nhưng cũng đủ để một phần nhỏ vây quanh chung quanh bọn họ, bao gồm Hạ Ương mới vừa tới đến phía sau hắn nghe rõ ràng.

Tất cả mọi người bao gồm Hạ Ương đều bất khả tư nghị nhìn mỹ nhân xinh đẹp tuyệt luân kia.

Đường Ninh???

Đường Ninh!!!

Bọn người này ai mà không biết Đường Ninh tổng giám đốc Ninh Trăn từ Thanh đại bọn họ chứ, cho dù không biết, lấy tần suất đối phương xuất hiện trên trang bìa tài chính và kinh tế, bọn họ có muốn coi nhẹ cũng không được nha!

Nhưng Đường Ninh trong trí nhớ bọn họ là Đường Ninh một thân vĩnh hằng bất biến với bộ đồ màu đen, mái tóc đen dài được buộc cao, kính gọng đen nghiêm túc, mặc dù không tiêu tốn quá nhiều tâm tư trên vẻ bề ngoài nhưng tất cả mọi người lại không thể coi nhẹ khí chất của người trên cao như thế. Mà không phải là vị nữ nhân xinh đẹp mặc váy dạ hội màu đen lộ lưng, giày cao gót màu bạc, tóc hơi xoăn dài đến eo, trang sức kim cương, trang điểm tinh xảo, hoàn mỹ từ sợi tóc đến chân móng tay.

Hết lần này tới lần khác đợi lúc những người này thật nghiêm túc đi dò xét, bọn họ mới rốt cục phát hiện mặt của cô thật rất giống vị Đường Ninh kia, chỉ bất quá đám bọn họ lúc nãy không dám nhìn kỹ, lúc này mới...

Đường Ninh...

Bất quá một lát, tin tức liên quan tới đại mỹ nữ lúc nãy bọn họ thảo luận lại chính là Đường Ninh, nháy mắt càn quét toàn bộ đại sảnh.

Chính là tin tức này khiến cho có người không ngừng lao qua, không đầy một lát, cơ hồ người tham gia họp lớp biết đều tập trung đông đủ ở đây.

Một đầu, từ bảy giờ sáng đồng hồ liền bắt đầu đủ loại bảo dưỡng trang điểm, thậm chí liền bữa sáng, cơm trưa cũng chưa ăn chỉ để vòng eo trông thon gọn hơn, Hạ Ương gắt gao nhìn chằm chằm mặt Đường Ninh cách đó không xa.

Nếu nói trước kia người này từng nhục nhã, thậm chí làm cho Hàn Tuyển cũng không bị cô ta trêu chọc động tâm như cô ta mong muốn, Hạ Ương liền đã oán hận không cam lòng với cô. Bây giờ nhìn thấy Đường Ninh thoát thai hoán cốt thế này, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, làm cho cô ta bị ép tới ảm đạm vô quang, Hạ Ương liền thật khắc cốt căm hận.

Từ nhỏ đến lớn, thứ cô ta đáng tự hào nhất chính là gương mặt này của cô ta, gương mặt này cũng là nơi phát ra tất cả tự tin khi cô ta xuất hiện trước mặt Đường Ninh, nhưng hôm nay...

Hạ Ương căm hận nghiến nghiến răng, không cam lòng chợt lóe qua trong mắt.

Gần như đồng thời, Hàn Tuyển lại gần như tham lam nhìn Đường Ninh đã hoàn toàn khác, nhẹ giọng lại lần nữa gọi cô một tiếng.

"Đường Ninh..."

Còn không đợi Đường Ninh phản ứng, trong đám người bỗng nhiên liền chen ra nam nhân mập mạp, cười tủm tỉm nói, "Đường Ninh, Wow, không gặp bao lâu mà tôi cũng sắp không nhận ra cậu rồi, lão Hàn có phúc lớn nha!"

Đang nói chuyện, hắn đưa tay ngay trên vai Hàn Tuyển đấm nhẹ một cái.

Người này không phải người khác, chính là bạn cùng phòng cũ của Hàn Tuyển, cũng là anh em tốt quan hệ thân thiết nhất với hắn, lúc trước cùng Đường Ninh xác định quan hệ, người đầu tiên hắn mang cô đi gặp chính là vị bạn cùng phòng tên là Tiền Văn Sách này.

Quan hệ hắn cùng Đường Ninh, Hàn Tuyển nhiều năm như vậy bảo trì cũng không tệ.

Chỉ bất quá hắn sau khi tốt nghiệp trực tiếp liền đi thi công chức, hiện tại đang làm việc trong cơ quan nhà nước, cuộc sống trôi qua cũng rất thoải mái.

Tiền Văn Sách nói xong còn không đợi hai người trả lời liền lại trêu chọc, "Vợ chồng trẻ hai người sao thế? Đã là vợ chồng mười năm, tới tham gia họp lớp này sao lại tới theo từng nhóm chứ? Có phải làm việc quá bận rộn, bận đến liền cơ hội gặp mặt đều không..."

"Chúng tôi đã chia tay."

Nam nhân chưa nói xong, một bên Đường Ninh liền lập tức cười ngắt lời hắn.

Mấy chữ này không chỉ làm bạn học cũ khác ở đây bất khả tư nghị lẫn nhau liếc nhau một cái, cũng làm lời còn lại của Tiền Văn Sách trực tiếp liền giấu trong cổ họng, nói cũng không được, không nói cũng không xong, chỉ vô thức nhìn Hàn Tuyển đứng ở một bên.

Lại phát hiện sắc mặt vị hảo huynh đệ này của hắn lúc này đã khó coi giống như ăn phải gì đó.

Xong, hắn làm hỏng việc rồi!

Ngay thời điểm hắn lòng tràn đầy xấu hổ, chỉ thấy Đường Ninh không hề khúc mắc trực tiếp liền kéo tay Bùi Uyên từ đầu đến cuối trầm mặc, "Đây, lão Tiền, giới thiệu cho cậu một chút, bạn trai mới của tôi, Thẩm Dần."

"A ha ha ha, chào cậu chào cậu, tôi tên Tiền Văn Sách, là đồng học của Đường Ninh."

Đường Ninh chủ động đưa bậc thang cho hắn, Tiền Văn Sách lập tức liền theo xuống, nắm chặt lại tay Bùi Uyên liền lắc lắc lên xuống.

Bạn trai mới này của Đường Ninh tướng mạo cũng coi như không tệ, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện không thích hợp, mắt của hắn có vẻ giống như...

Còn chưa trong lòng nghĩ theo lý thường, trong đám người liền bỗng nhiên truyền đến một âm thanh nữ nhân trêu ghẹo.

"Không nghĩ tới Kim Đồng Ngọc Nữ cũng có thể chia tay, Đường tổng mang tới bạn trai mới, Hàn tổng cậu lại cùng Hạ Ương đến là ý gì? Chẳng lẽ cậu cùng với cậu ấy..."

Người này vừa mới nói xong, ánh mắt đám người xung quanh nhìn về phía Hàn Tuyển cùng Hạ Ương một chút liền mập mờ.

Mặc cho nữ nhân nói chuyện cũng không có lộ diện, nhưng Đường Ninh vẫn có thể lập tức nhận ra, người đặt câu hỏi này không phải vị bạn thân Chu Lị của Hạ Ương thì còn có thể là ai.

Cho dù nhận ra, biểu lộ Đường Ninh cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Ngược lại là đứng cạnh Hàn Tuyển, Hạ Ương nghe được trêu ghẹo như thế, trên mặt trực tiếp liền nổi lên một mảnh đỏ mỏng, sau đó ngẩng đầu hàm tình mạch mạch(*trìu mến) nhìn về Hàn Tuyển.

Chính là ánh mắt như vậy khiến cho xung quanh thậm chí đều phát ra thanh âm ồn ào.

Nghe được những âm thanh này nhưng mắt Hàn Tuyển từ đầu đến cuối đều không rời đi gương mặt Đường Ninh, hắn nhìn cô chủ động cùng những người khác nói ra sự thật bọn họ đã chia tay, nhìn cô chủ động nói người mù này là bạn trai của cô, nhìn cô đối mặt những người khác trêu ghẹo hắn cùng Hạ Ương lại thờ ơ.

Trong lúc nhất thời, một cỗ phẫn uất buồn rầu bỗng nhiên xông ngang đi loạn trong ngực hắn.

Xúc động, hắn thậm chí muốn trực tiếp kéo tay Hạ Ương, trả thù nói cho tất cả mọi người ở đây, đúng, Hạ Ương chính là bạn gái của hắn!

Nhưng lời đều đã đến bên miệng hắn, lại trở thành, "Mọi người đừng nghe gió tưởng là mưa, Hạ Ương cùng tôi chỉ là đồng học mà thôi, tuyệt đối không phải giống như mọi người nghĩ, sở dĩ cùng nhau đến cũng là nửa đường gặp xe của cậu ấy bị hỏng, thấy cậu ấy không bắt được taxi nên tôi mới chở cậu ấy cùng nhau đến mà thôi, mọi người chọc thế đủ rồi!"

Hàn Tuyển cười nói như vậy.

Người trong cuộc đều đã chủ động giải thích, bọn họ cũng không phải người không thức thời, huống chi trong bọn họ có rất nhiều người còn muốn mượn họp lớp lần này sẽ hảo hảo cùng Hàn Tuyển trèo bấu víu quan hệ đó, càng không khả năng đi đắc tội hắn.

Thế là đám người liền cười ha hả đem chuyện này quên đi.

Những người khác cũng chẳng có gì, nhưng Đường Ninh lại rõ ràng thấy trên mặt Hạ Ương phía trước hoàn toàn trắng bệch, thậm chí liền tay rũ xuống cũng run lên, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người này đến cùng có bao nhiêu tức giận.

Đường Ninh đã không cần hắn, cũng đã mang bạn trai rêu rao khắp nơi, nhưng Hàn Tuyển lại vẫn không muốn bên nhau với cô ta, cái này gọi là cái gì, cái này gọi là đưa tới cửa cũng không ai muốn.

Có thể là ánh mắt Đường Ninh xem kịch vui quá phận tùy ý, Hạ Ương rất nhanh liền chú ý tới, đồng thời bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, vừa vặn bị bắt Đường Ninh lại không chút nào chột dạ, ngược lại còn cong môi đánh giá cô ta một chút, xì khẽ, khinh bỉ lộ rõ trên mặt.

Thẳng đem Hạ Ương tức giận đến đầu óc ngất đi, suýt chút đã ngã.

Tiện nhân!

Nhưng âm nhạc đã vang lên trong đại sảnh, tiện nhân trong miệng cô ta hoàn toàn không để ý tới Hàn Tuyển, kéo tay Bùi Uyên liền muốn cùng những người khác đi khiêu vũ.

Nghe được Đường Ninh đề nghị như vậy, Bùi Uyên hoảng hốt, vội xua tay, "Khiêu vũ? Anh không thể..."

"Không sao, để em là được rồi."

Đường Ninh hào hứng.

"Nhưng anh, không nhìn thấy..."

Thanh âm Bùi Uyên sa sút nói.

Chính là mấy chữ này, Đường Ninh lập tức dừng bước, sau đó quay người liền gảy cằm Bùi Uyên, tức giận nói, "Trước đó em nói gì với anh có phải anh đều quên sạch hay không? Em nói, em sẽ làm mắt của anh. Đến đây, thả lỏng một chút..."

Đang nói chuyện, Đường Ninh liền đã mang theo Bùi Uyên gia nhập đám người khiêu vũ, dáng tươi cười xán lạn, động tác chậm rãi bắt đầu dẫn Bùi Uyên khiêu vũ.

"A, anh giẫm chân em..."

"Xin lỗi xin lỗi."

"Không sao, chú ý chút là được."

"A!"

"Có phải lại dẫm lên em hay không?"

"Không có, em chỉ muốn nói, bạn trai em thật càng nhìn càng soái, chỗ nào chỗ nấy đều đẹp trai!"

Đường Ninh cười tủm tỉm nói.

Nghe được câu này, biểu hiện trên mặt Bùi Uyên dừng lại, sau đó nhấp nhẹ mím môi, cũng cười theo.

Cũng là lúc này, Đường Ninh mới phát hiện bên trái khóe miệng Bùi Uyên lại có lúm đồng tiền nho nhỏ, trông cũng quá đáng yêu.

Lại không biết, trong mắt Bùi Uyên, trong mắt đen nhánh của Đường Ninh tất cả đều hiện đầy cái bóng của hắn như thế mới làm hắn động tâm, động đến đều có chút không biết thế nào mới tốt, chỉ muốn cô có thể luôn luôn nhìn hắn như vậy, cũng chỉ nhìn thấy hắn...

[Độ hảo cảm Bùi Uyên: 89.]

Hai người bọn họ ăn ý khá tốt, Hàn Tuyển đứng ở một bên nhìn qua, trong lòng tựa như có con kiến từng ngụm gặm nuốt, ghen ghét, không cam lòng, bi phẫn các loại cảm xúc lên men trong lòng của hắn.

Hạ Ương chính là lúc này đi tới bên cạnh hắn, thấy rõ ràng thần sắc trên mặt Hàn Tuyển, hít một hơi thật sâu, cô ta liền đề nghị, "Muốn cùng tôi cũng nhảy một bài hay không?"

Lời cô ta đã xong, thấy Hàn Tuyển một bộ mắt điếc tai ngơ, cô ta cũng không giận "Anh có cảm thấy thái độ của anh quá dễ dãi hay không? Cơ hồ mặc kệ lúc nào đều dựa vào cô ta, tùy theo cô ta, cô ta muốn thế nào thì thế đó? Anh cho rằng anh thế này là có thể dỗ người ta quay về sao? Không phải, muốn vãn hồi một người là cần căng chặt có độ, lạnh một trận nóng một trận, luôn luôn nóng hầm hập như thế cô ta tất nhiên sẽ không coi ra gì."

"Hơn nữa, lòng ham chiếm hữu cùng tâm tư đố kị của nữ nhân rất đáng sợ, bây giờ bên người anh không có người, thái độ cũng luôn luôn hướng về cô ta, cô ta đương nhiên là có ỷ lại không sợ gì, nhưng nếu là bên cạnh anh cũng xuất hiện một người, cô ta tấtnhiên sẽ đem ánh mắt chuyển dời đến trên người của anh."

Hạ Ương tiếp tục thuyết phục.

Đường Ninh cho là lúc nãy cô ta(ĐN) thắng sao? Ván cờ này, chỉ cần chưa kết thúc, liền vĩnh viễn nói không chính xác đến cùng ai thắng ai thua!

Hạ Ương siết chặt nắm đấm của mình, khóe mắt liếc qua đã chú ý tới trong mắt Hàn Tuyển bên cạnh đã nhấp nhoáng ý động.

Được rồi.

Hạ Ương giơ cằm, dáng tươi cười nơi khóe miệng còn chưa câu lên.

Đúng lúc này, trước đó còn khiêu vũ Đường Ninh bỗng nhiên liền lôi kéo người mù bên người cô đi xuống chỗ khiêu vũ, bưng lên một mâm nhỏ liền bắt đầu vừa ăn vừa đút.

Thấy thế, Hạ Ương vừa định mở miệng nói gì đó, liền phát hiện ánh mắt Hàn Tuyển đã bị hấp dẫn, thậm chí hoàn toàn không để ý cô ta ở bên cạnh, liền muốn đi tới Đường Ninh bên kia.

Lưu lại Hạ Ương tại chỗ bị tức giận sôi lên, toàn thân trên dưới chỗ nào chỗ nấy đều không thoải mái.

Một đầu Đường Ninh thật có chút đói bụng, sau khi cố ý hỏi Bùi Uyên, được đến đối phương cũng đói bụng, còn khiêu vũ làm gì, còn không tranh thủ thời gian ăn một chút gì đó lót dạ một chút.

Bởi vì Bùi Uyên không nhìn thấy, hắn ăn uống đều là Đường Ninh đút cho hắn, bởi vì sợ hắn không thể ăn thứ gì, mỗi lần cho hắn ăn một thứ cô đều sẽ cố ý nếm thử mùi vị, ăn ngon thì cho ăn, không hề nghĩ ngợi liền lập tức gắp vào trong miệng Bùi Uyên.

"Phi phi, cái này thật là khó ăn, vừa tanh vừa đắng, anh tuyệt đối đừng ăn..."

Ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lại đột nhiên nổi lên chủ ý xấu, trực tiếp gắp lên món cô vừa mới hưởng liền hướng bên miệng Bùi Uyên chuyển tới, nụ cười trên mặt sắp không thể che dấu.

Thật không nghĩ cô đưa tới, Bùi Uyên cũng liền ăn, mặt không đổi sắc mà ăn.

Thấy thế, cả người Đường Ninh đều sửng sốt, "Anh... Không cảm thấy vừa đắng vừa tanh sao?"

"Cảm thấy."

Bùi Uyên ngây ngốc gật đầu.

"Cảm thấy sao anh không phun ra chứ? Nhanh phun ra..."

Đường Ninh vội vàng nói như vậy.

Lại không nghĩ lời đã nói trễ, Bùi Uyên đã nuốt xuống.

"Em gắp cho anh, mặc kệ cái gì cũng ăn." Bùi Uyên lắp bắp nói.

Nghe được câu này, Đường Ninh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nhíu nhíu mày, "Thật xin lỗi."

"Vì cái gì xin lỗi?"

"Em không nên cố ý đùa anh..."

"Em là bạn gái của anh, đùa anh cũng là có thể, huống chi món vừa nãy nhai xong dư vị còn có chút ngọt."

"Thật sao?"

"Thật."

"Vậy em nếm thử, a, thật, còn có chút ngọt nè, ăn ngon lắm..."

Đường Ninh kinh hỉ nói.

Bùi Uyên bên cạnh cô cũng chỉ là cười.

Không sai biệt lắm, đồng thời mấy đồng học Thanh đại đứng ở trước cửa sổ sát đất cơ hồ xem hết toàn bộ quá trình của hai người.

"Trời ạ, đây cũng quá ngọt đi? Nhìn không ra, bình thường bộ dáng Đường Ninh nghiêm túc trên báo chí trên TV nhưng nói đến yêu đương lại ngọt đến như vậy!"

"Cũng không phải, chỉ là mắt người bạn trai kia của cậu ấy... Bất quá thật soái. Tôi còn tưởng rằng vị đồng học Đường này cả đời này đều muốn treo cổ trên một thân cây như Hàn Tuyển nha!"

"Đúng vậy đó, kỳ thật lúc trước mọi người ai mà nhìn không ra, Hàn Tuyển căn bản là không có yêu sâu đậm với cậu ấy, nghe nói nhà cậu ta gia cảnh không tốt, cuối cùng lại có thể làm ra công ty lớn như vậy, không chiếm tiện nghi của đồng học Đường ai mà tin chứ, tôi muốn nói, cậu ta rất có thể chính là đang lợi dụng người ta, ey, cậu kéo tôi làm gì? Tôi chỗ nào nói sai?"

"Hàn Tuyển, cậu cũng tới nơi này hít thở không khí sao, vậy cậu ở đây đi, chúng tôi đã xong rồi, liền đi trước!"

Mấy người khác lập tức cười xấu hổ với Hàn Tuyển phía sau bọn họ, sau đó kéo vị đồng học ngoài miệng không đem cửa kia liền chạy.

Sắc mặt Hàn Tuyển bình tĩnh đứng tại chỗ, ánh mắt chớp mở, ai cũng không biết hắn đến cùng suy nghĩ cái gì.

Cái gọi là họp lớp này cũng không chỉ là ăn ăn uống uống tâm sự khiêu vũ liền xong việc, không đầy một lát, liền đến phân đoạn Đường Ninh lên đài đọc lời chào mừng.

Đối với chuyệm này, Đường Ninh cũng không có quá nhiều kinh ngạc, thực sự là cũng sớm đã quen thuộc.

Nhưng bởi vì có chút không yên lòng Bùi Uyên không nhìn thấy, cố ý đem hắn dẫn tới ngồi ở một chỗ tương đối ít người, nói hắn không nên chạy loạn, cô một hồi liền trở về.

Bùi Uyên cười đáp ứng.

Ai ngờ Đường Ninh chân trước vừa đi, chân sau bên cạnh hắn liền có người vào chỗ.

"Xin chào."

Người tới mang theo ý cười chào hỏi.

Cho dù không quay đầu nhìn, chỉ nghe được thanh âm này, Bùi Uyên cũng nhận ra hắn.

Hàn Tuyển.

Hắn thế nào đến nơi này của hắn?

Trong lòng suy nghĩ, trên mặt Bùi Uyên lại lập tức lộ ra một bộ ôn hòa thuần lương, "Xin chào, tôi nhớ được thanh âm của anh, anh là bạn trai cũ của Ninh Ninh đúng không? Lúc nãy tôi nghe được thanh âm của anh còn kinh ngạc."

" Lúc nãy? Tôi tưởng trước khi Đường Ninh mang anh tới đã giải thích với anh, thì ra vậy mà không có sao, xem ra, a... Tôi chính thức tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Hàn Tuyển, là bạn trai từng bên Đường Ninh mười năm, từ năm thứ ba đại học chúng tôi liền đã quen biết."

Hàn Tuyển cười nói.

Loại ẩn ý này hắn nguyên bản cảm thấy sau khi mình nói ra, người mù này khẳng định sẽ tức giận, lại không nghĩ trong mắt của hắn chỉ là lướt qua một tia kinh ngạc, trừ cái đó ra không còn gì khác.

Không chỉ như thế, hắn còn ôn hòa mở miệng, "Có thể là Ninh Ninh cảm thấy sự tình đã qua, đã qua thì không có bất cứ ý nghĩa gì, cảm thấy râu ria liền không có nói với tôi."

"Anh..."

Nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói hắn, ánh mắt Hàn Tuyển như điện hướng Bùi Uyên trước mặt, cũng không biết nhìn bao lâu, hắn lúc này mới hoàn toàn ép xuống ngọn lửa vô danh trong lòng, hai tay khoanh, tiếp tục nói, "Phải không? Như vậy Đường Ninh đã từng táng gia bại sản trợ giúp tôi lập nghiệp, vì tôi em ấy thậm chí..."

Xích lại gần một ít, Hàn Tuyển từng chữ từng chữ đem những chuyện đã từng Đường Ninh làm cho hắn đều nói cho người mù trước mắt, mắt luôn luôn chú ý đến biểu lộ biến hóa của hắn.

Mà lúc này đường cong khóe miệng của Bùi Uyên cũng không thay đổi nhưng lệ khí lại liên tục xuất hiện trong lòng, bên trong thậm chí còn xen lẫn một cỗ sát ý, hết lần này tới lần khác trên mặt lại không tiết lộ nửa phần.

Nói xong lời kích thích của hắn, không phát hiện bất luận sơ hở nào Hàn Tuyển quay đầu nhìn về phía Đường Ninh trên đài rực rỡ hào phóng, trái tim trong lồng ngực một chút lại một chút nhảy lên.

[Độ hảo cảm Hàn Tuyển: 78.]

Lời nói phảng phất như chất độc trực tiếp liền từ trong miệng Hàn Tuyển nói ra, "Anh sẽ không thật coi là Đường Ninh nghiêm túc với một người mù muốn cái gì không có cái đó như anh sao? Phải biết một ngày trước chúng tôi mới chia tay, một ngày sau em ấy lại tìm anh, anh sẽ không thật tin tưởng em ấy thích anh chứ? Em ấy bất quá chỉ là vì giận tôi nên đùa với anh chơi mà thôi, chỉ cần có một ngày em ấy hết giận, em ấy tất nhiên sẽ trở lại bên cạnh tôi, đến lúc đó, bài trí như anh hẳn là cũng không còn chỗ dùng..."

Một đoạn văn như thế khiến cho Hàn Tuyển thành công nhìn thấy khóe miệng mà người mù này luôn luôn giương lên rốt cục liễm.

"Suy nghĩ thật kỹ đi, tôi cùng Đường Ninh mới là xứng đôi, loại mù lòa như anh, chỉ cần tôi muốn, tùy thời đều có thể hủy hoại anh."

Lưu lại một câu uy hiếp hung ác như vậy, Hàn Tuyển quay người liền ngoài cửa sổ bên cạnh hồ bơi đi đến.

Có ai nghĩ được hắn vừa mới đi ra, liền nghe được tiếng gậy mù sau lưng.

Hàn Tuyển nhíu mày, quay người, liền thấy được Bùi Uyên phản quang mà đứng, căn bản thấy không rõ biểu lộ.

"Tôi cảm thấy anh nói không đúng..." Bùi Uyên thấp giọng nói, "Nếu như hai người cùng một chỗ mười năm nhưng em ấy cũng có thể không chút do dự lựa chọn cùng anh chia tay mà đi cùng với tôi, cũng bất quá chứng minh, cảm tình của em ấy đối với anh cũng không là gì, mà anh cũng như thế."

"Mày nói cái gì!"

Hàn Tuyển quát chói tai.

"Tôi nói..."

Bùi Uyên lại đi phía trước một bước, thời điểm Hàn Tuyển căn bản chưa kịp phản ứng kéo lại tay của hắn, trên tay dùng sức, hai người bọn họ liền lập tức đổi vị trí, lúc này Bùi Uyên người đã đứng ở ranh giới bể bơi.

Vừa quay người lại hắn liến nghe được lẩm bẩm bên tai hắn không thể nghe thấy, khóe miệng nam nhân càng giương lên một vệt độ cong quỷ dị.

"Chỉ cần tôi muốn, tôi hiện tại là có thể hủy hoại anh."

Sau đó, Bùi Uyên lập tức hướng phía trước đẩy tay Hàn Tuyển, đối mặt với mấy người phía sau bọn họ, cùng hướng camera trên đỉnh đầu, vẻ hoảng sợ chợt lóe qua trên mặt, cả người liền rơi vào bể bơi băng lãnh sau lưng.

"A!"

"A!"

Tiếng thét chói tai liên tiếp, không ngừng có người hướng bể bơi bên này chạy tới.

Cạnh bể bơi, Hàn Tuyển khó có thể tin mà nhìn bàn tay mình trống rỗng, dường như có chút chưa tỉnh hồn lại, vừa nãy đến cùng xảy ra chuyện gì?

Về phần Bùi Uyên ——

Đúng vậy nha, hắn xác thực không biết bơi, nhưng như vậy thì sao?

17h13-20h01 20/11/2022

Hơn 5200 chữ

Tu la tràng này lạ quá, đây rõ ràng là nữ chính nữ phụ giành nam chính mà=)))))

Mốt gọi anh là Bùi Trà nha mấy nàng