Công Lược Nhầm Người, Tôi Đào Hôn!

Chương 5



07.

Ngày hôm sau, tôi bị hệ thống đánh thức. Vừa mở mắt ra đã nghe được tin xấu.

[Ký chủ, ký chủ! Thẩm phán trưởng đã thay đổi quy định rồi.]

"Quy định gì chứ?"

[Kết hôn thôi chưa được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Còn phải thỏa mãn điều kiện mức độ thiện cảm của Cố Uyên với cô đạt 100%]

Nói một cách ngắn gọn là — Kết hôn + mức độ thiện cảm đạt 100% mới được tính hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi thở phào một hơi: "Haiz, đây có đáng kể gì chứ? Dù sao hai người chúng tôi cũng mập mờ như vậy thì mức độ thiện cảm sao có thể thấp —"

Lời của tôi vẫn mắc nghẹn trong cổ họng.

Hệ thống thể hiện: Mức độ thiện cảm của Cố Uyên dành cho ký chủ: 59%. Nhận xét: Chưa đạt yêu cầu.

Tôi lồm cồm bò dậy, hổn hển nói: "Đúng là tiểu nhân hèn hạ!"

Hệ thống đột nhiên thay đổi giọng điệu: [Nhưng vì vừa rồi cô gây náo loạn nên Thẩm phán trưởng cũng đã thỏa hiệp. Cô ở trước mặt Tống Hạc thân thiết với Cố Uyên cũng sẽ không bị trừ thời gian sinh tồn nữa. Hiện tại thời gian sinh tồn còn lại nửa tiếng. Ký chủ, cố lên nào!]

"…"

Gần đây bên ngoài truyền đến tin đồn Cố Uyên đang bao nuôi một con chim hoàng yến, cưng chiều đến mức không biết trời cao đất rộng nữa. Thường xuyên xuất hiện, xông vào phòng hôn Cố Uyên một lát rồi đi mất.

Để lại một mình Cố Uyên âm trầm thu dọn tàn cuộc.

"Có ích gì chứ? Người đàn bà kia dù vô liêm sỉ đến đâu thì Cố tổng vẫn sẵn lòng chiều chuộng cô ả mà!"

"Nghe nói cô ta đã khiến cho mấy lão già cổ lỗ sĩ kia tức gần chết!"

Vừa tới công ty của Cố Uyên tôi đã nghe thấy có người nói xấu tôi. Vừa tiến lại gần, tôi mới phát hiện hóa ra đối phương là Kiều Y Y. Nẹp cổ còn chưa tháo mà đã gây chuyện thị phi rồi.

Tôi thản nhiên đi lướt qua cô ta.

Hệ thống nhe răng, mắng chửi: [Đồ đàn bà xấu xa, tránh xa ra!]

Vẻ mặt Kiều Y Y cứng đờ, khuôn mặt cô ta có chút ngạc nhiên, nhìn chằm chằm bóng lưng của tôi không nói câu gì.

Trong phòng làm việc, Cố Uyên vẫn đang họp. Tôi đẩy cửa phòng họp khiêm tốn lên tiếng chào hỏi với tất cả các cổ đông có mặt trong phòng.

"Xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi!"

Cố Uyên vứt bút, nhéo mi tâm, cam chịu đứng dậy: "Tan họp!"

Nói xong, anh đi theo tôi vào căn phòng bên cạnh. Tôi vội vàng hôn lên môi anh. Bằng nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân, mức độ thiện cảm của Cố Uyên dành cho tôi bây giờ chỉ còn đủ tiêu chuẩn trung bình mà thôi.

Sau khi bị tôi giày vò một hồi, anh lười biếng liếc mắt nhìn tôi: "Vương Thiển Thiển, em có phải có —"

"Em có bệnh đấy!" Tôi tự tin nói: "Em mắc bệnh tương tư. Nếu không hôn anh thì sẽ đau tim mà chết!"

Hiển nhiên Cố Uyên không tin chuyện hoang đường mà tôi kể. Anh nhếch môi: "Đi ra ngoài!"

Tôi chợt nhớ ra một chuyện, hét một tiếng rồi lấy máy đo huyết áp và máy khử rung tim từ trong túi ra.

"Anh đợi một chút! Mấy ngày nay em học kiến thức cấp cứu!"

Cố Uyên không hứng thú lắm: "Học cái đó làm gì?"

"Sợ anh xảy ra chuyện gì đấy! Không phải anh mắc bệnh tim à?"

Cố Uyên đút hai tay vào túi quần, lười biếng đi vào văn phòng của mình. Tôi ôm đồ, vội vàng đi theo phía sau, lẩm bẩm: "Anh nhất định phải sống lâu trăm tuổi!"

Đột nhiên Cố Uyên dừng bước khiến tôi không kịp tránh mà đụng vào lưng anh. Sắc mặt Cố Uyên lạnh lùng, híp mắt hỏi: "Em hi vọng tôi sống lâu hơn một chút sao?"

"Đúng vậy, làm gì có người tốt nào hi vọng người khác mau chết chứ?" Tôi sờ mũi: "Huống chi em còn thích anh như vậy mà!"

Hệ thống nhắc nhở: [Ký chủ, mức độ thiện cảm của Cố Uyên trừ 1%.]

"…"

[Đồ ngu đần]

[-1%]

?

Không phải chứ Anh ta có thể nghe được tiếng lòng tôi đang mắng anh sao?""

[-1%]

Thấy vẻ mặt khiếp sợ của tôi đang nhìn anh chằm chằm. Cố Uyên nở nụ cười không cảm xúc: "Tự quản tốt bản thân đi!"

Ngay lúc anh quay lưng lại, hệ thống nhắc nhở: [Mức độ thiện cảm của Cố Uyên tăng 20%, hiện tại là 82%]

Mấy ngày sau đó, tôi như được tắm máu gà. Ngày nào cũng xuất hiện ở phòng làm việc của Cố Uyên học sơ cứu.

Cố Uyên nhìn mô hình người nằm trên sàn nhà bị tôi ấn đến mức lõm ngực, anh nhéo mi tâm, mệt mỏi thở dài. Truyện Mỹ Thực

"Vương Thiển Thiển, lại đây!"

"Sao vậy?" Tôi mừng rỡ hỏi: "Có thể hôn anh rồi sao?"

Cố Uyên nheo mắt, chỉnh lại cổ áo của tôi, nói: "Bệnh này của anh có từ khi sinh ra!"

"Em biết. Bệnh tim được chia thành bẩm sinh và mắc phải. Trường hợp của anh là bẩm sinh. Em nhớ được gọi là tứ chứng Fallot —"

{Tứ chứng Fallot bao gồm 4 đặc điểm: thông liên thất lớn, tắc nghẽn đường ra thất phải, hẹp van xung động, phì đại thất phải và động mạch chủ đè lên. Triệu chứng bao gồm tím, khó thở khi ăn, tăng trưởng kém, và cơn tím (xảy ra đột ngột, cơn tím nghiêm trọng có thể gây tử vong). Một tiếng thổi tâm thu mạnh ở bờ trên bên trái xương ức với tiếng tim thứ hai (S2) là phổ biến. Chẩn đoán bằng siêu âm tim. Điều trị triệt để bằng phẫu thuật.}

"Câm miệng!" Cố Uyên không nhịn được mà ngắt lời tôi: "Ý của anh là không cần phải tốn công như vậy!"

Tôi trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm: "Rất cần thiết. Sống thêm một ngày thì luyện tập thêm một ngày!"

"Cuộc sống thì có gì hay chứ?"

Tôi ngẩn người, đột nhiên lớn tiếng tố cáo: "Tối qua anh đâu nói như vậy! Anh nói nếu phải chết thì hiện giờ phải sống thật tốt. Cứ vui vẻ, yêu đương, tận hưởng cuộc sống này!"

"Sau đó còn nói —"

Cố Uyên lập tức bóp chặt miệng tôi biến miệng tôi như mỏ vịt. Mặt anh đen xì: "Em im miệng!"

Tôi nói lúng búng không rõ tiếng đã chọc cười Cố Uyên. Anh kéo mũ che kín mặt tôi rồi đầy ra sau: "Đi đi, đi ra ngoài chơi đi đừng nói linh tinh!"

Nắng chiếu rọi vào bóng dáng cao gầy của Cố Uyên, khiến dáng vẻ anh có chút buồn bã.

Thật lâu sau, hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở mức độ thiện cảm của Cố Uyên đã đột phá 95%.

Thắng lợi đã trong tầm tay. Giọng nói bình thản và lười biếng vang lên bên tai tôi: "Đã mắc bệnh từ khi sinh ra, sống được bao lâu cũng phải tùy vào mệnh mà thôi!"

"Vương Thiển Thiển, nếu anh chết em cầm tiền của anh mà sống thật vui vẻ đi!"

Nghe những lời này, trái tim tôi như có ai nhéo vậy.

Tôi nửa đùa nửa dò xét hỏi anh: "Như vậy thì không hợp pháp đâu!"

"Em muốn hợp pháp sao? Vậy cũng chỉ còn cách kết hôn thôi!"

"Ừ!" Đầu óc tôi mơ màng, kéo mũ xuống trái tim đập loạn nhịp.

"Vậy anh có đồng ý hay không chứ?"

Cả người Cố Uyên chìm trong ánh hoàng hôn, khoanh tay nhìn tôi: "Em thử là biết xem tôi có đồng ý hay không mà!"

Kết hôn + mức độ thiện cảm đạt 100% thì nhiệm vụ mới hoàn thành.

Tôi cảm giác như mình đã ngừng thở dường như đã đi đến điểm cuối của trò chơi này.

Sau vài phút yên lặng ngắn ngủi, tôi vẫn nói câu kia: "Cố Uyên, anh có đồng ý — kết hôn với em không?"

Đôi mắt thâm thúy của Cố Uyên phản chiếu bóng hình tôi hòa cùng với ánh nắng chiếu rọi của buổi chiều ta giống như có hàng ngàn viên kim cương lấp lánh. Không biết vì lý do gì tôi càng cảm nhận được sự cô đơn trên người anh.

"Được!" Cố Uyên cười thờ ơ: "Đồng ý với em!"