Công Lược Nhầm Người, Tôi Đào Hôn!

Chương 6



08.

[Ký chủ, phải giữ kín bí mật này. Cô kết hôn với anh ta chỉ vì để hoàn thành nhiệm vụ. Tương lai cô vẫn phải trở về thế giới của minh! Nếu không dựa theo mức độ yêu thích của anh ta dành cho cô, chẳng may nhốt cô lại trong phòng kín thì làm thế nào?]

Ở trong phòng thay đồ, tôi mặc áo cưới, nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương mà buồn khổ bởi vì mức độ thiện cảm của Cố Uyên dành cho tôi đã đạt đến 100%.

Bây giờ chỉ còn lại việc kết hôn mà thôi. Hôm nay ở công ty Cố Uyên có việc nên không đến nên chỉ có tôi đến một mình mà thôi. Nụ cười của tôi cứng ngắc, tự nhủ trong lòng: [Yên tâm đi, Vương Thiển Thiển tôi làm việc gì cũng có chừng mực.]

Thật ra thì từ váy cưới, hoa cầm tay của cô dâu, thiệp cưới đều là Cố Uyên tự tay kiểm tra và chuẩn bị.

Mặc dù anh không thể hiện gì nhưng thật ra anh lại cực kỳ để ý. Đêm nay, lúc tôi tỉnh dậy uống nước thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng.

Cố Uyên nằm gục trên bàn trà nhỏ mà ngủ say sữa. Trên bàn nước có một tệp thiệp cưới đã viết xong để tán loạn. Chữ viết thành thục, có lực như rồng bay phượng múa.

Cũng không biết anh đã viết bao lâu. Trên ngón áp út anh ấy đeo chiếc nhẫn hợp kim mà tôi tặng. Rõ ràng đó chỉ là một đồ chơi. Trái tim tôi như bị kim châm. Toàn bộ tài sản gồm cả nhà và xe của Cố Uyên đã ký xong di chúc để lại toàn bộ cho tôi.

Anh nói, sức khỏe của anh không tốt. Nếu quả thật có một ngày không còn nữa thì những thứ này chính là hậu thuẫn cho tôi.

[Hệ thống, nếu như tôi rời khỏi đây thì Cố Uyên sẽ chết sao?]

Hệ thống nói: [Thật ra thì anh ta cũng chỉ là một đoạn code thôi, ký chủ không cần quá để ý đâu!]

Tôi cầm tay anh, lòng bàn tay ấm áp, chân thật khiến tôi cảm thấy khó tin rằng anh chỉ là một đoạn code vô tri mà thôi.

Cố Uyên hơi cử động cơ thể, chậm rãi mở mắt, đôi mắt trong veo: "Thiển Thiển, nhìn anh lâu như vậy có phải là định làm gì anh hay không hả?"

Tôi sửng sốt một chút: "Anh không ngủ à?"

"Không ngủ! Chỉ muốn thử xem em định nhìn anh chằm chằm như vậy bao lâu nữa."

Cố Uyên đứng dậy đè tôi xuống ghế salon, hôn lên tóc, vành tai, lòng bàn tay. Đầu óc tôi nổ tung như có hàng ngàn quả pháo hoa rực rỡ, thiêu đốt tôi khiến tôi mềm nhũn.

Tôi cảm thấy đầu óc ngơ ngẩn, ôm Cố Uyên hỏi: "Cố Uyên, anh yêu em chứ?"

Động tác của Cố Uyên chợt thô lỗ hơn: "Thiển Thiển, anh muốn biến em làm của riêng!"

——

Ngày cưới càng lúc càng đến gần khiến tâm trạng của tôi ngày một sa sút. Hệ thống nói với tôi rằng thật ra thì tôi có thể lựa chọn.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ xuất hiện cửa sổ lựa chọn chỉ cần chọn ‘Không’ là tôi có thể ở lại thế giới này. Đây là một quyết định rất khó khăn.

"Cô Vương, cô có hài lòng với kiểu trang điểm này không ạ?" Câu hỏi của thợ trang điểm đã khiến tôi hoàn hồn.

Hôm nay là ngày thử trang phục còn Cố Uyên đến tối mới đến. Lúc tôi đi đến bên ngoài phòng soi gương thì đột nhiên có người chặn lại.

"Không ngờ nhanh như vậy cô đã lại sắp kết hôn rồi!" Tống Hạc tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi: "Cô lăng nhăng thành tính như vậy đáng lẽ tôi phải nhìn ra từ lâu rồi mới phải!"

Hệ thống có chút lo lắng: [Ký chủ, cách xa anh ta một chút. Trước khi kết hôn tuyệt đối cô không thể gây rắc rối gì nữa.Nếu không cô sẽ không trở về được đâu!]

Tôi chậm rãi lui về sau vài bước. Tống Hạc híp mắt một cái: "Thiển Thiển, em có từng thích tôi không?"

"Không hề!"

Tống Hạc cũng không tức giận: "Cho nên cô theo đuổi tôi nửa năm, cầu xin tôi kết hôn với cô là vì lý do gì?"

"Bởi vì tôi ham hư vinh, không được sao hả?"

"Cô không sợ tôi nói những lời này cho Cố Uyên à?"

Hệ thống vui vẻ đến mức lăn lộn: [Đồ ngu ngốc, thật sư nghĩ rằng mấy chữ ham hư vinh có thể khiến Cố Uyên hủy hôn sao? Hắn ta quá coi thường tình cảm của Cố Uyên dành cho cô rồi!]

Thái đột của Tống Hạc dường như nắm giữ được bằng chứ gì vậy, anh ta cười càng lúc càng lớn. Trong mắt không hề che dấu sự khinh miệt đối với tôi.

"Tôi sẽ để cô quỳ xuống cầu xin tôi một lần nữa! Vương Thiển Thiển, cô sẽ mãi là con chó nghe lời của tôi mà thôi!" Vẻ mặt của Tống Hạc trở nên ác độc.

Từ sau vụ việc lần trước, anh ta cũng điên rồi.

Tôi che miệng: "Được được! Anh nhất định làm được, anh sẽ nhanh chóng đạt được điều mình muốn thôi… Cho dù không biết sau khi bị người khác chơi xong còn có thể…"

Trước khi Tống Hạc phun lửa tôi đã nhanh chóng chạy trốn.