Cúc Áo Cài Lệch

Chương 9: Thở Dài



Buổi tối hôm đó, sau khi cho bé Hạ say giấc, Miên bước ra ngoài quán, Quân đang đợi cô để nói chuyện, cô không biết anh muốn nói chuyện gì nhưng khuôn mặt của anh vô cùng căng thẳng.

- Anh Quân mình ngồi trong quán nói chuyện cũng được, tôi sợ cái Hạ nó tỉnh dậy, không nhìn thấy mẹ lại đi tìm tôi.

- Uh, thế cũng được, anh chỉ muốn nói với em vài lời, và mong em nghe xong, em đừng giận hay trách anh.

- Có chuyện gì anh cứ nói đi, sao hôm nay anh lại có thái độ lạ vậy ạ?

- À thì, anh muốn nói với em là: anh với Kim không có chuyện gì cả, tất cả là do hiểu lầm, chỉ là tai nạn và anh không hề mong muốn.

- Anh đang nói chuyện gì vậy em không hiểu, anh và Kim có chuyện gì thì là chuyện của 2 người, em có liên quan gì đâu.

- Bởi vì Anh có tình cảm với em, và anh muốn được ở bên cạnh em.

Miên hốt hoảng giật mình khi Quân nói vậy với cô, cô đối với anh chỉ là tình cảm anh em, sao anh lại buông những lời này với cô. Miên khó xử vô cùng, cô đứng dậy nói vội một câu rồi bước vào phòng.

- Ấy chết, Anh Quân à, trước giờ tôi rất cảm kích vì anh cưu mang hai mẹ con tôi, nhưng tôi chỉ xem anh là anh trai thôi, anh thông cảm, anh ngủ ngon nhé.

- Kìa, Miên nghe anh nói đã.

Miên không để cho Quân nói thêm nữa, cô vào phòng đóng cửa lại, vội vàng nằm xuống giường ôm lấy con gái, lúc này chỉ có con gái mới là nguồn sức mạnh, là sự quan tâm duy nhất của Miên thôi. Chuyện tình cảm với Quân cô chưa bao giờ nghĩ tới, tại sao mọi chuyện lại phức tạp như vậy, cô chỉ muốn bình yên kiếm tiền, cô chỉ cần như vậy thôi.

Hồi hộp, run sợ không nhắm mắt ngủ được, Miên lại phải suy nghĩ đến những hành động, cử chỉ mà Quân dành cho cô trong thời gian qua, giờ đây cô cũng dè chừng, không đưa tặng anh chiếc dao cạo râu nữa, giờ đây cô cũng nên giữ khoảng cách với anh.

Sáng hôm sau như thường lệ Miên vẫn nhìn thấy Quân đến quán chuẩn bị bán hàng, những ngày gần tết công nhân và sinh viên cũng về quê gần hết, nên chỉ còn lác đác vài vị khách vào ăn cơm, Quân cũng nấu đồ ăn ít hơn, tất bận cả buổi sáng đến giờ ăn trưa Quân rất muốn bắt chuyện với Miên nhưng bị cô lảng tránh, đến khi không thể chịu được sự ghẻ lạnh của cô, anh mới kéo cô ra sau bếp thẳng thắn đối đáp với Miên.

- Miên. Tại sao em tránh mặt tôi.

- Tôi không có gì để nói với anh ngoài chuyện công việc, thế nên anh đừng khiến tôi khó xử, có được không?

- Em không thể cho anh một cơ hội được sao? Chúng ta cùng hoàn cảnh gặp nhau, cùng nhau góp sức vun vén hạnh phúc, vợ anh bỏ đi, anh cũng bơ vơ một mình, anh sẽ quên cô ấy và chỉ toàn tâm toàn ý với em.

- Anh Quân à, anh nghe tôi nói được chứ? tôi chỉ coi anh là một người bạn, cùng lắm là một người anh đã cưu mang tôi và bé Hạ, tôi không có tình cảm trai gái với anh, và càng chưa dám nghĩ đến chuyện vun đắp hạnh phúc với anh.

- Vậy thì từ bây giờ em hãy nghĩ đến điều đó đi, hãy để anh có cơ hội chăm sóc cho em, anh sẽ cho bé Hạ đi phẫu thuật 2 ngón tay kia, đó là điều em mong mỏi lâu nay mà, sau đó chúng ta cùng nhau vun đắp 1 cuộc sống mới.

Bị nói trúng tim đen Miên hơi khựng người, nhưng cô biết rõ trái tim mình không yêu Quân, một chút tình cảm nam nữ cũng không có, và rõ ràng Quân đang ở trong mối quan hệ mập mờ với Kim, nếu cô vì bé Hạ, vì chữa lành tay cho con gái mà chấp nhận ở bên Quân, vậy còn Kim thì sao? cô gái ấy nhất định thù ghét cô, cô không muốn sóng gió lại đến với mình, mới tháng trước cô và con gái đã bị vùi dập rồi, giờ đây cô chỉ muốn bình yên thôi, vậy nên lúc này cách duy nhất là cự tuyệt tình cảm của Quân.

- Tôi xin lỗi, Tôi mong anh để tôi được an tâm làm việc, tôi sẽ dành dụm tiền để phẫu thuật cho con bé, anh đừng làm khó tôi nữa.

- Lý do vì sao? Em chê anh điều gì, anh không xứng với em sao?

- Tôi không có ý chê bai gì anh hết, tôi chỉ muốn được sống bình yên với con gái tôi thôi, chỉ muốn được kiếm tiền thôi.

Miên nhẹ nhàng không được, nỗi đau trong lòng còn âm ỉ khiến cô phải hét lên với Quân, sau đó một mạch bỏ đi vào trong phòng, bé Hạ thấy khuôn mặt đầy tức giận của mẹ thì vội vàng chạy tới, ngồi vào lòng cô và an ủi.

- Mẹ ơi, mẹ làm việc mệt lắm à?

- Mẹ không sao? Sao con không chịu ngủ trưa, thức thế này là không ngoan rồi.

- Con đang gấp quần áo cho mẹ ạ, hay là con không cắt 2 ngón tay này nữa hả mẹ, con để như thế này để gấp quần áo được nhanh hơn mẹ ạ.

Nghe con gái nói, sự uất ức trong lòng của Miên lại tuôn trào, cô hy sinh cho Hùng bao nhiêu năm, anh ta đi làm xa nhà, đến ngày tết cũng không thèm về thăm nhà, tiền nong không gửi về cho cô chăm mẹ già con thơ, khiến cả cuộc đời của cô phải dựa vào người khác, họ đưa ra quá nhiều lý do hợp lý để cô phải chăm sóc cho mẹ chồng, đến cuối cùng bắt buộc cô phải ra đi với hai bàn tay trắng, nếu cứ mãi thế này thì biết bao giờ mẹ con cô mới sống tốt hơn đây?

Miên cứ suy nghĩ mãi về những lời bé Hạ nói, dỗ cho con gái ngủ, cô nằm đó vuốt mái tóc và ngắm nhìn con, mọi hình ảnh về Hùng lại ẩn hiện trong tâm trí của cô, sự oán hận lại dâng trào, cô tự hỏi ông trời thật sự có mắt hay không, tại sao không thấu rõ mọi chuyện và thương xót cho mẹ con cô?

Quân cũng không dám làm phiền Miên nữa, khi cô lúc này đã đóng chặt cánh cửa phòng, buổi chiều hôm đó lúc Kim đến làm việc, cả 3 người vẫn thể hiện hành động bình thường, nhưng có lẽ trong lòng của ai cũng đầy gợn sóng.