Cực Phẩm Binh Vương

Chương 17: “Được ạ, làm phiền dì rồi”. 



Lê Tuyết Vi cảm thấy ngực nghẹn như sắp bùng nổ, bàn tay nhỏ của cô xoa ngực, cố gắng làm mình bình tĩnh.

Qua một lúc sau, cô mới nói: “Anh vào đây sống thì tôi phải đặt ra ba điều quy định với anh”.

“Dì Trần vất vả nấu cơm tối cho cô, cô nói không ăn là không ăn, cũng quá tùy hứng đấy! Ăn cơm trước, có việc gì ăn xong hẵng nói”, Diệp Tuân lạnh nhạt nói, lúc nói anh vẫn nhìn vào tivi.

Sắc mặt Lê Tuyết Vi thay đổi: “Anh đang dạy dỗ tôi đấy à? Anh dựa vào đâu mà dạy dỗ tôi?”

Diệp Tuân khẽ cười không nói gì.

Anh và lão K vừa là thầy trò vừa là bạn, bình thường đều xưng anh em, nói ra thì cũng xem là cùng vai vế, bề trên dạy dỗ con cháu không được à?

Nhìn Diệp Tuân nở nụ cười như thể khinh thường mình khiến Lê Tuyết Vi rất khó chịu.

Đồng thời cô cũng cảm thấy khó hiểu, nhà bếp và phòng khách cách nhau một khoảng xa, làm sao anh ta mà nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và dì Trần?

Im lặng một lúc, Lê Tuyết Vi mới tìm được cách cãi lại Diệp Tuân, cô bình tĩnh nói: “Diệp Tuân, mặc dù mẹ tôi rất xem trọng anh nhưng bản thân anh phải biết rõ mình chẳng qua chỉ là tài xế của tôi thôi. Tôi muốn nhắc nhở anh, nếu anh không muốn bị đuổi việc thì hãy tôn trọng chế độ của công ty, tôn trọng vị sếp là tôi đây, nếu không tôi chỉ có thể mời anh đi”.

Diệp Tuân lười nhác nhìn tivi, dáng vẻ không thèm để tâm đến những lời Lê Tuyết Vi nói, thậm chí không nghe lọt vào tai.

“Anh có nghe thấy tôi đang nói chuyện không, anh không biết ừ hử một tiếng sao?”, thấy thái độ đó của Diệp Tuân, gương mặt xinh đẹp của Lê Tuyết Vi hiện lên vẻ tức giận, cô gần như sắp không nhịn được nữa.

“Ừ”.

Diệp Tuân quả nhiên ừ một tiếng.

Lê Tuyết Vi cảm thấy cả người vô lực.

Gặp phải một tên như vậy, cô đúng là bó tay hết cách.

Diệp Tuân mặt không đổi sắc bưng tách trà Bích Loa Xuân mà dì Trần pha cho mình lên uống một hớp, lúc này mới chậm rãi nói: “Tôi thấy sắc mặt cô không tốt, chắc là quá mệt mỏi đó, thế nên tôi khuyên cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, cười nhiều chút, nếu không rất dễ già đó”.

“Diệp Tuân, còn không phải vì anh à? Tôi đang bị anh chọc tức đấy”, Lê Tuyết Vi nghiến răng nói.

Diệp Tuân rất bình tĩnh nói: “Tức giận hại gan, không có sức, không ăn cơm được, thế nên cô nên ăn nhiều rau và trái cây vào. Mấy món hôm nay dì Trần nấu đều rất thanh đạm, hợp với cô đấy”.

“Diệp Tuân! Tôi có ăn hay không không cần anh quan tâm”.

Lê Tuyết Vi tức giận chỉ vào Diệp Tuân, trợn mắt nói: “Kiên nhẫn của con người có giới hạn, đừng nghĩ tôi không thể làm gì được anh, cùng lắm…”

Diệp Tuân cười ẩn ý ngắt lời: “Cùng lắm cô đi tìm bác Hứa để nói lý đi, nhưng bác Hứa sẽ đứng về phía tôi thôi, cô cảm thấy mình cãi nhau với mẹ vì tôi là đáng sao?”

Lê Tuyết Vi nghẹn lời.

Nghe thấy động tĩnh bên này, dì Trần mỉm cười đi đến hòa giải, dịu giọng dỗ dành: “Cô chủ, tôi nấu món hạt sen ngân nhĩ mà cô thích nhất, nếu không muốn ăn cơm thì ăn món này được không?”

Nhìn thấy dì Trần nuôi mình từ nhỏ đến lớn, Lê Tuyết Vi rất muốn khóc lóc kể lể trước mặt bà ấy về nỗi oan khuất của mình, thế nhưng dù sao cô cũng đã không còn là trẻ con nữa, cô là sếp của một tập đoàn quốc tế toàn cầu.

Lê Tuyết Vi bình tĩnh lại, dịu giọng nói: “Được ạ, làm phiền dì rồi”.

Dì Trần mỉm cười gật đầu, nhìn Diệp Tuân: “Cậu Diệp, cậu có muốn một bát luôn không?”

“Được ạ”, Diệp Tuân khẽ cười gật đầu.

Lê Tuyết Vi hừ một tiếng, khoác cánh tay dì Trần nũng nĩu nói: “Không cho anh ta ăn, đây là món dì Trần nấu cho cháu, tại sao anh ta được ăn?”

Dì Trần bật cười: “Cháu đó”.

“Nhỏ mọn thế?”, Diệp Tuân cười trêu chọc cô.

“Hừ!”, Lê Tuyết Vi không thèm nhìn anh nói: “Cứ không cho anh đấy! Đây là của tôi”.

Diệp Tuân mỉm cười, không ngờ cô gái tính tình không tốt này cũng có một mặt đáng yêu như vậy.