Cực Phẩm Binh Vương

Chương 18: Quan Đình có chút sửng sốt. 



Nếu để cho nhân viên trong công ty nhìn thấy cảnh sếp tổng luôn lạnh lùng bá đạo thường ngày còn có một mặt này thì chắc tất cả sẽ ngỡ ngàng há hốc tới mức không ngậm được mồm.

Dì Trần bưng hai chén canh hạt sen ngon lành thanh mát tới, sau khi uống canh hạt sen, Lê Tuyết Vi bắt đầu thèm ăn, chủ động vào nhà bếp dùng cơm.

Hai mắt dì Trần ngậm cười nhìn Lê Tuyết Vi ăn cơm. Một lát sau, bà ấy mới có chút thì giờ đi tới cạnh Diệp Tuân, do dự một lát rồi thấp giọng nói: “Cậu Diệp, tôi có đôi lời muốn nói với cậu!”

Diệp Tuân nói: “Dì Trần cứ nói đi!”

“Tôi cảm thấy cậu là người tốt!”

Diệp Tuân cảm thấy được trong lời dì Trần còn có ý khác nên cười bảo: “Dì Trần có chuyện thì cứ nói thẳng đi ạ!”

Dì Trần nói thành khẩn: “Cô chủ nhà tôi là một cô gái lương thiện, với người làm kẻ dưới như tôi, cô ấy chưa bao giờ xem thường, còn coi tôi như người nhà. Từ nhỏ cô ấy không có bố, mợ chủ lại rất áy náy nên không bao giờ nặng lời với con gái. Hơn nữa cô chủ lại xinh đẹp, giỏi giang, tốt nghiệp từ trường kinh doanh Harvard nữa, một người ưu tú như thế thì đanh đá một chút âu cũng là điều dễ hiểu, cậu Diệp thấy đúng không?”

“Đúng, dì Trần nói không sai!”, Diệp Tuân gật đầu.

Dì Trần tiếp tục: “Tôi từng gặp qua không ít cô chiêu giàu có, được nuông chiều từ bé, thấy ai cũng là kiểu hất cằm tới tận trời. Cô chủ tôi có chút nóng nảy như thế cũng chẳng là gì so với những người kia. Đương nhiên, cậu Diệp còn trẻ thế này, không biết thương hoa tiếc ngọc cũng là lẽ thường nhưng nam nhường nữ một chút cũng không phải chuyện xấu, đúng không cậu Diệp?”

Diệp Tuân càng nghe càng cảm giác sai sai nha, anh không khỏi hỏi: “Dì Trần, có phải dì hiểu lầm gì rồi không? Tôi chỉ là tài xế của cô Lê, là cấp dưới thôi. Sao dì lại nói mấy lời này với tôi?”

“Cái gì?”, dì Trần hơi kinh ngạc, có chút không rõ lắm tình hình: “Nhưng mợ chủ tôi nói cậu là con rể tương lai của nhà này mà!”

Con rể tương lai?

Đến lượt Diệp Tuân sững người.

Chả lẽ lão K thật sự muốn gả con gái cho mình?

Ban đầu, trên máy bay, Diệp Tuân nghe Lý Phi Nhi nhắc tới việc này thì cho rằng chỉ là nói đùa.

Đùa giỡn cũng không phải thật, cười ha ha rồi cho qua thôi.

Nhưng gả cưới là chuyện quan trọng trong đời người... tạm thời Diệp Tuân cũng không có ý định kết hôn.

Dì Trần thấy biểu cảm Diệp Tuân thì trong lòng bắt đầu hoài nghi, băn khoăn có nên đi tìm mợ chủ để hỏi một chút không.

...

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuân ăn bữa sáng do dì Trần nấu, rồi lái xe chở Lê Tuyết Vi tới công ty.

Trên đường, Lê Tuyết Vi không nói câu nào, cả hành trình đều lạnh mặt, coi Diệp Tuân như không khí.

Diệp Tuân cũng không để bụng, nhàn nhã lái xe tới cổng lớn công ty.

Lê Tuyết Vi tự mình mở cửa xuống xe, tài xế trước đây rất tự giác trong chuyện mở cửa xe giúp cô nhưng Lê Tuyết Vi biết Diệp Tuân tuyệt đối sẽ không làm điều này cũng lười mở miệng.

Đợi Lê Tuyết Vi xuống xe, Diệp Tuân cũng lái xe vào tầng hầm.

Đậu xe vào chỗ, anh chuẩn bị đi thay đồng phục bảo an thì một chiếc BMW màu trắng chạy tới, dừng ở đối diện xe anh.

Từ trên BMW, một người đẹp mặc đồ công sở màu trắng bước xuống, đánh giá Diệp Tuân một cái, hơi chần chờ một chút rồi vẫn lịch sự nở nụ cười: “Chào anh, xin hỏi anh có phải Diệp Tuân không?”

Giọng nói thanh thúy như tiếng chuông ngân, rất bắt tai.

“Là tôi, chào cô, trưởng phòng Quan!”, ngày đầu tiên Diệp Tuân đi làm, anh có ấn tượng đậm nét đối với trưởng phòng xinh đẹp của bộ phận PR này, vừa nhìn là đã nhận ra ngay.

Quan Đình đi tới trước mặt Diệp Tuân: “Anh biết tôi sao?”

Khi tới gần nhau, Diệp Tuân ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng tỏa ra từ người đối phương, cũng thấy rõ ràng gương mặt nõn nà của cô ta, trắng mịn không hề có tì vết.

Ấn tượng đầu tiên của Diệp Tuân đối với Quan Đình không tệ, một lãnh đạo cấp cao mà lại lịch sự với một bảo an tầng chót thế này thì hàm dưỡng gia giáo vô cùng tốt.

Diệp Tuân cười đáp: “Tất nhiên là biết. Tôi nghĩ là nhân viên của cả công ty đều biết cô gái xinh đẹp như trưởng phòng Quan đây!”

Quan Đình có chút sửng sốt.

Một bảo vệ lại dám trêu ghẹo một lãnh đạo cấp cao, tình huống thế này, Quan Đình cũng chỉ mới gặp lần đầu.