Cực Phẩm Rể Quý

Chương 111: Tiễn Phương Trấn Hải lên đường (phần tám)



Cái chết của bác Hà là sự thật không thể thay đổi, thủ đoạn của hung thủ cực kỳ độc ác, hơn chục nhát dao đâm thẳng vào ngực ông. Sự việc này đã dấy lên ngọn lửa bất mãn và kháng nghị trong lòng công chúng, hầu hết lửa giận đều trút hết lên người các cảnh sát nhân dân đến điều tra. Vì khu nhà mà bác Hà ở cách đồn công an rất gần, hung thủ giết người ra tay ngay dưới mí mắt cảnh sát thế kia thì làm sao những người khác có thể tin tưởng rằng mình sẽ được an toàn?

“Mấy người phải nói cho rõ ra, khi nào thì có thể bắt được hung thủ?”

“Đầu tiên là Tiểu Mao, bây giờ là bác Hà, bây giờ hung thủ giết người ngày càng ngông cuồng, Dung Thành này không thể ở được nữa!”

“Chúng tôi đều là công dân nộp thuế đầy đủ, chúng tôi có quyền được hưởng chế độ bảo vệ của quốc gia nhưng hiện tại thì lấy gì để bảo đảm bảo vệ. Các người phải mau chóng bắt được hung thủ, và cho chúng tôi một lời giải thích!”

Mọi người đều vô cùng kích động, khó có thể bình tĩnh được. Những việc như thế này thật khiến người sợ hãi. Sau khi đắc thủ, Lý Uy lập tức truyền tin cho La Lượng trước. Phương Trấn Hải tưởng rằng tiêu một số tiền là có thể mua được một sự nhịn chín sự lành từ truyền thông, nhưng hóa ra hắn tưởng bở! Vẫn sẽ có truyền thông không bị dao động bởi tiền tài, ví dụ như Đài truyền hình CCS nổi tiếng. Không cần biết là giám đốc điều hành hay là ông trùm kinh doanh, trong mắt họ đều là công dân bình đẳng như nhau.

La Lượng gọi một cuộc điện thoại nặc danh đến CCS, để bọn họ nhanh chóng đến hiện trường xem xét. Mỗi một phóng viên của CCS đều là một nhân vật lợi hại, lúc đưa tin đều dùng những lời lẽ sắc bén, ngôn ngữ mạnh mẽ, một hai phải đào cho bằng được manh mối. Họ tổng hợp và đưa đầy đủ tin tức cũng như đủ mọi phương diện về việc bác Hà gặp nạn, ngay cả sự bất mãn của người dân đối với việc giết người ngay dưới mí mắt cảnh sát cũng đưa tin luôn. Bữa tiệc của Phương Trấn hải còn chưa bày lên, thì các giám đốc điều hành được mời đến đều nhận được tin tức phát sóng trực tiếp tại hiện trường của CCS, cả đám bèn rút lui hết. Không nói đến thực lực của CCS và sức ảnh hưởng truyền thông của bọn họ ai mạnh hơn ai, chỉ riêng việc này đã có sức ảnh hưởng quá tệ rồi. Ban lãnh đạo thành phố có khi cũng đang dõi theo đấy, ai dám ngược gió gây tội chứ?

“Ông chủ Phương, xin lỗi nha, nhà tôi có việc đột xuất nên phải đi trước đây.”

“Con gái tôi gọi tôi về ăn cơm rồi, tôi cũng đi trước.”

“Tôi cũng thế.”



Phương Trấn Hải vẫn chưa rõ nguyên do, đang yên đang lành sao bọn họ đều đi hết rồi? Ông ta lấy di động lên mạng xem tin tức mới nhất, độ dài bản tin về sự việc của bác Hà do CCS đưa lên, cùng với việc của Tiểu Mao thậm chí việc Phương Thiếu Nghị giết người hủy xác cũng bị moi ra. Sự tình ngày càng phát triển theo chiều hướng xấu. Giết người, đút lót, trốn thuế, làm ăn trái pháp luật, chỉ cần bị đào lên, cả nhà họ Phương coi như xong đời.

Lão cáo già lần này té đau, bỗng thấy hoảng loạn trước nay chưa từng có.

Nhiều đơn khởi kiện vụ án giết người đã được xử lý, cấu thành án kiện hình sự nghiêm trọng, đã giao cho Cục Điều tra hình sự thụ lý. Đồng thời, Cục Giám sát cũng đã nhận được báo cáo về hành vi trốn thuế của điền sản nhà họ Phương, cũng tham gia điều tra. Chỉ một thoáng, Phương Trấn Hải trái phải đều khó xoay, sụp đổ trong khoảnh khắc. Đừng nói đến việc có bảo quản được cái thanh danh đại từ thiện hay không, có thể giữ được cái nhà này không đổ không ngã là đã cảm ơn trời đất lắm rồi!

Cùng với việc Cục Giám Sát nhảy vào điều tra, là các xí nghiệp khác cũng đồng thời khởi tố, tài sản thuộc sở hữu trên danh nghĩa của Phương Trấn Hải và Phương Thiếu Nghị tạm thời chưa đóng băng, đợi vận mệnh phán xét. Mà vụ án Phương Thiếu Nghị giết người hủy xác vẫn được theo dõi điều tra trước giờ cũng có tiến triển. Một cô gái lễ tân đã tận mắt chứng kiến việc Phương Thiếu Nghị đưa cô bé vào khách sạn, một lúc sau lại cho người đưa thi thể của cô bé ra ngoài từ cử sau, trước giờ vẫn không dám ra mặt làm chứng vì sợ hãi. Ba người Đông u thì bị bắt trong lúc đang bỏ trốn, đúng sự thật mà khai ra hành vi phạm tội thuê sát thủ giết người của Phương Trấn Hải. Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, toàn bộ tài phú mà Phương Trấn Hải cực khổ tích lũy nhiều năm đều sụp đổ. Giết người, hối lộ, trốn thuế,… và nhiều tội danh khác, chờ đợi bọn họ sẽ là cảnh lao ngục đến hết đời!

Bàng Phi cũng không lấy làm vui vẻ. Mấy năm nay, những người bị hai cha con kia hại chết đâu chỉ có mỗi Tiểu Mao bác Hà, còn vô số người khác làm việc bán mạng vì bọn họ lại không nhận được nổi một đồng lương. Kết quả của bọn họ chỉ là giao nộp tài sản, còn có thể lao động cải tạo trong tù kéo dài hơi tàn, mà những người đã chết kia thì sao! Trong đầu Bàng Phi thường xuyên tua đi tua lại cảnh tượng Tiểu Mao vì anh mà lao về phía trước, bị tên Đông u kia bắn nổ đầu. Tiểu Mao chết, bác Hà chết, người của nhà họ Phương lại chỉ cần dùng tiền tài để trả giá đại giới, quá dễ dàng cho bọn họ rồi!

“Bàng Phi, anh đừng làm bậy đó, người cũng bị bắt rồi, sẽ có pháp luật trừng trị bọn họ.” Diệp Bảo Trì có chút hối hận khi đã dẫn anh tới gặp Phương Trấn Hải, ánh mắt Bàng Phi như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

Nơi này là nhà giam của Cục Điều tra hình sự, ở dưới mí mắt của cảnh sát, Bàng Phi cũng không ngu tới mức giết người ở đây. Vì một tên rác rưởi như vậy mà phạm tội, không đáng!

“Tôi chỉ muốn vào tâm sự với hắn.”

Diệp Bảo Trì nhìn Đội trưởng Đội điều tra, xin ý kiến. Đội trường gật đầu, tỏ vẻ cho phép.

Cửa sắt mở rộng, Bàng Phi từ từ đi vào, Đội trưởng đội điều tra nói với nhân viên bên cạnh: “Tắt giám sát đi.”

“Lão Dư, anh làm gì vậy?” Diệp Bảo Trì không hiểu, tắt máy giám sát, đây không phải là dung túng cho Bàng Phi làm bậy trong đó sao.

Đội trưởng Dư cười Ha ha: “Kiểm tra tu bổ chút thôi, không được sao. Lão Diệp, đã lâu không gặp rồi, hai ta đi uống một chén đi.”

“Nhưng ở trong kia…”

“Không việc gì đâu, đi thôi!”

Trong phòng giam tối tăm, Phương Trấn Hải chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tản ra chút ánh sáng đục ngầu. Đã đến lúc này rồi, lão cáo già vẫn còn kiêu ngạo đến thế, vẫn không thèm để Bàng Phi vào mắt như cũ.

“Đừng nghĩ là tôi vào đây rồi thì cậu sẽ thắng, nói cho cậu biết, không lâu nữa thôi, tôi sẽ được ra ngoài, cậu tin không?” Phương Trấn Hải tràn đầy tự tin.

Bàng Phi ngồi xuống chiếc ghế dựa phía đối diện: “Tài sản của ông dưới danh nghĩa người thân bạn bè đã bị niêm phong, những sản nghiệp lúc trước chưa bị, bây giờ cũng bị niêm phong cả rồi. Đám hồ bằng cẩu hữu kia trốn ông còn không kịp, ai dám đứng ra giúp ông lúc này? Đừng ảo tưởng nữa, sẽ không ai đến cứu ông đâu!”

Trên mặt Phương Trấn Hải rốt cuộc cũng thoáng qua chút lo sợ: “Không thể nào, nhà họ Phương của ta không thể sụp đổ như vậy được, không thể nào!”

“Tôi cũng không hy vọng nhà họ Phương các người sụp đổ nhanh vậy, những mạng người chết trên tay hai cha con ông không thể qua loa như thế được.”

Phương Trấn Hải đột nhiên sợ hãi, ánh mắt Bàng Phi nhìn ông ta quá đáng sợ.

Ông ta phất tay về hướng camera: “Có ai không, mau tới đây!”

Không một lời đáp! Bàng Phi hiểu rõ trong lòng, không có gì phải lo lắng nữa.

Anh đi đến sau lưng Phương Trấn Hải, đặt tay lên vai hắn: “Tôi và nhà họ Phương các người vốn không có thù hận gì, nhưng ông dung túng cho con trai ông hành hung người khác, nhiều lần ra tay tàn nhẫn với tôi, cái này cũng thôi, nhưng sai lầm lớn nhất của người là các người đã giết người! Giết người đền mạng! Nợ máu trả bằng máu, là lẽ đúng xưa nay. Tiểu Mao bị sát thủ ông phải đến bắn nổ đầu, lúc đó cậu ấy nhất định rất đau rất đau, vẻ mặt trước khi chết rất thống khổ. Bác Hà bị người ông phái đi đâm hơn mười nhát vào ngực, trái tim cũng bị đâm nát bấy, ông tưởng tượng chút, chính ông cũng bị đâm nhiều nhát dao như vậy, có đau hay không?”

Đôi tay nhìn tưởng không dùng sắc, kỳ thật là dùng hết mười phần sức lực. Phương Trấn Hải ứa mồ hôi lạnh, xương bả vai như bị bóp nát.

“Bác Hà không phải do tôi giết. Cái chết của ông ta không liên quan tới tôi…”

“Ông dám nói không liên quan tới ông? Nếu không phải vì ông bức ép quá đáng, sao lại khiến người ta nắm được thóp, lợi dụng cái chết của bác Hà để gài bẫy ông?” Điều này, Bàng Phi luôn hiểu rõ. Phương Trấn Hải có ngu đến mấy cũng sẽ không ngu tới mức ở trong lúc mấu chốt thì đẩy chính mình ra đầu sóng ngọn gió. Khi bác Hà xảy ra chuyện, anh đã nghĩ đến việc có người vu oan hãm hại, chỉ là đây chưa phải lúc tính sổ việc này.

Giải quyết Phương Trấn Hải trước, đối với kẻ đã sát hại bác Hà, anh cũng sẽ không bỏ qua.

“Tôi là phạm nhân, hai ngày nữa tôi phải ra tòa, Bàng Phi, cậu không thể làm gì tôi được, ha ha ha, cậu không thể làm gì tôi được.”

Nỗi lo sợ về cái chết có thể kích thích dục vọng cầu sinh ẩn trong lòng mỗi người. Lúc này Phương Trấn hải chỉ nghĩ đến việc sống sót, chỉ cần sống sót sẽ có hy vọng.

“Vậy ư?” Bàng phi chậm rãi dời tay qua ***** ** trên gáy của ông ta, ở đây có một ***** ** rất quan trọng, nhấn vừa đủ lực thì khai thông mạch máu, nhưng chỉ cần mạnh tay hơn chút sẽ tạo thành tình trạng liệt nửa người.

Huyệt đạo này rất dễ bị va phải. Té ngã, va đập,… kiểu gì cũng có thể đập trúng, ngoài ý muốn và đồng thời xuất hiện cũng không có gì không thể nói nổi. Trước khi động thủ, Bàng Phi kể cho ông ta nghe tình trạng sẽ xảy đến với ông ta, khiến ông ta sợ hãi, bất an, từ từ bị dày vò. Còn mơ tưởng việc ra ngoài ư, ha ha, ai sẽ giúp đỡ một tên ngu?

“Không… Không cần… Cậu… Cậu muốn bao nhiêu tiền, cho dù tôi táng gia bại sản cũng đưa hết cho cậu, cậu tha đôi đi…”

Có lẽ những con người vô tội đáng thương kia cũng từng quỳ gối cầu xin Phương Trấn Hải trong đau khổ, nhưng kết quả thì sao? Đôi tay này của Bàng Phi sinh ra vì những kẻ chuyên làm ác, dù ở chiến trường hay ở nơi này, trước nay chưa bao giờ phân biệt là trừ gian hay là diệt ác.

“Đi thôi! Đi trả giá cho kết quả ông đã gây ra đi!”

Ngón tay anh ấn mạnh xuống, Phương Trấn Hải phát ra tiếng rên rỉ, cả người run rẩy dữ dội, quần ướt một mảng. Từ phòng thẩm vấn đi ra, Bàng Phi hít sâu một hơi, dù làm như vậy cũng không thể đổi lại tính mạng của Tiểu Mao và bác Hà, nhưng những gì anh có thể làm được cũng chỉ đến thế thôi. Đội trưởng Dư và Diệp Bảo Trì vừa đi vào liền thấy Phương Trấn Hải ngã trên đất, không ngừng run rẩy, miệng sùi bọt mép, quần bị nước tiểu làm ướt một mảng thật lớn.

Đội trưởng Dư bình tĩnh chỉ huy: “Mau đi mời bác sĩ đến xem thử, có phải phát tác bệnh động kinh không?”

Tạm biệt đội trưởng Dư, Diệp Bảo Trì từ Cục Điều tra đi ra ngoài. Sự việc của nhà họ Phương xem như đã cho Bàng Phi một câu trả lời, hai cha con Phương Trấn Hải và Phương Thiếu Nghị sẽ phải chịu hình phạt của pháp luật, hẳn Bàng Phi sẽ rất hài lòng, nhưng vì sao trên mặt anh cũng không có lấy một tia vui vẻ.

“Anh Bàng? Anh Bàng…”

“Sở trưởng Diệp, người giết hại bác Hà không phải Phương Trấn Hải. Việc này còn phải nhờ anh tiếp tục điều tra.”