Cực Phẩm Rể Quý

Chương 112: Tâm tư phụ nữ (phần chín)



Diệp Bảo Trì suy nghĩ cẩn thận, đúng là có việc như vậy, đúng là có người đâm sau lưng nhà họ Phương. Đứng nơi cao hưởng thụ sự sùng bái của người khác, thì cũng phải chịu được sự thù hận âm u của kẻ thù. Nhà họ Phương đắc tội với không ít người, người muốn hãm hại ông ta cũng nhiều lắm, nếu tra xét thì cũng đầy kẻ tình nghi.

Bàng Phi ngồi một mình trong xe rất lâu, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, giọng nói cũng trở nên khàn khàn. Lâm Tĩnh chi gọi điện hỏi anh đang ở đâu, Bàng Phi im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Khu phố cũ.”

Nguyên nhân sâu xa là do khu học xá cũ bị phá dỡ di dời, kế hoạch quy hoạch và xây dựng của chính quyền thì không có vấn đề gì, vấn đề là người chấp hành phía dưới. Một tháng trước, khu phố cũ này vẫn dáng vẻ như cũ, nhưng bây giờ đã thành một phế tích. Không lâu nữa, nơi này sẽ được cải biến thành một khu học xá, rất nhanh thôi, những tòa nhà cao tầng sẽ phủ bóng lên dáng vẻ ban đầu của khu phố cũ, người xưa đã rời đi, còn có mấy ai sẽ nhớ đến hình bóng ngày xưa của nơi này.

Thời đại ngày càng phát triển, việc xây dựng thành phố là điều tất yếu, nhưng có mấy ai biết, chôn giấu bên dưới nền móng của những tòa cao ốc này là thi thể của biết bao nhiêu người vô tội. Những kẻ phạm pháp nếu bị bắt sẽ bị trừng phạt thích đáng, còn những người đã chết thì sao, bọn họ có thể sống lại ư?

“Sao anh lại đến đây?” Gió rất lớn, thời tiết thay đổi bất thường, Lâm Tĩnh Chi mặc váy dài, lạnh run bần bật.

Bàng Phi ôm cô vào lòng, điếu thuốc ngậm trong miệng bị cô lấy mất: “ Đã nói là hút thuốc ít thôi, anh coi anh kìa, cả người toàn mùi thuốc lá.”

Hai người ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn xuống một góc phố cũ hoang tàn: “Ba tháng trước, bác Hà và Tiểu Mao vẫn còn sống ở đây, anh còn giúp họ kháng cự lại với đội phá dỡ. Bác Hà trước nay vẫn luôn mạnh khỏe, Tiểu Mao cũng vất vả lắm mới trưởng thành được, cha con họ cuối cùng cũng có ngày an ổn, kết quả…”

Lâm Tĩnh Chi không muốn anh nhớ lại những chuyện không vui, cũng không muốn anh ôm áy náy trong lòng: “Anh đừng ôm hết trách nhiệm về cái chết của bác Hà và Tiểu Mao như vậy. Đầu sỏ gây tội là nhà họ La, nhà họ Phương, là những kẻ tự cho mình có tiền có quyền. Bây giờ nhà họ Phương đã chịu trừng phạt xứng đáng, anh hẳn nên yên tâm mới phải.”

Nói thì nói vậy, nhưng để tự mình suy nghĩ, tự mình thông suốt thì đâu có đơn giản đến thế.

Lâm Tĩnh Chi đổi đề tài, hỏi An Kiến Sơn có còn ở Bàng gia không.

“Ừa.”

“Xem ra chú An muốn ép anh và an Dao ở bên nhau. Haiz, làm cha mẹ cũng không dễ gì, chỉ tiếc chủ tịch An chưa hiểu được lòng tốt của chú An.” Lâm Tĩnh Chi thở dài.

Bàng Phi tò mò: “Anh sống ở nhà họ An suốt thời gian qua mà không có thời gian ở bên em, chẳng lẽ em không có chút xíu tức giận nào sao, không ghen tị?”

Lâm Tĩnh Chi nói: “Em là một người phụ nữ, một người phụ nữ bình thường, nhìn người đàn ông mình yêu mến ở bên cạnh cô gái khác cả ngày, em đương nhiên sẽ ghen tị, sẽ không vui. Nhưng em cũng biết, hành vi hiện tại của em là trái đạo đức, cho nên, em làm gì có tư cách ghen tuông hờn giận.”

Thật là một cô gái quá hiểu chuyện khiến người thương yêu, khiến người đau lòng, Bàng phi lại ôm cô vào lòng: “Việc này cũng không trách em được. Là anh chủ động chia tay em, muốn trách cũng chỉ có thể trách anh không phải thứ gì tốt.”

Lâm Tĩnh Chi bật cười: “Vậy hai ta xem như một đôi trời sinh, thiên lôi đánh xuống!”

“Muốn đánh thì đánh anh, không liên quan đến em.”

Nói thì nói vậy, nhưng hai người chưa bao giờ hối hận. Chỉ khi ở bên cạnh Lâm Tĩnh Chi, Bàng Phi mới có thể không lo không nghĩ, không có nhiều việc phải lo lắng phiền não. Đây là chốn yên bình sau bao đêm mất ngủ, đã bao lâu rồi mới có một giấc ngủ ngon thế này, ngay cả bản thân anh cũng không nhớ nổi. Lâm tĩnh Chi cũng vậy. Bàng Phi là người đàn ông cô yêu, cô cam tâm tình nguyện hiến dâng, cho dù cuối cùng vẫn không có kết quả, nhưng ít nhất cô chưa từng hối hận. Hơn nữa, cô vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, không bày tỏ tâm tư với Bàng Phi, cô vốn muốn chờ Bàng Phi và An Dao ly hôn rồi mới tiến công, ai ngờ Bàng Phi đột nhiên…

Tựu chung, những lời hối hận tiếc nuối là cái gì đó hư vô và chẳng chút ý nghĩa, có thể cùng nhau ăn bữa cơm, cùng nắm tay đã đủ rồi.

Trời đã khuya, Bàng Phi muốn đưa Lâm Tĩnh Chi về nhà, bị cô từ chối: “Anh vẫn nên về nhà họ An sớm một chút, để người nhà đỡ phải lo lắng.”

“Em cảm thấy An Dao sẽ lo lắng cho anh sao?”

“Không phải có An Lộ và mẹ vợ ư?” Lâm Tĩnh Chi cẩn thận cài cúc áo cho anh, dáng vẻ như cô vợ nhỏ.

Bàng Phi ôm chặt cô vào lòng, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thắng được áy náy trong lòng, ngoại trừ bầu bạn ngắn ngủi, dường như anh không thể cho Lâm Tĩnh Chi bất cứ điều gì.

Nói là trở về nhà họ An, thật ra thì giống như hoàn thành nhiệm vụ vậy. Bàng Phi không biết An Kiến Sơn sẽ như thế này đến lúc nào. Một ngày? Hai ngày? Một tháng? Hay một năm? Sự tình có ý nghĩa ở chỗ có thể đạt được mục tiêu mình mong muốn, nhưng hiện tại rõ ràng là chẳng có chút tác dụng nào cả. An Dao vẫn cứ thờ ơ như cũ, đối xử với Bàng Phi vẫn luôn lạnh lùng, đến mức ăn cơm cũng không muốn ngồi chung bàn. Bàng Phi cũng không ép cô, mỗi ngày cần làm gì thì làm nấy, cứ coi nwh đang ở khách sạn là được.

“Dao Dao, khi nào thì em mới ly hôn với tên họ Bàng kia vậy?” Tại quán cà phê, La Lượng nắm tay An Dạo, dò hỏi đến lần thứ mấy trong tháng rồi.

Sự thúc ép và áp lực mà hắn ta mang đến khiến An Dao trở nên mông lung. Mấy ngày nay, cô vẫn luôn hối hận vì sự vô liêm sỉ của mình, vừa nhớ đến La Lượng, vừa để cho hình bóng Bàng Phi vô thức đi vào trái tim mình. Bởi vì sự áy náy này, cô không có chỗ dung thân, mỗi ngày không biết nên đối mặt với Bàng Phi như thế nào. Đứng trước một La Lượng nhiệt tình như lửa, cô cũng không biết nên tỏ vẻ ra sao, cảm giác này thật sự rất mâu thuẫn.

“Em nói rồi, không phải em không muốn mà là ba em không đồng ý. Ông ấy đem giấu sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn của tụi em rồi.”

“Anh có người quen ở Cục Dân Chính, chỉ cần em nói một câu, cho dù không có mấy thứ đó, anh cũng có thể làm thủ tục cho hai người.”

Lời nói của La Lượng bỗng khiến An Dao sợ hãi, ý nghĩ ly hôn khiến cô lo sợ và bất an.

“Em đang do dự?” La Lượng không ngốc, chuyện nhỏ này không qua được mắt hắn.

An Dao không ngừng sợ hãi: “Không… Không phải, em chỉ không muốn chọc giận ba em.”

Cái cớ vụng về như thế, chính bản thân cô cũng không tự thuyết phục mình được.

Trong lòng La Lượng đã hiểu rõ. Trước đây hắn chỉ hoài nghi, nhưng bây giờ có thể khẳng định, An Dao đã động tình với tên nhãi Bàng Phi. Một vạn con thảo nê mã lao nhanh trong lòng La Lượng. Mình đường đường là người thừa kế tương lai của Tập đoàn La Thị, muốn gì có nấy, thậm chí còn có thể giúp đỡ An Dao không ít trong việc làm ăn, nhưng kết quả thì sao, lại không thắng nỗi tên nhóc Bàng Phi ư? Dựa vào cái gì? Bàng Phi có thể lấy gì ra so với hắn? Anh ta mạnh hơn hắn chỗ nào? La Lượng cố nén lửa giận trong lòng, còn phải giả bộ khoan hồng độ lượng, dáng vẻ rộng rãi trước mặt An Dao.

Không ly hôn đúng không, cũng được thôi, tán đổ cô xong rồi nói tiếp.

“Không sao cả, em là đứa con hiếu thảo, nghĩ tới thì suy nghĩ của chú An cũng có chỗ đúng của chú ấy. Vì em, em tình nguyện chờ, chờ tới khi em đồng ý. Dao Dao, việc lần trước… Anh thật đáng chết, sao có thể mang tà niệm ác ý với em, trước khi em ly hôn lại muốn cùng em… Anh xin lỗi!”

Sự việc lần trước khiến An Dao cũng có ý nghi ngờ, La Lượng có thực sự giống như An Lộ nói, hắn ta đã không còn là La Lượng mà ngày xưa cô thích? Hiện giờ nghe được lời nói này của La Lượng, nghi vấn trong lòng cũng coi như được giải đáp.

“Cũng bình thường thôi, dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh.”

Vừa nói xong, trong đầu cô liền hiện lên bóng dáng của Bàng Phi. La Lượng tuổi trẻ khí thịnh, Bàng Phi lẽ nào không phải như thế? La Lượng sẽ đến Thủy Vân Gian tìm Thẩm Ngưng Tâm, vậy Bàng Phi thì sao? Cả nhà đều suy đoán xem Bàng Phi có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không, những khả năng có thể nghĩ thì cô đều nghĩ đến một lần rồi, nhưng vẫn không bắt được nhược điểm của Bàng Phi. Nói cách khác, người phụ nữ bên ngoài của Bàng Phi là ai, cô cũng không biết, càng nghĩ càng khó chịu. Không biết từ khi nào, an Dao đã khoongc òn cảm giác vui vẻ khi ở bên La Lượng nữa, trong đầu cô luôn xuất hiện bóng dáng của Bàng Phi, một chuyến du lịch đang tốt đẹp cũng bị chính mình làm mất vui. Cuối cùng, An Dao lấy cớ thân thể không thoải mái muốn về nhà nghỉ ngơi, La Lượng khăng khăng muốn đưa cô về, An Dao vốn định cự tuyệt lại chợt nghĩ, nếu Bàng Phi nhìn thấy La Lượng đưa cô về, có thể sẽ ghen không, có thể sẽ nổi giận giống lúc trước không?

Tâm tư của phụ nữ thật sự rất kỳ quái, không ai có thể đoán ra rốt cuộc thì trong lòng họ đang nghĩ cái gì.

Bàng Phi chỉ nhìn vài lần rồi thôi, giống như không thấy gì cả mà đi vào phòng. Cũng không phải lần đầu tiên thấy cảnh này, trái tim anh coi như chết lặng từ sớm, vì không tự rước lấy nhục thì cái gì cũng kệ, cái gì cũng không nói.

“Dao Dao, đi thôi.” La Lượng tự xem bản thân mình như người nhà họ An, vừa xuống xe liền muốn vào nhà ngồi.

An Dao ngăn hắn lại: “La Lượng, cảm ơn anh đã đưa em về, thì… anh có thể về rồi.”

Ha ha!

La Lượng không ngốc, đương nhiên đoán được tâm tư của An Dao. Bản thân mình thế mà lại bị người phụ nữ này lợi dụng ngược lại, thật buồn cười. Không sao hết, hắn nhịn được, sau này sẽ đòi lại gấp đôi.

“Vậy em mau về nghỉ ngơi đi, anh đi trước.”

“An Dao “ừ” một tiếng, vội vã chạy vào nhà, giống như cô có rất nhiều việc gấp phải nhìn thấy Bàng Phi cho bằng được. Sau lưng, một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người run bần bật.

An Dao và Bàng Phi một trước một sau tiến vào. Đợi đến lúc cô vào nhà thì Bàng Phi đã lên lầu, đến một cơ hội chạm mặt cũng không cho cô, càng đừng nói đến việc kiểm nghiệm xem trong lòng anh có hay không có mình. An Lộ còn đang ngồi ở sopha xem TV, đối với việc của họ coi như mắt điếc tai ngơ. Tục ngữ nói “Hoàng Thượng không vội thái giám đã gấp”, đương sự không phối hợp, người xung quanh có gấp gáp thế nào cũng vô dụng. An Dao buồn hiu, ỉu xìu ngồi xuống sopha. Không lâu sau, trên lầu truyền đến tiếng động, Bàng Phi lại đi ra ngoài.

Đi WC xong lại đi về phòng, toàn bộ đều không hề nhìn An Dao một lần.