Cực Phẩm Rể Quý

Chương 125: Ở nhờ nhà Lâm Tĩnh Chi



“Sao thế, cậu gặp rắc rối gì à?” Bàng Phi hỏi.

Thời Phong lúng túng cúi đầu, kéo Bàng Phi sang một bên: “Anh Bàng, có chuyện này tôi vẫn chưa nói với anh. Không phải lúc trước Trung Thái của chúng ta từng trải qua một quãng thời gian khó khăn đấy sao, tài chính không đủ để xoay vòng vốn, nên tôi đã bán căn hộ ban đầu, thuê một phòng trọ nhỏ để ở. Chỗ kia của tôi giống như ổ chó vậy, cô Trầm lại là người quý giá thế, nếu ở chỗ tôi…”

“Cậu…” Tài chính đã không đủ mà cậu ta vẫn chia hoa hồng cho Bàng Phi như thường, thằng nhãi này thật là…

“Tôi không cần 10% cổ phần trên danh nghĩa kia nữa…”

“Không được! Đã nói cho anh thì cho anh, làm gì có chuyện lấy lại chứ!” Thời Phong cắt ngang lời nói của Bàng Phi, chuyện cổ phần trên danh nghĩa thì để nói sau đi, trước mắt phải giải quyết vấn đề của Trầm Ngưng Tâm cái đã.

Trong lúc này, cô nhất định không thể trở về Thủy Vân Gian, căn hộ mà Ngô Tuyển mua cho thì cũng không dám đến, Phó Huệ Anh phái người đi tìm cô khắp nơi, một khi bị người phụ nữ độc ác ấy bắt được thì sẽ không có kết quả tốt. Nghĩ tới nghĩ lui, Bàng Phi cũng không thể nghĩ ra được nơi nào phù hợp, nhưng Thời Phong đã đề nghị:

“Không bằng để cô ấy sang ở tạm chỗ Lâm Tĩnh Chi?”

Sắc mặt Bàng Phi không được tốt lắm. Hôm qua vừa mới nói lời chia tay với Lâm Tĩnh Chi, còn quyết định từ nay về sau sẽ không quấy rầy cô nữa, bây giờ anh lấy đâu ra mặt mũi để làm phiền cô?

“Đúng thế, nhờ chỗ Lâm Tĩnh Chi đi!” Thời Phong lẩm bẩm lầu bầu, thúc giục Bàng Phi gọi điện cho Lâm Tĩnh Chi.

Thấy Bàng Phi không nói gì, Thời Phong mới phát hiện có chỗ không đúng: “Làm sao thế, anh Bàng?”

“An Dao phát hiện ra quan hệ của tôi và Lâm Tĩnh chi. Tĩnh Chi không muốn phá hỏng tình cảm vợ chồng của chúng tôi nên đã thôi việc ở nhà hàng, chuẩn bị rời khỏi Dung Thành.”

Thời Phong không khỏi cảm thấy đáng tiếc, giữa Lâm Tĩnh Chi và An Dao thì anh cảm thấy Lâm Tĩnh Chi hợp với Bàng Phi hơn. Đàn ông mà, ai lại không muốn có một người vợ vừa dịu dàng chăm sóc vừa tâm ý thấu hiểu hơn nữa lại còn xinh đẹp nữa, có thể nói về những phương diện này Lâm Tĩnh Chi đều có được. Nếu thật sự từ bỏ Lâm Tĩnh Chi mà quay lại hòa giải với An Dao thì cuộc sống sau này của Bàng Phi chưa chắc đã có được mấy ngày tốt đẹp. Hai người là anh em, Thời Phong cảm thấy nên nhắc nhở Bàng Phi một câu:

“Anh Bàng, tôi nghĩ anh vẫn nên từ từ suy nghĩ thêm chút nữa, xem xem ai mới là người phù hợp với anh hơn.”

Bây giờ Bàng phi không muốn suy nghĩ mấy vấn đề đó nữa, thu xếp ổn thỏa cho Trầm Ngưng Tâm xong lại nói sau. Không được nữa thì thuê cho cô một căn phòng trọ… Trầm Ngưng Tâm không muốn ở một người, nghe thấy đề nghị này thì từ chối ngay. Thật sự không có cách nào khác, Bàng Phi không thể không một lần nữa suy xét đến đề nghị của Thời Phong. Lâm Tĩnh Chi đi trong hôm nay, nếu hạ quyết tâm thì phải gọi điện thoại cho cô sớm, nói rõ sự tình.

“Được thôi, anh đưa người qua đây đi.” Sự rộng rãi của Lâm Tĩnh Chi thì mười An Dao cũng không so được, cùng là nữ cường nhân, có học thức và năng lực cao, tính tình lại hoàn toàn khác biệt.

Thời Phong cũng đi cùng, Trầm Ngưng Tâm bây giờ đang gặp khó khăn khiến người hâm mộ là anh đây không thể nào yên tâm được, nhất định phải dàn xếp thỏa đáng mọi việc cho Trầm Ngưng Tâm thì mới có thể an lòng. Lâm Tĩnh Chi giống một cô chị gái tri âm tri kỷ vậy, an ủi Trầm Ngưng Tâm có thể an tâm ở lại chỗ này. Một người phụ nữ có thể rộng rãi đến mức này, thật hiếm thấy! Quá hiếm thấy!

Thời Phong dùng tay thúc Bàng Phi một cái: “Anh Bàng, anh xem đi, nếu đổi thành vị kia ở nhà anh, cô ta có thể lo liệu được như vậy sao?”

Hẳn là không thể. Dựa vào tính tình của An Dao, không đuổi bọn họ khỏi cửa là đã không tệ rồi, sao có thể trấn an Trầm Ngưng Tâm một cách thân thiết như vậy được. Bàng Phi hiểu ý Thời Phong, thật sự thì anh sao lại không biết tính cách của An Dao và Lâm Tĩnh Chi không giống nhau được. Chỉ là, đã không cắt đứt quan hệ vợ chồng với An Dao, lại dây dưa không rõ với Lâm Tĩnh Chi, thì đối với cả hai cô gái đều không công bằng. Phải lựa chọn thế nào, anh thật sự không thể nghĩ rõ. Lâm Tĩnh Chi không thể nghi ngờ là người vô cùng thích hợp với anh, nhưng tình cảm anh dành cho An Dao cũng không thể nói buông là buông được. Quên đi, không nghĩ nữa, đi bước nào hay bước ấy vậy.

Hai cô gái khoác tay nhau bước ra, mối quan hệ khá tốt đẹp, giống như chị em đã quen biết từ lâu, rõ ràng hôm nay hai người mới gặp nhau lần đầu nhưng một chút xa lạ và bất an cũng không có, ngược lại lại có ý chỉ hận gặp nhau quá muộn. Nhìn khung cảnh hài hòa này, Bàng Phi cũng coi như có thể an tâm.

“Có gì cần thì gọi điện cho tôi.” Bàng Phi dặn dò Lâm Tĩnh Chi, giọng điệu bình tĩnh nhưng trong lòng gợn sóng.

Lâm Tĩnh Chi đáp lại bằng một khuôn mặt cười tươi, trông tựa như ánh mặt trời ngày xuân, làm ấm lòng người.

Từ nhà Lâm Tĩnh Chi ra ngoài, Thời Phong thở dài: “Ôi chao, anh Bàng à, tôi thật sự rất hâm mộ anh đó, trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phiêu phiêu.”

Bàng Phi tức giận lườm anh một cái: “Cậu nói hươu nói vượn cái gì.”

“Tôi có nói hươu nói vượn đâu. Anh xem, trong nhà có một An Dao, bên ngoài có Lâm Tĩnh Chi thêm một Trầm Ngưng Tâm nữa, mà hai “lá cờ màu” kia lại ở chung với nhau khá hòa hợp. Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó nha, tôi có nói gì sai đâu, chẳng lẽ anh không biết Trầm Ngưng Tâm có ý với anh?”

Càng nói càng thái quá, Bàng Phi cũng lười nói chuyện cùng anh ta. Thời phong lại cứ nói mãi không ngừng, mười phần hứng thú với đề tài này:

“Anh Bàng, tôi nói thật đấy, không có đùa đâu. Anh xem, lúc anh đưa Trầm Ngưng Tâm đến tìm tôi, biểu tình của cô ấy thế nào, là vô cùng bất đắc dĩ. Lúc tôi nói đến tìm nhờ Lâm Tĩnh Chi, nh nhìn ánh mắt của cô ấy mà xem, lập tức sáng rỡ như bóng đèn. Thật ra, tôi đã phát hiện từ sớm, Trầm Ngưng Tâm đối xử với anh và tôi không giống nhau. Tôi dám khẳng định, cô ấy chắc chắn có ý với anh.”

Bàng Phi im lặng mà nghe, giống như đang ngeh chuyện của người khác. Mặc kệ Trầm Ngưng Tâm có ý với anh hay không, dù sao thì anh cũng không có hứng thú với Trầm Ngưng Tâm. Cô gái kia quả thực xinh đẹp cũng không giống như người bình thường, nhưng anh chỉ xem cô ấy như người hợp tác cùng, đến bạn bè cũng không phải, sự giúp đỡ lần này cũng là vì bình thường cô cũng hỗ trợ anh đôi phần.

“Lên xe đi.” Bàng Phi lời ít mà ý nhiều, ý tứ rất rõ ràng, anh không có hứng thú với lời nói của Thời Phong.

Bàng Phi lái xe, còn Thời Phong vốn đã quen với hệ thống tự động, kỹ thuật sử dụng hệ thống thủ công quả thực tệ kinh khủng. Trên đường trở về Trung Thái, Thời Phong lại nhắc đến Thiệu Thịnh:

“Tên kia nói anh ta có việc đến Dung Thành, thuận tiện mời chúng ta ăn cơm, tôi thấy chưa có gì chắc chắn cả. Tôi cảm thấy là, anh ta đến vì anh. Anh Bàng, anh không suy xét thử ý kiến của anh ta ư?”

“Không.” Bàng Phi đáp lại nhanh gọn.

Thời Phong không khỏi cảm thấy đáng tiếc: “Ôi, thật là phí phạm của trời, phí phạm của trời! Nếu tôi có bản lĩnh giống anh, tôi chắc chắn không nói hia lời mà đồng ý luôn…”

Bàng Phi chỉ cười không nói. Có một số việc, người khác nhìn thấy chỉ là bề nổi, sự thật thế nào chỉ có chính mình biết rõ.

Công việc ở Trung Thái chồng chất như núi, một khi đã làm là bận tối tăm mặt mũi, bất tri bất giác đã đến lúc tan tầm. Thời Phong mua rất nhiều đồ muốn đưa đến nhà Lâm Tĩnh chi, mà mỗi mình anh thì không thể mang hết nên nhờ Bàng Phi giúp đỡ. Bàng Phi biết, đây là một cái cớ khác mà Thời Phong nghĩ ra để bắt mình đi cùng. Hai người đem đồ đạc mang đến cho Lâm Tĩnh Chi và Trầm Ngưng Tâm, hai cô gái tiếp đón rất nhiệt tình, còn mời bọn họ ở lại ăn cơm tối. Bàng Phi đã được thưởng thức tay nghề của Lâm Tĩnh Chi, không chê vào đâu được, nghĩ đến quả thật có chút nhớ nhung. Ở nhà họ An tuy có người giúp việc lo liệu cơm nước, ăn uống không lo nhưng quy định ăn uống ở nhà họ An lại khá phiền, ăn cơm không được phát ra tiếng, ăn cơm trước rồi mới được ăn canh, v.v… Anh không phải người hay để ý, không thích nổi quy định kia. Tay nghề của Trầm Ngưng Tâm cũng không tệ, khiến anh và Thời Phong rất ngạc nhiên. Hai cô gái bận rộn trong bếp, hình ảnh vô cùng hài hòa. Từng món mỹ vị được dọn lên bàn, còn chưa kể, sắc hương vị đều đủ cả, thật không tồi.

“Cái này là do chị Tĩnh Chi làm, cái này là tôi làm, mỗi người hai món, hai người nếm thử trước xem sao.” Trầm Ngưng Tâm mặc quần áo ở nhà, đeo tạp dề, tóc búi lên, không còn nét quyến rũ như xưa nhưng lại nhiều thêm mấy phần hiền lương thục đức, dù để mặt mộc cũng không làm mất đi vẻ đẹp động lòng người.

Hình ảnh bận rộn của hai đại mỹ nhân, thật là cảnh đẹp ý vui, khiến đôi mắt đen nhánh của Thời Phong không thể dời đi được.

“Anh Bàng, anh xem có đẹp hay không?” Thời Phong giơ tay lên chụm vào nhau, làm động tác chụp ảnh: “Ha ha, đẹp, thật sự quá đẹp!”

Anh lẩm bẩm lầu bầu.

Bàng Phi vừa ăn đậu phộng vừa nghĩ đến tâm sự trong lòng: “Việc Trầm Ngưng Tâm ở lại đây cũng không phải kế lâu dài, nếu cậu có thời gian thì giúp cô ấy tìm căn phòng trọ đi, biểu hiện cho tốt vào.”

Thời Phong làm sao không rõ ý tốt của Bàng Phi: “Việc này thì anh yên tâm, tôi đã tìm người để xem thử rồi, là việc mấy ngày nay tôi đang làm ấy.”

“Thế thì tốt.”

Hai cô gái lại tiếp tục mang đồ ăn lên. Người xưa nói, dư âm văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, bây giờ là hương thơm quấn quanh ba ngày không dứt! Thời Phong vừa ngồi xuống ghế đã lập tức cắm cúi ăn, hai cô gái không hẹn mà cùng hướng về phía bên cạnh Bàng Phi, vị trí mà Thời Phong nhường ra bỗng trở nên dư thừa. Trầm Ngưng Tâm cười cười, ngồi xuống bên cạnh Thời Phong, Lâm Tĩnh Chi lại ngồi sát bên Bàng Phi.

“Nào, ăn nhiều một chút.” Bàng phi gắp đồ ăn cho Lâm Tĩnh Chi, ngôn từ ngắn gọn, nhưng giữa mỗi câu chữ đều để lộ sự quan tâm và đau lòng.

Lâm Tĩnh Chi thản nhiên nhận lấy, bất cứ lúc nào bất cứ khi nào, cũng chỉ có một dáng vẻ bình thản. Bàng Phi thích là tính tình rộng rãi này của cô. Mọi người đang vui vẻ ăn uống, bỗng điện thoại Bàng Phi đổ chuông, là An Dao gọi điện. Anh treo máy.

Lâm Tĩnh chi nhắc nhở anh: “Vất vả lắm quan hệ của hai người mới hòa hoãn được, nếu anh còn như vậy khó tránh cô ấy sẽ suy nghĩ nhiều. Anh vẫn nên gọi điện lại cho cô ấy, ít nhất để cô ấy an tâm một chút.”

Bàng Phi treo máy cũng là vì sợ An Dao nghĩ nhiều, nói dối thì anh không đành lòng, mà không nói dối thì An Dao khi biết được câu chuyện nhất định sẽ không bỏ qua, không bắt điện thoại là cách tốt nhất. Tâm ý của Lâm Tĩnh Chi, anh hiểu, nhưng có một số việc, anh lại càng biết nên làm như thế nào.

“Không việc gì đâu, ăn cơm tiếp đi.”

Không khí lúc nào hơi kỳ lạ, giống như ngoại trừ Bàng Phi thì ai cũng cảm thấy bất an. Lâm Tĩnh Chi ăn qua loa cho xong đã nói mình no rồi, cũng thúc giục Bàng Phi về sớm. Ban đêm trời trở lạnh, cô đưa cho Bàng Phi một chiếc khăn quàng cổ mà anh bỏ quên ở đây, dù An Dao có thấy điều gì không đúng cũng có cái để nói.

Hết thảy đều này đều bị Trầm Ngưng Tâm nhìn thấy, trong lòng không khỏi dấy lên tia hâm mộ. Lâm Tĩnh Chi thành thạo lấy đồ của Bàng Phi từ trong phòng ngủ mang ra, có thể thấy Bàng Phi xem nơi này như nhà của mình. Người phụ nữ có thể khiến Bàng Phi ỷ lại như thế, thật đáng ngưỡng mộ!