Cực Phẩm Rể Quý

Chương 126: An Lộ đánh Lâm Tĩnh Chi



Không bắt điện thoại của An Dao, Bàng Phi biết, khi trở về nhà họ An, anh sẽ chẳng có lấy một ngày an ổn. Dọc đường đi, tâm tình của Bàng Phi nặng nề nên cố tình lái xe thật chậm. Nhưng đường dù xa đến đâu thì cuối cùng vẫn phải đến điểm cuối. Xe vừa mới dừng lại, cửa lớn nhà họ An đã mở ra. An Lộ mặc áo ngủ chạy đến, gõ “cộc cộc” lên kính xe:

“Anh rể, sao anh về muộn thế? Nói, anh đi đâu?” An Lộ hùng hổ, dáng vẻ như thể chỉ cần Bàng Phi không nói thật thì cô ta sẽ không để yên.

Bàng Phi không muốn nói dối nhưng cũng không muốn liên lụy đến Lâm Tĩnh Chi. Dựa theo tính tình của An Lộ, nếu biết anh và Lâm Tĩnh Chi vẫn còn qua lại, chắc chắn là sẽ gây chuyện.

“Có việc.”

Lời này vào tai An Lộ lại giống như một câu trả lời có lệ. Bộ não hoài nghi của phụ nữ chưa bao giờ có giới hạn, An Lộ đuổi theo Bàng Phi, truy hỏi cả đường:

“Chuyện gì mà không thể xử lý vào ban ngày, một hai phải chờ đến tối? Có phải con hồ ly tinh kia lại dụ dỗ anh không? Có phải anh lại đến chỗ cái cô Tĩnh gì gì… Anh rể, anh nói đi!”

Ba chữ “hồ ly tinh” nghe thật chói tai, Bàng Phi không thích bất kỳ ai dùng ba chữ này để nói về Lâm Tĩnh Chi. Cô không phải người như vậy.

“An Lộ, anh nói lại lần nữa. Cô ấy không phải hồ ly tinh, cô ấy cũng không quyến rũ anh. Phiền em về sau đừng nói cô ấy như thế nữa!”

“Ha, bây giờ mà anh vẫn còn bao che cho người phụ nữ kia, khẳng định là tư tình của anh với cô ta vẫn chưa chấm dứt nhỉ. Anh rể, anh tỉnh táo lại đi! Hiện tại anh với chị em không ly hôn, hơn nữa chị em cũng tình nguyện bắt đầu lại một lần nữa với anh. Anh làm sao có thể… Anh đứng lại! Anh đừng đi!”

An Lộ chạy đến túm lấy tay Bàng Phi, một hai đòi Bàng Phi phải chính miệng đồng ý về sau sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Lâm Tĩnh Chi nữa. Dáng vẻ hung hãn này của An Lộ khiến Bàng Phi không thể bình tâm tĩnh khí nổi, hơn nữa cô một câu hồ ly tinh, hai câu không biết xấu hổ mà nói khiến anh phải bênh vực cho Lâm Tĩnh Chi.

“An lộ, đây là chuyện của anh và chị em, không có bất kỳ liên quan gì đến em hết, em đừng có quản nhiều.” Thái độ không kiên nhẫn quá rõ ràng.

Quay người lại, đón nhận ánh mắt của An Dao, Bàng Phi có chút chột dạ, cúi đầu đi qua người An Dao. An Lộ vẫn la oai oái như cũ: “Anh rể, em thấy anh bị hồ ly tinh kia câu mất hồn rồi. Lúc trước anh không phải như vậy!”

Bàng Phi dứt khoát bỏ đi, bước đi không hề ngừng lại. An Lộ vừa tức vừa bực, trong lòng hỏi thăm một lượt tổ tông mười tám đời của Lâm Tĩnh Chi. Cô nhóc này miệng lười sắc bén, từ trước đến nay vẫn luôn được lý sẽ không tha ai, việc này còn liên lụy trực tiếp đến quan hệ của Bàng Phi và An Dao, cô ta có thể ngoảnh mặt làm ngơ mới là lạ.

“Chị, chị cho em địa chỉ của người phụ nữ kia, ngày mai em đi tìm cô ta tính sổ.”

“Lộ Lộ, bỏ đi, chuyện này em đừng quản.”

Trong lòng An Dao rất rõ ràng, Lâm Tĩnh Chi không phải loại người quyến rũ chồng người khác, cô ấy thật sự đối tốt với Bàng Phi, Bàng Phi cũng thích cô ấy thật lòng. Nếu không phải do mình vẫn luôn hiểu lầm Bàng Phi thì sao lại đẩy Bàng Phi đến bên cạnh Lâm Tĩnh Chi. Nói đến cùng, chuyện này đều do mình gây ra, bây giờ làm gì có tư cách trách cứ người khác? Huống hồ, cô cũng tin tưởng cách làm người của Bàng Phi và Lâm Tĩnh Chi, chắc chắn sẽ không làm việc trơ trẽn.

An Dao không nói, An Lộ cũng có rất nhiều biện pháp để tìm được địa chỉ của Lâm Tĩnh Chi, đi quán bar hỏi thăm một chút là biết. Trong mắt cô ta, bởi vì Lâm Tĩnh Chi dụ dỗ Bàng Phi mới khiến Bàng Phi giống như mất đi hồn phách mà không đối xử tốt với An Dao nữa. Một cô gái nhỏ đầu óc còn đơn giản, cô ta tưởng chỉ cần đuổi Lâm Tĩnh Chi đi thì giữa Bàng Phi và an Dao không còn trở ngại gì nữa, sẽ lại hòa hợp như lúc ban đầu.

Hôm nay, cô ta cố ý xin nghỉ học một ngày, cùng với một đám chị em, hùng hổ đi tìm Lâm Tĩnh Chi gây sự.

“Các chị em, chút nữa cùng tôi đi dạy dỗ người phụ nữ xấu xa kia, cô ta dám quyến rũ anh rể tôi, để xem tôi có cắt nát mặt cô ta không, hừ!” An Lộ chống nạnh, bày ra dáng vẻ như mẫu dạ xoa.

Nhóm chị em của cô ta lại vô cùng trượng nghĩa, tuyên bố muốn cắt nát mặt Lâm Tĩnh Chi, còn muốn đẩy cô ra đường mà chửi mắng.

“A, có phải cô gái kia không?” Một người chị em phát hiện bóng dáng Lâm Tĩnh Chi, duỗi tay chỉ qua.

An Lộ nhìn theo hướng tay cô bé kia, không những nhìn thấy Lâm Tĩnh Chi mà còn thấy được Trầm Ngưng Tâm. Hai cô gái khoác tay nhau, nhìn như chị em. “Mẹ nó, thì ra là không chỉ mỗi mình Lâm Tĩnh Chi, còn có cả đồ * Trầm Ngưng Tâm này nữa! Bảo sao bây giờ anh ta không còn hứng thú gì với chị tôi, thì ra là linh hồn đều bị hai con hồ ly tinh này câu mất rồi.”

“Chị Lộ Lộ, bọn họ có hai người lận, chúng ta đánh thắng được sao?” Cô bé nói chuyện lúc trước khó nén sợ hãi trong lòng.

An Lộ nói: “Sợ cái gì, bốn người chúng ta lại sợ hai người bọn họ à! Các cậu đều xuất hết bản lĩnh la lối khóc lóc chơi xấu ngày thường ra đi, ai biểu hiện tốt nhất thì vé concert của Chu XX sẽ là của người đó!”

Nhóm chị em thoắt cái như được tiêm máu gà: “Chị Lộ Lộ, chị yên tâm, bọn em chắc chắn đánh cho bọn họ không ngóc đầu dậy được.”

“Tốt, lên đi!”

An Lộ ra lệnh một tiếng, mấy người chị em vén tay áo lên, rất có tư thế sắp lâm trận lớn. Trầm Ngưng Tâm và Lâm Tĩnh Chi đang nói chuyện, chợt thấy một đám nữ sinh xông đến, tay đấm chân đá. Lâm Tĩnh Chi lanh tay lẹ mắt kéo tay Trầm Ngưng Tâm đẩy ra sau lưng mình, chính cô thì dùng cánh tay chống đỡ lại tập kích của các nữ sinh kia. Nhóm nữ sinh xuống tay không tàn nhẫn, nhưng lại quá vô lại. Xé quần áo, phun nước bọt, mắng thô tục, thực khiến người ta khó mà phòng bị. Tiếng gào thét mau chóng hấp dẫn người xung quanh đến xem náo nhiệt, các cô bé một câu hồ ly tinh xấu xa không biết xấu hổ mà chửi khiến người chung quanh cũng hcir chỉ trỏ trỏ hai cô.

“Câm miệng!” Lâm Tĩnh Chi đột nhiên trở nên hung dữ vung tay, mấy cô gái nhỏ đều té ngã ra đất.

An Lộ hung hăng chạy đến, phun một ngụm nước bọt vào mặt Lâm Tĩnh Chi: “Không biết xấu hổ, bây giờ cô thấy ngượng ngùng hả? Sao lúc dụ dỗ chồng người khác không thấy cô ngượng?”

“An Lộ, sự việc không phải như em nghĩ.” Lâm Tĩnh Chi muốn giải thích, chỉ là cho dù cô có nói gì An Lộ cũng không nghe, lại còn la hét khiến đám chị em kia của cô ta tiếp tục tấn công Lâm Tĩnh Chi và Trầm Ngưng Tâm.

Chỉ một mình Lâm Tĩnh Chi thì còn dễ nói, hiện giờ bỗng dưng liên lụy đến Trầm Ngưng Tâm, không thể khiến cô ấy chịu ấm ức được. Cô bước tới nắm lấy cổ tay An Lộ, dùng hết mười phần sức, nhéo An Lộ la đau không ngừng:

“Cô… Cô buông ra! Tôi đau quá!”

“Chỉ cần em đồng ý dừng lại, không gây chuyện nữa, tôi sẽ buông tay.” Lâm Tĩnh Chi nói.

An Lộ bày tỏ hảo hán không chịu thiệt, bảo đảm không gây sự nữa, Lâm Tĩnh Chi y như lời mà thả tay ra. Ai ngờ An Lộ vừa thoát được lại càng xúc phạm mạnh nặng nề hơn, lời lẽ ngày càng sắc bén. Thấy tình thế không thể khống chế được, Lâm Tĩnh Chi không còn cách nào, muốn kéo Trầm Ngưng Tâm bỏ chạy khỏi chốn thị phi này. Đúng lúc đó, một bóng người lao ra, ném đá về phía Lâm Tĩnh Chi.

“Bịch” một tiếng, hòn đá ném trúng đầu Lâm Tĩnh Chi, máu chảy ròng ròng. Sắc mặt An Lộ trắng bệch, mắng nữ sinh kia vài câu, một đám người vội vàng bỏ trốn. Trầm Ngưng Tâm kinh hãi không thôi, muốn gọi 120 lại bị Lâm Tĩnh Chi ngăn lại:

“Không có gì, chỉ bị trầy da chút mà thôi, về dùng rượu thuốc tiêu độc rồi bôi chút thuốc là không việc gì rồi.”

“Không được, máu chảy nhiều quá, tôi sợ lắm, hay vẫn gọi 120 đi.”

“Thật sự không cần.” Lâm Tĩnh Chi ngồi dậy, vết máu đỏ tươi dính trên khuôn mặt trắng trẻo, khiến người ta đau lòng.

Đám người vây xem im lặng rời đi, Trầm Ngưng Tâm đỡ Lâm Tĩnh Chi về nhà, tùy nói xử lý miệng vết thương rồi bôi thuốc lên là được, nhưng sự việc hôm nay vẫn khiến Thâm Ngưng Tâm không an tâm. Cô lén lút nhắn tin Wechat cho Bàng Phi, kể lại chuyện An Lộ làm Lâm Tĩnh Chi bị thương. Không lâu sau, bóng dáng Bàng Phi đã xuất hiện, Trầm Ngưng Tâm lặng lẽ lui ra ngoài, nhường lại không gian cho hai người họ.

Bàng Phi đau lòng không thôi, không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển thành ra như vậy. Lâm Tĩnh Chi vô tội và thiện lương, là cô đã cho anh sự an ủi và dựa dẫm sau bao ngày thân tâm mỏi mệt. Một cô gái tốt như vậy, lẽ ra nên được một người đàn ông tốt yêu thương mới phải, mà hiện tại, bởi vì mình mà bị An Lộ nhục mạ và ức hiếp.

Anh nắm chặt tay Lâm Tĩnh Chi trong lòng bàn tay mình, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đã lạnh đi mấy phần: “Em chịu uất ức rồi.”

Lâm Tĩnh Chi mỉm cười lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ trầy chút da thôi. Anh xem, bây giờ không chảy máu nữa.”

“An Lộ thật quá đáng! Chuyện này, anh sẽ cho em một lời giải thích vừa ý.”

Lâm Tĩnh Chi đứng dậy nói: “Chuyện này không trách An Lộ, cô bé cũng vì bảo vệ anh và An Dao. Đứa bé còn nhỏ tính tình nóng nảy, suy xét sự tình không chu toàn, khó tránh khỏi gây ra chút chuyện khác người. Em không truy cứu, anh cũng đừng truy cứu.”

Bàng Phi lại hy vọng Lâm Tĩnh Chi có thể ích kỷ một chút, như vậy thì trong lòng anh cũng không áy náy quá nhiều đến vậy. Nhưng cô gái ngốc này vẫn luôn nghĩ cho người khác, có đôi khi lại lương thiện như thánh nhân, Bàng Phi không thể ngừng đau lòng vì cô. Chuyện này nên làm thế nào, trong lòng Bàng Phi hiểu rõ, việc An Lộ gây ra, cả hai không nhắc lại nữa. Thật vất vả mới đến một chuyến, Bàng Phi muốn ở với cô lâu hơn chút. Hiện tại không đi làm, Bàng Phi cũng không thể giống ngày trước thường xuyên ở bên cô, đối với một cô gái mà nói, như vậy quá không công bằng. Điều duy nhất Bàng Phi làm được là cho cô sự quan tâm và che chở.

Trầm Ngưng Tâm đứng ngoài cửa nhìn thấy, đáy lòng ít nhiều có chút hâm mộ. Hâm mộ Lâm Tĩnh Chi có được sự quan tâm của Bàng Phi, hâm mộ nguyên do mà Lâm Tĩnh Chi bị An Lộ đánh… Cô tưởng mình điên mất rồi, sao có thể hâm mộ mấy điều kia? Đến lúc Bàng Phi phải đi, cô lại không nỡ, luôn hy vọng anh co stheer ở lại, cho dù là yên lặng nhìn anh che chở Lâm Tĩnh Chi cũng tốt. Bàng Phi đi dứt khoát như vậy, đến nói một câu dư thừa với cô cũng không có. Tia hy vọng ở đáy lòng bị cô bóp chết từ trong nôi, đừng nằm mơ nữa, Bàng Phi đã có người dịu dàng săn sóc như Lâm Tĩnh Chi ở bên, lại có người vợ xinh đẹp động lòng như An Dao, sao có thể có hứng thú với người phụ nữ xuất thân phong trần như cô? Huống hồ, anh không phải là loại người chỉ biết tìm hoan mua vui, quan hệ của anh và Lâm Tĩnh Chi từ tình cảm chân thành mà xây dựng.