Cực Phẩm Rể Quý

Chương 130: Sống không tốt lắm



Trầm Ngưng Tâm sao có thể không hiểu rõ suy nghĩ của Tiết Phong, nói là tìm chỗ dựa cho cô ta nhưng thật ra là để nịnh bợ La Lượng.

Sau khi nhà họ Phương suy sụp, Tiết Phong liền nóng lòng nịnh bợ lấy lòng nhà họ La, không biết chừng chuyện lần trước La Lượng gọi cô ta cũng là do Tiết Phong giở trò quỷ ở sau lưng.

Trầm Ngưng Tâm khinh thường nhìn lại, mặt mày lạnh lùng rời đi.

Nhìn bóng dáng rời đi của Trầm Ngưng Tâm, khóe miệng Tiết Phong xuất hiện một nụ cười quỷ dị.

Trước có ông chủ Ngô nhớ thương, sau có bà Phó như sói như hổ giám thị, bây giờ lại xuất hiện thêm một tên Tiết Phong, Trầm Ngưng Tâm sống thật sự không dễ dàng chút nào.

Chạng vạng, Ngô Tuyển ma xui quỷ khiến trà trộn vào, bảo Tiết Phong đưa người đến ghế lô.

Trên đường Trầm Ngưng Tâm lo sợ bất an, vô cùng hi vọng người do bà Phó phái tới mau chạy ra, nhưng đi hết đường, hi vọng xa vời này cũng hóa thành bọt nước.

Ngô Tuyển nhớ thương cô ta cũng không phải ngày một ngày hai, đồng ý tiêu cho cô ta một số tiền lớn, biệt thự xe sang trang sức quý báu gì đó, chỉ cần Trầm Ngưng Tâm mở miệng ra, cho dù là sao trên trời ông ta cũng sẽ hái xuống cho cô ta.

Cho dù Phó Huệ Anh hùng hổ doạ người như vậy, ông ta vẫn mạo hiểm tiến tới, như vậy mới kích thích hơn không phải sao.

Tiết Phong đưa người vào xong thì đi ra cửa canh gác, mặc dù bên trong phát ra động tĩnh gì, anh ta đều mắt điếc tai ngơ.

Ngô Tuyển kéo tay Trầm Ngưng Tâm để cô ta ngồi xuống đùi mình, một bàn tay đặt ở trên đùi trắng nõn của cô ta, vuốt ve như đang vuốt ve một món bảo bối vô cùng quý giá. “Ai nha, bảo bối nhỏ Ngưng Tâm của anh, rốt cuộc đêm nay sẽ không có ai quấy rầy chúng ta nữa.”

Trầm Ngưng Tâm nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ trong nước mắt chảy ra.

Cô ta đã chuẩn bị tâm lý sẽ hiến thân cho Ngô Tuyển, dù gì cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Ngô Tuyển đã bán căn nhà tặng cô ta trước đó rồi, còn đón ba mẹ của cô ở dưới quê lên đây, đây là một cách uy hiếp trá hình, nếu cô ta không đồng ý thì sợ là không thể gặp lại ba mẹ.

Cô ta chỉ là một cô gái, còn có cách nào nữa đâu?

Đôi môi ẩm ướt nóng bỏng dừng lại ở trên mặt Trầm Ngưng Tâm, nước miếng dính trên mặt cô ta, cực kỳ ghê tởm.

Không biết vì sao, tràn đầy đầu óc của Trầm Ngưng Tâm là khuôn mặt lạnh lùng của Bàng Phi, nước mắt không thể khống chế được mà chảy xuống.

Ngô Tuyển chạm tay vào khuôn mặt ẩm ướt của cô thì đột nhiên cứng đờ, nắm lấy cằm của Trầm Ngưng Tâm: “Em ghét bỏ anh như vậy à?”

“Không... Không dám.”

“Không dám đúng không?” Ngô Tuyển nghiến răng nghiến lợi, trên mặt hiện đầy gân xanh.

Trầm Ngưng Tâm bị ông ta siết cằm đến mức sắp gãy, đối với người đàn ông như ông ta, người phụ nữ chẳng qua chỉ là một món đồ chơi thôi, dù có là Trầm Ngưng Tâm thì cũng chỉ là một món đồ chơi cao cấp hơn so với món đồ chơi thông thường mà thôi.

Đàn ông lúc nào cũng thế, càng là đồ vật không chiếm được thì càng cảm thấy mới mẻ, nhưng một khi có được rồi thì sẽ mất đi hứng thú ngay lập tức.

Ngô Tuyển và Trầm Ngưng Tâm chính là như vậy.

Con cọp mẹ trong nhà kia càng quản lý chặt chẽ, càng không cho ông ta chạm vào Trầm Ngưng Tâm thì ông ta càng cảm thấy hứng thú với Trầm Ngưng Tâm, cho dù là mạo hiểm thì vẫn muốn thử một lần.

Người giống như ông ta thích nhất là khoái cảm được mang đến khi chinh phục con mồi, cũng không thích nhất là con mồi quá có chủ kiến, quá có lý tưởng của riêng mình.

Ông ta bỏ nhiều tâm tư, trả giá nhiều như vậy trên người Trầm Ngưng Tâm, cô ta có tư cách gì mà ghét bỏ, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Trầm Ngưng Tâm bị ném xuống mặt đất, đầu gối đập vào sàn nhà rách da, đau đớn vô cùng.

Ngô Tuyển bảo cô ta tự bò lại đây: “Cởi quần áo cho tao.”

Nước mắt tủi thân chảy xuống mặt, không còn sự lựa chọn nào khác, bắt đầu từ giây phút cô ta chọn ở lại đây, cuộc đời của cô ta đã được định là không hề thuộc về chính mình.

Trầm Ngưng Tâm gục ở trên mặt đất, từ từ bò qua, ngón tay mảnh khảnh dừng ở trên quần áo của Ngô Tuyển, vì tay quá run nên thật lâu vẫn chưa cởi được cái nút áo nào.

Ngô Tuyển không chờ nổi, kéo cô ta đến ghế sô pha...

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa cắt ngang chuyện tốt của Ngô Tuyển, chuyện này làm cho ông ta bực bội không thôi, tính tình tự nhiên cũng trở nên hung dữ hơn: “Mẹ nó, ai thế?”

“Ông chủ Ngô, khi nãy tôi thấy thuộc hạ của bà Phó đi gần đây.”

“Dm!” Ngô Tuyển ngay lập tức mất hết cả hứng: “Không phải tao bảo mày dẫn bọn nó đi chỗ khác à, phế vật.”

Rốt cuộc ông ta vẫn lo lắng trước thế lực của Phó Huệ Anh, Ngô Tuyển chưa dám trắng trợn đối đầu với Phó Huệ Anh.

Buông cổ áo của Trầm Ngưng Tâm ra, Ngô Tuyển sửa sửa quần áo, lập tức rời đi như là vứt bỏ một con chó nhỏ.

Trong lòng Trầm Ngưng Tâm còn sợ hãi, chạy nhanh tới nhặt quần áo lên. Tuy Ngô Tuyển đã đi rồi nhưng trong lòng cô ta vẫn còn rất rõ ràng, việc này sẽ không trôi qua dễ dàng như vậy.

Tiết Phong đi vào trong ngồi xuống bên người cô, duỗi tay ra đặt ở trên vai cô ta: “Đừng sợ đừng sợ, có anh Tiết bảo vệ em mà. Nhưng anh Tiết cũng không thể giúp em không công mãi được, anh giúp em, có phải em cũng nên giúp anh lại không?”

Tên khốn này muốn gì, Trầm Ngưng Tâm sao có thể không hiểu rõ, chẳng qua là muốn làm cho cô ta cảm thấy mình nợ anh ta một ân tình rồi bất chấp làm việc giúp anh ta thôi.

Trái phải đều là sài lang hổ báo, còn đi đâu được nữa?

“Ông chủ Tiết, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, Trầm Ngưng Tâm vô cùng cảm kích, sau này chắc chắn sẽ làm việc chăm để báo đáp ân cứu mạng của ông chủ Tiết.”

Tiết Phong nói: “Chúng ta là người thông minh, cũng đừng giả ngu giả ngơ. Ý của tôi cô hiểu rất rõ ràng, chỉ cần cô đồng ý ở với cậu chủ La một đêm, sau này tôi sẽ giúp đỡ cô trong chuyện của ông chủ Ngô và bà Phó.”

La Lượng thì tốt hơn Ngô Tuyển chỗ nào, chó chê mèo lắm lông mà thôi.

Hai người đều là những người không dễ chọc, dù có chọn ai thì Trầm Ngưng Tâm cũng sẽ không sống yên ổn.

Trầm Ngưng Tâm đứng dậy: “Ông chủ Tiết, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

Tiết Phong kéo cô lại, sắc mặt không tốt: “Cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi có thể giúp cô, cũng có thể đẩy cô vào trong chỗ chết. Cô tưởng cô là ai thế, chẳng qua chỉ là một con đ* bán rượu mà thôi, cho mình thanh cao lắm đấy.”

Những lời vũ nhục như vậy Trầm Ngưng Tâm đã nghe không ít, nghe quen rồi thì thôi.

Tránh ra khỏi tay của Tiết Phong, Trầm Ngưng Tâm khom người nói đừng, sau đó xoay người rời đi.

Thời Phong muốn đi thăm Trầm Ngưng Tâm nhưng bị Bàng Phi ngăn lại: “Đừng đi, cô ấy đã đi Thủy Vân Gian làm việc rồi.”

“Vết thương trên người cô ấy còn chưa lành hẳn mà, sao lại quay về đi làm được? Không được, tôi phải đi xem.” Thời Phong lo lắng cho Trầm Ngưng Tâm, trước sau gì cũng không yên tâm.

Bàng Phi không muốn làm anh ấy thất vọng, nhưng cũng không muốn nhìn thấy anh ấy mê muội người phụ nữ đó. Trước đó anh còn cho rằng Trầm Ngưng Tâm là một trinh tiết liệt nữ, nhưng hôm nay thì có vẻ là chưa chắc.

Anh đã nhìn thấy tấm ảnh cô ta và Ngô Tuyển kề vai sát cánh rõ ràng, nếu không phải cô ta tự nguyện thì còn có ai bắt buộc ức hiếp cô ta được.

Người phụ nữ làm việc ở nơi đó làm sao mà nói chuyện trinh tiết được, kỹ năng lừa người của người phụ nữ đó đúng là hạng nhất, ai cô ta cũng lừa được.

Hiện tại chuyện đã rõ ràng, vấn đề không phải là trinh tiết mà là người trong lòng của cô ta, cô ta không nên rung động với một người đàn ông đã có gia thất.

Nói khó nghe hơn một chút, ai biết liệu cô ta có thèm khát quyền thế của ông chủ Ngô Tuyển Thủy Vân Gian hay không?

“Anh Bàng, Trầm Ngưng Tâm chắc chắn không phải là người như vậy.” Thời Phong chỉ cảm thấy Trầm Ngưng Tâm tốt, Bàng Phi nói gì cũng không nghe lọt tai.

Bàng Phi cảm thấy anh ấy đã trúng độc của Trầm Ngưng Tâm rồi: “Cậu xem hiện tại cậu đã bị người phụ nữ kia làm cho mê muội thất điên bát đảo rồi, chắc không nhớ mình tên gì nữa rồi nhỉ? Nếu là cô gái có gia đình đứng đắn, cậu như vậy tôi cũng không nói gì, nhưng cái cô họ Trầm đó... Tóm lại, tôi vẫn khuyên cậu đừng uổng phí tâm tư.”

“Ông chủ Ngô nhớ mãi không quên cô ta, cho dù có Phó Huệ Anh ở giữa ngăn cản, nhưng dù sao Thủy Vân Gian đó cũng do Ngô Tuyển đứng tên, ông ta muốn hành động trong bóng tôi thì Phó Huệ Anh có thể làm gì được ông ta? Nói không chừng đêm nay Trầm Ngưng Tâm đã...”

“Không thể nào!” Từ trước tới này Thời Phong cung kính Bàng Phi, lần đầu tiên thấy anh ấy tức giận như vậy lại là vì một người phụ nữ.

Bàng Phi cũng không trách anh ấy, ai mà không có lúc hồ đồ, không phải chính anh cũng đã làm rất nhiều chuyện hồ đồ vì An Dao sao.

Hai người lần đầu tiên cãi nhau vì chuyện của Trầm Ngưng Tâm, Thời Phong quá coi trọng thể diện, nhưng thật ra khi anh ấy nghĩ lại lời Bàng Phi khuyên mình thì cảm thấy đều là anh em, đương nhiên là vì muốn tốt cho anh ấy.

“Anh Bàng, xin lỗi anh, khi nãy tôi xúc động quá.” Thời Phong cũng không phải bị ma ám, anh ấy chỉ cảm thấy Trầm Ngưng Tâm không phải người như Bàng Phi nói, đó là nữ thần trong cảm nhận của anh ấy, là thần thánh không thể xâm phạm.

Anh ấy cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Trầm Ngưng Tâm có thể được ưu ái hoặc là gì đó, anh ấy chỉ cảm thấy đó là một sự tồn tại thần thánh quang huy thánh khiết trong lòng anh, là toàn bộ động lực của anh ấy. Đột nhiên động lực này bị người khác bôi đen, trong lòng khó tránh khỏi không chấp nhận được.

Bàng Phi không trách anh ấy, cũng không muốn tranh chấp với anh vì chuyện này, rốt cuộc chân tướng sự thật như thế nào thì để Thời Phong tự kết luận. Người làm anh em như anh chỉ cần thức tỉnh anh ấy vào lúc anh ấy hồ đồ là được, kết quả lựa chọn cuối cùng như thế nào thì phải xem bản thân Thời Phong.

Hai người cùng nhau đi vào trong Thủy Vân Gian, đúng lúc gặp Ngô Tuyển đi ra từ trong Thủy Vân Gian ra tới. Mà ở cách đó không xa còn có hai người lén lút đi theo, hẳn đó là người Phó Huệ Anh phái tới để giám sát Trầm Ngưng Tâm.

Ít nhất chuyện này có thể chứng minh rằng Ngô Tuyển vẫn chưa chết tâm với Trầm Ngưng Tâm, người ta là ông chủ của Thủy Vân Gian, lại là ân nhân của Trầm Ngưng Tâm, ngày hôm nay chưa xuống tay được thì còn có ngày hôm sau, ngày hôm sau không xuống tay được thì vẫn còn có rất nhiều ngày, tóm được Trầm Ngưng Tâm chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Mấu chốt của chuyện này ở chỗ Trầm Ngưng Tâm, nếu cô ta không đồng ý thì sẽ chọn rời khỏi nơi này, nhưng hiện giờ cô ta vẫn còn đồng ý ở lại Thủy Vân Gian thì đã cho thấy rõ tâm tư của cô ta.

Bàng Phi không muốn vạch trần những chuyện này, anh tin Thời Phong sẽ có kết luận của mình.

Thời Phong chạy vào, chạy thẳng đến nơi anh ấy muốn đến.

Trầm Ngưng Tâm đi ra khỏi ghế lô, đúng lúc gặp phải Thời Phong Bàng Phi. Vào giây phút nhìn thấy Bàng Phi, cô ta vừa kích động vừa vui vẻ, muốn gọi tên Bàng Phi. Nhưng nghĩ lại cảm thấy với tình cảnh hiện tại của mình thì có gì để mà làm bạn với Bàng Phi, đành phải nuốt lời đã tới bên miệng định nói ra vào trong.

“Ngưng Tâm, tối nay ông chủ Ngô đó lại tới gây phiền phức cho cô à?” Thời Phong không khỏi lo lắng hỏi.

Trầm Ngưng Tâm chột dạ nắm quần áo, ăn ngay nói thật nhưng không kể lại chuyện kia: “Không, tối nay ông chủ Ngô đến đây kiểm tra.”

Rõ ràng là nói dối, quần áo cúc áo mở ra hết rồi kìa.

Trong lòng Bàng Phi sáng như gương, nếu hai gã sai vặt của Phó Huệ Anh không quấy rầy, sợ là Ngô Tuyển và Trầm Ngưng Tâm đã...

Chuyện rõ ràng sáng tỏ như vậy, tại sao người anh em ngốc Thời Phong của anh lại không nhận ra vậy?