Cực Phẩm Rể Quý

Chương 131: Phát hiện ra An Lộ có vấn đề



Thời Phong vẫn còn muốn nói thêm điều gì nữa nhưng lại bị Bàng Phi ngăn lại: “Để cô Trầm đi trước đi.”

Hai chữ “cô Trầm”, sao nghe xa lạ mà khó chịu như vậy chứ?

Trầm Ngưng Tâm trong lòng muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn là phải kiềm chế lại.

Bàng Phi đối với bản thân cô ta từ trước đến nay vẫn luôn là xa lạ lạnh lùng, trước kia đều có thể chấp nhận, bây giờ anh cần gì phải đi nhấn mạnh với cô ta những lời đó?

Bản thân đã xác định trước rằng dù sớm hay muộn cũng phải làm người phụ nữ của Ngô Tuyển, một tình nhân không ở trong bóng tối, còn có tư cách gì mà nói chuyện trinh tiết với Bàng Phi đây?

“Lần này anh nên từ bỏ đi.” Bàng Phi không muốn đả kích Thời Phong, nhưng lại càng không muốn nhìn anh ấy ngày càng lún sâu hơn.

Trầm Ngưng Tâm và anh ấy vốn dĩ không phải người của cùng một thế giới, chính là hai đường thẳng không thể nào có điểm giao nhau.

Nếu một người đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, làm sao có thể dễ dàng thoát ra được đây, Bàng Phi đối với An Dao như thế nào thì Thời Phong đối với Trầm Ngưng Tâm cũng là như thế vậy.

“Tên họ Ngô này, ông đây sẽ không để yên cho anh ta.” Thời Phong nghiến răng nghiến lợi.

Bàng Phi không biết vì lý do gì, chuyện này sao mà càng khuyên anh ấy lại càng cứng đầu hơn thế chứ.

Thời Phong không muốn phải liên lụy đến Bàng Phi: “Cậu Bàng, chuyện này cậu đừng quan tâm, tự tôi có thể xử lý tốt mà.”

Lời nói này ý là đang nói cái gì vậy chứ. Bàng Phi nhận Thời Phong làm anh em, chuyện của người anh em lại có lý do gì mà không được quan tâm chứ?

Thời Phong một lòng hướng về Trầm Ngưng Tâm, muốn đối đầu với Ngô Tuyển đến cùng, bất kể nói như thế nào, anh cũng không thể trơ mắt nhìn anh em của mình phải chịu thiệt thòi, hơn nữa còn muốn xen vào đến cùng.

Nếu Ngô Tuyển dám đối phó với Thời Phong, anh cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn.

Mặt khác, muốn khiến cho Thời Phong từ bỏ Trầm Ngưng Tâm, vẫn là phải ra tay từ phía của Trầm Ngưng Tâm.

Sau khi chia tay với Thời Phong mỗi người đi một ngả, Bàng Phi đã trở về Thủy Vân Gian đi tìm Trầm Ngưng Tâm: “Tình cảm của người anh em Thời Phong của tôi với cô, chắc hẳn là cô cũng đã nhìn ra, hai người không phải là người trên cùng một con đường, tôi không muốn nhìn thấy người anh em của tôi cứ mãi u mê không tỉnh, cũng yêu cầu cô Trầm đừng nên lợi dụng sự say mê của người anh em của tôi đối với cô để giải quyết vấn đề cho chính bản thân mình.”

Ý tứ của những lời nói này, Trầm Ngưng Tâm làm sao lại có thể nghe không hiểu, hóa ra ở trong lòng Bàng Phi, cô ta chỉ là một loại phụ nữ không biết liêm sỉ, không chừa một thủ đoạn nào.

Cô ta đã làm cái công việc không sạch sẽ này, nhưng cô ta luôn sống trong sạch, từ trước đến giờ cũng chưa từng làm chuyện gì không biết liêm sỉ, nếu không phải, sao lại hết lần này đến lần khác làm phiền anh tới để đối phó với những người khó dây dưa vào con rắn độc Phương Thiếu Nghị?

Chẳng lẽ những điều này Bàng Phi đều không nhìn thấy, cũng là vì cô ta bị Ngô Tuyển ức hiếp nên anh có thể tùy tiện nói cô là loại phụ nữ không biết liêm sỉ?

Còn nữa, cô ta đã lúc nào lợi dụng trái tim Thời Phong đối với mình để giải quyết vấn đề của bản thân chưa?

Những lời buộc tội không có chứng cứ này, từ trong miệng Bàng Phi nói ra, chúng còn đâm thấu vào tim gan hơn cả kim thép và kiếm sắc.

“Tôi không có.”

Giải thích những thứ này cũng vô dụng, căn bản là vẫn không thể thuyết phục được Bàng Phi, có hay không trong lòng anh tự có phán đoán của riêng mình: “Những lời nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, cô Trầm giữ gìn sức khỏe.”

Ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không cho, cứ như vậy mà phán cho Trầm Ngưng Tâm tội chết, ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi giấu ở trong lòng lập tức bị một chậu nước lạnh dập tắt.

Trầm Ngưng Tâm vô cùng tổn thương, nghĩ đến việc giữ gìn trinh tiết của mình nhiều năm như vậy đã đắc tội với nhiều người như vậy, kết quả lại có thể như thể như thế nào chứ, vẫn không phải là bị người khác hiểu lầm là loại không biết liêm sỉ hay sao?

Cô ta oan ức vô cùng, nước mắt tuôn trào như mưa, đã làm chuyện này nhiều năm như vậy, chỉ có một năm từ khi bắt đầu mới khóc một cách bất lực như vậy, bây giờ không ngờ lại quay lại thời điểm bất lực nhất kia.

Chuyện này qua đi chưa được mấy ngày, cô ta và Bàng Phi lại chạm mặt nhau ở Thủy Vân Gian, thái độ của Bàng Phi so với lúc trước đó lại càng thêm lạnh nhạt, nhìn thấy cô ta cũng như một người xa lạ.

Lần này là bởi vì công việc kinh doanh của Trung Thái, bên kia cũng có chút quan hệ thân thiết với Thủy Vân Gian, nên Bàng Phi mới bất đắc dĩ phải đi đến đây đón tiếp.

Vị khách kia chính là người đã đặt lịch hẹn để Trầm Ngưng Tâm mát xa cho mình, trong lúc ấy còn nhiều lần lợi dụng động chạm sờ soạng cô ta.

Bàng Phi lạnh lùng ngồi xuống, ngoảnh mặt làm ngơ, Trầm Ngưng Tâm cảm thấy vừa mất mát vừa bất lực, lời giải thích gần ra tới miệng rồi cũng chỉ đành nuốt ngược trở lại.

Uống rượu được một lúc, vị khách hàng kia tay chân bắt đầu không có phép tắc, năm lần bảy lượt sờ lên đùi Trầm Ngưng Tâm, Trầm Ngưng Tâm không thể nhịn được nữa nên đã cho ông ta một cái bạt tai.

Đánh khách hàng ở tại nơi này chính là một điều tối kỵ, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì sẽ bị đuổi việc.

Vị khách này cũng không phải là dạng vừa, nắm tấy tóc của Trầm Ngưng Tâm liên tục đập lên bàn trà, phải đập cô ta đến mức không thể choáng váng hơn.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy cổ tay của vị khách kia: “Ông chủ Mộc, có chút phong độ có được hay không, chẳng qua chỉ là một cô gái, huống hồ lại do ông xúc phạm người ta trước, người ta đánh ông cũng không có gì là quá đáng, ông cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?”

Trầm Ngưng Tâm kinh ngạc, không ngờ Bàng Phi vậy mà lại ra tay giúp mình. Ông chủ Mộc kia không những nghe không vào tai những lời khuyên bảo, ngay cả Bàng Phi cũng bị sỉ nhục: “Anh là cái thá gì mà dám đến dạy dỗ ông đây. Nếu không phải nể mặt ông chủ Thời Phong của các người, ông đây chắc chắn sẽ không đánh anh đâu. Còn muốn nói chuyện làm ăn thì ngoan ngoãn tránh sang một bên đi, ông đây muốn giáo huấn thế nào thì giáo huấn, anh là cái thá gì… A… Buông tay, anh mau buông tay ra cho tôi…”

Với cái thứ không biết liêm sỉ thì Bàng Phi cũng không cần phải khách sáo.

Mối làm ăn này không làm cũng không sao, nhưng không thể chấp nhận được những thứ không có liêm sỉ như thế ở trước mặt mình được.

“Cút!” Ông chủ họ Mộc kia biết mình không phải là đối thủ của Bàng Phi liền ngay lập tức chạy ra ngoài.

Bàng Phi phủi phủi bụi trên quần áo, mở rộng bước chân đi ra ngoài.

Trầm Ngưng Tâm cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Đợi đã, anh không phải đã nói sẽ không quan tâm đến chuyện của tôi nữa, tại sao vừa rồi…”

“Tôi không phải là giúp cô, chỉ là không nhìn được phong cách làm việc của tên họ Mộc kia.”

Nói tóm lại chính là, không phải vì tôi quen biết cô nên tôi mới giúp cô.

Trầm Ngưng Tâm cảm thấy mất mát vô cùng, chỉ trách chính mình không nên ôm hy vọng, đôi khi hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Bàng Phi xoay người rời đi, cô ta ngay cả một lý do để níu kéo lại cũng không có.

Ngô Tuyển mấy ngày nay đều không tới Thủy Vân Gian, Thời Phong cũng là cao hứng lúc vui vẻ, chỉ ước gì tên tiểu tử kia không bao giờ xuất hiện nữa.

Chỉ là, anh ấy năm lần bảy lượt đến tìm Trầm Ngưng Tâm, đều bị đối phương vội vàng lấy lý do để từ chối, điều này khiến cho anh ấy rất buồn bực, khó tránh khỏi ở trước mặt Bàng Phi bày tỏ nỗi lòng: “Cậu Bàng, cậu nói xem, tôi với Trầm Ngưng Tâm thật sự không có khả năng sao? Haiz, hỏi cậu cũng như không, cậu chắc chắn sẽ nói là không thể. Tôi thấy rất lạ, mấy ngày nay tôi đi tìm cô ấy, cô ấy lúc nào cũng trốn tránh không gặp tôi, chẳng có lẽ cô ấy thật sự vì Ngô Tuyển nên mới…”

“Không, không, không, cô ấy nhất định không phải người như thế, nhưng rốt cuộc là tại vì sao? Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, quá phiền lòng.”

Bàng Phi thận trọng vỗ hai cái vào vai anh ấy: “Những cô gái tốt còn nhiều, anh nhất định có thể tìm được một cô gái tốt hơn lại thích hợp hơn với anh.”

Hai người đang nói chuyện, một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn chạy tới, từ xa Thời Phong đã bị dọa đến mức phải trốn đi: “Con sư tử nhỏ nhà cậu đến rồi, tôi phải mau chóng trốn đi trước, cậu Bàng, cậu nhất định không được bán đứng tôi đâu đấy.”

An Lộ dừng lại trước mặt Bàng Phi, thở hồng hộc. Bóng Thời Phong chạy trốn cô ấy không phải là không thấy, đồ khốn nạn, làm như tôi đây cũng thích anh lắm, trốn cái gì mà trốn chứ, hừ!

“Lộ Lộ, sao em lại đến đây?”

“Em cùng các bạn đi tụ tập, ở đây cách công ty anh cũng không xa nên tiện qua đây xem thử, anh rể, em tốt nghiệp trung học với thành tích tốt, anh đoán xem em thi được bao nhiêu điểm?”

Thấy bộ dạng tự tin của cô ta, hẳn là điểm số chắc chắn không thấp: “Hơn bốn trăm phải không?”

“Bốn trăm bao nhiêu nào?”

“Bốn trăm chín mươi chín.” Bàng Phi cố ý nói cao hơn

An Lộ cười lớn “ha ha”: “Không cao đến vậy chứ, bốn trăm bảy mươi lăm thôi, vào khoa báo chí của trường trung học Thượng Dung là quá thừa rồi.”

“Vậy chúc mừng em nha.”

An Lộ thuận tiện kéo tay Bàng Phi lại: “Anh rể, em có chuyện vui lớn như này, anh không thưởng cho em để động viên một chút à?”

Sự yêu mến này chính là chạy tới đây đòi tiền, Bàng Phi từ trong ví lấy ra ba triệu đưa cho cô: “Đã đủ chưa?”

“Chưa đủ, cho em thêm chút nữa đi.”

ba triệu mà vẫn còn chê ít sao: “Lộ Lộ, em cần nhiều tiền như vậy để làm gì thế?”

“ y da, đây là bí mật, anh mau cho em thêm chút đi mà.”

Bàng Phi đưa cho cô ta, thật sự là không còn cách nào khác, chỉ có thể lại rút ra ba triệu nữa đưa cho cô ta.

An Lộ nhận lấy tiền, vui vẻ cất tiền vào trong túi xách, sau lưng cô ta mang theo hai cái túi gì đó, miệng túi được buộc lại bằng dây thừng, vừa mở ra, Bàng Phi dường như đã nhìn thấy một hộp TT?

Chắc họ hoa mắt rồi, trong túi của An Lộ sao có thể có thứ đó?

“Anh rể, ở đây nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

Bàng Phi giơ tay lên: “Ở bên đó.”

“Em đi nhà vệ sinh trước đã.”

“Anh cầm túi giúp em nhé.” Bàng Phi gian xảo cầm lấy, một lúc sau, đợi An Lộ đi rồi, xem xem trong túi cô ta có phải là TT không, nếu là thật thì phải nhắc nhở An Dao và Tào Tú Nga, dù sao An Lộ năm nay mới có mười bảy tuổi, vẫn chỉ là một thiếu nữ.

An Lộ cũng không bị mắc lừa, đeo cả túi xách bước đi, anh cuối cùng cũng kiểm tra thành công.

Có điều anh chú ý tới cửa ra vào có mấy tên con trai, trông cũng không lớn tuổi, có lẽ cũng đều là bạn bè của An Lộ.

Một đám con trai mà một đứa nữ sinh cũng không có, An Lộ đột nhiên lại cần nhiều tiền như vậy, trong túi còn có thứ như TT, bất luận suy nghĩ từ phương diện nào đi nữa, Bàng Phi cũng không yên tâm để An Lộ đi theo đám người kia, nhìn như là một đám nam sinh côn đồ bỏ nhà ra đi.

Để đề phòng có chuyện gì xảy ra, vẫn là âm thầm đi theo An Lộ xem xem. Chỉ thấy An Lộ cùng đám côn đồ kia cười nói vui vẻ, trong đó còn có một tên côn đồ khoác tay lên vai của An Lộ.

Bàng Phi như một người ba cổ hủ, vẫn luôn quan sát từng động tác cử chỉ của bọn họ, chỉ cần những tên côn đồ kia đến gần An Lộ một chút, trong lòng anh cũng cảm thấy rất lo lắng.

Anh đã theo dõi cả một buổi chiều nhưng cũng không phát hiện thấy điều gì bất thường, một đám thanh niên ăn cơm, lên mạng chơi game, sau đó là ai về nhà nấy. Có điều, cậu bé lúc trước khoác tay lên vai An Lộ, liên tục ghé vào tai nói chuyện với An Lộ, An Lộ cười rất thần bí, Bàng Phi luôn cảm thấy cậu bé kia có ý đồ gì đó với An Lộ.

Bàng Phi rất do dự không biết có nên nói chuyện này cho An Dao biết không, dù sao cũng liên quan đến chuyện cả đời của An Lộ, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh thật sự không thể gánh vác trách nhiệm này.

Buổi tối An Dao trở về, Bàng Phi chủ động sang gõ cửa phòng cô. Đã lâu lắm rồi, hai vợ chồng đều như hai người xa lạ, tối nay An Dao cũng bất ngờ trước hành động của Bàng Phi.

“Có chuyện gì sao?”

“Có chuyện.” Ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn An Dao, Bàng Phi lại có chút không quen, mùi hương xộc vào mũi khiến anh có chút bối rối.

An Dao hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, anh lo lắng mà nói cho An Dao mọi chuyện, nhưng trong đầu anh cứ luôn lởn vởn về gương mặt rạng rỡ của An Dao.