Cực Phẩm Rể Quý

Chương 132: Chuyển đến ở?



“Lộ Lộ sao có thể như vậy chứ?” An Dao vẫn luôn lo lắng cho An Lộ mà không chú ý tới đôi mắt sáng rực của Bàng Phi đang nhìn chằm chằm vào ngực cô.

Một người đàn ông tinh lực dồi dào nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp đều sẽ sinh ra phản ứng sinh lý là chuyện bình thường, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng An Dao mặc đồ ngủ, trong đầu Bàng Phi đều sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới hình ảnh cùng An Dao mây mưa điên loạn.

Ở bên cạnh Lâm Tĩnh Chi cảm giác thực sự rất ấm áp, nhưng đêm đó cùng với An Dao đúng là một đêm điên cuồng nhiệt huyết, có lẽ là chuyện hiếm có nên trong đầu sẽ không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh cùng với An Dao vào đêm đó.

Bàng Phi không dám ở lại lâu hơn, xoay người định rời đi, nhưng cánh tay lại bị An Dao giữ lại, cánh tay mềm mịn như thạch khiến trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy.

Buổi tối hôm nay điều này làm sao thế, nhanh chóng như vậy liền phản ứng, quan trọng chính là An Dao có thái độ ôn hòa với anh hơn bình thường, làm cho anh thực sự có chút được yêu thương lại vừa mừng vừa lo.

“Nhà hàng dạo này rất bận, có rất nhiều việc cần tôi đi xử lý, chuyện của Lộ Lộ vẫn phải phiền anh để ý một chút.” Bàng Phi lo lắng lên tiếng.

An Dao ấp úng, đột nhiên nhỏ giọng: “Thời tiết cũng lạnh rồi, hay là anh chuyển tới đây ở đi.” Giọng nói quá nhỏ, Bàng Phi không biết có phải mình đã nghe nhầm không.

“Cô nói gì cơ?”

“À, không có gì.” An Dao lúng túng buông tay, trên mặt có chút ửng đỏ.

Vừa rồi có thể không chắc chắn, bây giờ trái lại là có thể chắc chắn rồi, An Dao vừa nói sẽ để cho anh chuyển đến ở.

Tin vui thật sự đến thật bất ngờ, tuy rằng nói là không có hành động chính xác, nhưng chỉ cần một câu nói đơn giản này thôi cũng khiến Bàng Phi cảm thấy rất vui vẻ rồi.

Điều này có nghĩa là An Dao từ trong lòng đã chấp nhận anh rồi, cũng có nghĩa là vợ chồng bọn họ cuối cùng cũng ra dáng như một cặp vợ chồng thực sự.

Đối với lời giao phó của An Dao, Bàng Phi rất coi trọng, An Lộ đi đến những nơi nào anh cũng đi theo tới đó, từng giây từng phút đều giám sát làm cho cô bé kia không có cơ hội để phạm phải sai lầm.

Là có vấn đề kiểu gì cũng sẽ lộ ra sự thật, đây không phải là hôm nay An Lộ sẽ một mình với cậu bé kia có quan hệ thân mật với cô cùng ăn cơm uống rượu, tuổi còn nhỏ mà mấy cái thói hư tật xấu đều đã học hết rồi.

Tên con trai kia ghé vào tai An Lộ thì thầm vài câu gì đó, An Lộ mỉm cười, sau đó hai người cùng nhau đi đến khách sạn.

Đi khách sạn thì còn có thể làm gì khác chứ, Bàng Phi đương nhiên không cho phép những chuyện như vậy xảy ra dưới mắt mình.

Anh đuổi theo mấy bước, nắm lấy cổ áo của tên nhóc còn chưa mọc lông kia nhấc lên.

An Lộ sợ hết hồn: “Anh rể, anh làm cái gì vậy, mau thả Tiểu Mao ra!”

Trước mặt mọi người, Bàng Phi không muốn làm lớn chuyện cũng không muốn mang tiếng xấu cho An Lộ.

Anh lôi Tiểu Mao đến một con hẻm nhỏ không người, An Lộ đi theo sau, Tiểu Mao bị đẩy vào tường, thân hình bé nhỏ ở trước mặt Bàng Phi giống như một chú gà con, không có sức lực để giãy dụa.

“Nhóc con, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám đánh vào sự chú ý của An Lộ, tôi sẽ làm cho cậu tàn phế!”

“Dáng người Bàng Phi cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng khiến cho người ta khiếp sợ, Tiểu Mao bị những lời nói này làm cho sợ hãi, hai chân đều run lên cầm cập.

An Lộ dở khóc dở cười: “Anh rể, anh buông người ta ra trước đã.”

Bàng Phi theo lời An Lộ thả người ra, Tiểu Mao kia bị dọa đến mức đứng cũng không vững.

An Lộ tức giận cười: “Trông cậu không có chút triển vọng nào cả?”

Tiểu Mao như sắp khóc: “Cái này đâu thể trách tôi, anh rể của cô cũng quá đáng sợ mà, tôi suýt chút nữa đã bị anh ấy đánh cho tàn phế, cô còn cười được à.”

“Anh rể tôi không phải là người không biết suy nghĩ, đi đi đi, cậu mau chóng đi đi.” An Lộ không còn kiên nhẫn vẫy vẫy tay.

Tiểu Mao còn dám ở lại sao, nhấc chân chạy đi, Bàng Phi cũng không thể để cậu ta dễ dàng rời đi như vậy. “Đợi đã, chuyện này còn chưa nói rõ, không ai được phép rời đi.”

“Nói rõ cái gì chứ, anh rể, anh nghĩ em với cậu ta có thể có chuyện gì chứ, anh nhìn bộ dạng gầy gò kia đi, em mới không thèm thích thể loại này đâu.”

Cái này cũng đúng, kiểu mà An Lộ vẫn luôn yêu thích là kiểu người thân hình to lớn như Thời Phong, là kiểu người đàn ông nam tính như vậy sao?

Nhưng mà, khách sạn, TT,…

“Vậy em giải thích đi, hai người bọn em đi vào khách sạn làm gì? Còn có, trong túi của em tại sao lại có bao cao su?”

“Hả? An Lộ, cô không phải là lừa tôi đi khách sạn, sau đó với tôi…” Vẻ mặt Tiểu Mao hoảng sợ.

An Lộ tức giận đạp cậu ra một cái: “ Chơi với chú mày, tôi mới nhìn không ra cậu lại giả tạo như vậy. Anh rể, em nói anh từ khi nào mà vì tuổi già mà thị lực không tốt vậy? Con mắt nào của anh nhìn thấy trong túi em có bao cao su? Anh xem xem bao cao su ở đâu.”

Bàng Phi cẩn thận tìm kiếm một lượt hóa ra hộp đựng thứ giống TT lại là kẹo cao su, là bản thân mình nhìn bị hoa mắt.

Chuyện này có vẻ chỉ là hiểu lầm: “Vậy thì được, em nói xem hai người bọn em đi khách sạn để làm gì? Còn có, lúc trước anh phát hiện tên nhóc này còn cùng em cấu kết làm bậy, rõ ràng là có ý đồ gây rối với em.”

“Oan ức quá anh rể à, em với Lộ Lộ là anh em tốt, có mối quan hệ tốt, bình thường bọn em vẫn như vậy, đây tuyệt đối không phải cấu kết làm bậy, đây chính là một kiểu anh em tốt…” Vốn từ ngữ thật sự có hạn, nghĩ mãi không không ra.

An Lộ không để cậu ta nói, sức mạnh của chị cả được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn: “Anh rể, tên nhóc này là em trai của em, bình thường vẫn thích đùa giỡn khua môi múa mép nhưng không phải người xấu, cũng không dám có ý đồ gì xấu với em. Hai bọn em đi tới khách sạn là bởi vì nghe nói khách sạn này có chút tin tức, đây không phải là bọn em muốn trải nghiệm trước cảm giác làm phóng viên thôi sao, nên mới lập tức đi tới điều tra một chút.”

Hóa ra là như vậy, vậy cái kia thật sự là hiểu lầm rồi sao!

“Người anh em, không sao chứ…” Vừa rồi ra tay có hơi mạnh quá, Bàng Phi cảm thấy rất tội lỗi.

Tiểu Mao thấy anh đưa tay qua, còn tưởng rằng anh lại muốn túm lấy cổ áo của mình, bị dọa đến mức vội vàng lùi lại hai bước.

Mấy người nhìn nhau cười, chuyện này cũng cứ như vậy qua đi.

Tục ngữ nói không đánh nhau thì không quen biết, chuyện này suy cho cùng cũng là do Bàng Phi không đúng, mời hai đứa trẻ kia ăn một bữa cơm cũng là chuyện nên làm.

Con bé An Lộ này ngày thường thấy rất thích trêu nghẹo, lúc thật sự có chuyện cũng rất nghiêm túc đó chứ, cái bát tự này cũng đã nghĩ tới việc đi thực tập rồi, tương lai nhất định sẽ là người rất nóng nảy đây.

Có điều, làm phóng viên cũng không phải một công việc nhẹ nhàng, rất dễ đắc tội với người khác, Bàng Phi muốn bọn chúng nếu không có việc gì thì học một chút Taewondo để phòng thân.

“Học Taewondo gì cơ, anh rể võ công giỏi như vậy, anh dạy bọn em là được rồi.” Gần với người có thế lực thì được lợi trước, vừa có thể gần gũi người nhà, vừa có thể tiết kiệm tiền, sao lại không học chứ?

Cô ta thực ra là nghĩ tới cái đẹp, Bàng Phi cũng không có thời gian nhàn rỗi để dạy cho cô ta, quan trọng hơn là học võ công chính là một chuyện rất cực khổ, anh cũng không muốn dạy An Lộ, kiểu võ mồm này của cô ta vẫn lợi hại hơn loại võ công động chạm chân tay.

Ăn cơm xong, mọi người chia tay nhau, Bàng Phi trở về Trung Thái làm việc, trên đường đi có gửi cho An Dao một đoạn tin nhắn, giải thích một chút về chuyện hiểu lầm kia với An Lộ.

An Dao rất nhanh đã trả lời tin nhắn, nói chuyện lần này thật sự rất cảm ơn Bàng Phi, và dặn anh buổi tối nhớ về nhà sớm một chút. Hôm nay cô đặt biệt chuẩn bị tôm hùm và rượu ngon, còn nói ngày mai sẽ cùng Bàng Phi đi về nhà họ Bàng thăm Bàng Kim Xuyên.

Trải qua bao chia ly xa cách, dường như lại càng có thể cảm nhận được tầm quan trọng của hạnh phúc, hiểu lầm gì đó, không giải thích, dường như cũng không còn quan trọng như vậy nữa, người một nhà quây quần bên nhau, so với bất cứ điều gì cũng đều tốt hơn rất nhiều.

Hôm sau, An Dao và Bàng Phi cùng nhau tới nhà họ Bàng thăm Bàng Kim Xuyên.

Bàng Kim Xuyên vẫn như cũ, mỗi ngày đều dựa vào một chút nước để duy trì sự sống, cơ thể tiều tụy đi rất nhiều, Bàng Yến và An Kiến Sơn không kể ngày đêm để thức chăm sóc nên cũng đều tiều tùy hơn.

Trong lòng An Dao có chút thua thiệt, nếu không phải lúc đó cô không vô tình nói chuyện Bàng Kim Xuyên đã tỉnh lại cho La Lượng thì Bàng Kim Xuyên cũng sẽ không bị người khác hãm hại, càng không phải biến thành bộ dạng như bây giờ.

Cô cũng biết Bàng Phi đã vì chuyện của Bàng Kim Xuyên mà rất tức giận, nếu không, ngày đó cũng sẽ không đem La Lượng ra giày vò anh ta thành bộ dạng kia.

Biết rõ tất cả đều là do La Lượng làm ra, hết lần này đến lần khác anh đều không có chứng cứ, không thể làm gì được anh ta, một người hiếu thảo như Bàng Phi làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?

“Tôi đã liên lạc với Đồng Hải là một bác sĩ giỏi nhất, hai ngày nữa đưa bố tới chỗ của Đồng Hải xem xem.” An Dao cố gắng hết sức giúp đỡ Bàng Phi và Bàng Kim Xuyên, dù không thể thay đổi được bất kỳ chuyện gì, hy vọng cũng là rất xa vời, nhưng cuối cùng vẫn là tấm lòng của cô với tư cách là một người con dâu nhà họ Bàng.

Bàng Phi đã từ chối ý tốt của cô, người ba Bàng Kim Xuyên cơ thể suy yếu, không thể chịu được những va chạm của một chuyến đi dài như vậy.

An Dao cho rằng anh vì những chuyện lúc trước cô đã giúp La Lượng, trong lòng càng thêm áy náy: “Tôi đã sắp xếp xe riêng, đi đường cao tốc sẽ không quá gập ghềnh. Thử đi xem, nói không chừng còn có hy vọng.”

“Không cần đâu, thật mà.” Bàng Phi từ chối không chút do dự.

Vẻ mặt An Dao có chút không kìm được tức giận, không nói lại câu nào nữa.

Bàng Yến bận rộn làm cơm trưa, An Kiến Sơn để An Dao đi giúp một tay, còn mình thì đi ra ngoài mua một chút rượu về.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Bàng Phi, anh đóng cửa sổ lại, tháo ống thở oxy trên mặt ba xuống.

“Ba, bây giờ đã không có ai cả.”

Bàng Kim Xuyên chậm rãi mở to mắt, miệng mấp máy muốn nói chuyện, lại nói không thành tiếng, cả người đều không cử động được.

Thực ra ông đã sớm khôi phục ý thức, rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, Bàng Phi đã để ông giả như vẫn luôn bị bệnh, đề phòng khi tin tức lộ ra ngoài, La Lượng lại sẽ tìm cơ hội để hãm hại.

Bây giờ chỉ còn chờ đến khi ba có thể nói chuyện thì sẽ chính là nhân chứng tốt nhất để tố cáo bị La Lượng hành hung.

Trước đấy, anh cần phải bảo vệ thật cho sự an nguy của ba, bảo vệ thật tốt cho anh ta nữa, cho dù là em gái thân nhất cũng không được để cho cô, đây cũng chính là để giữ an toàn cho cô.

Nhưng dù cho là như thế, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng của ba ngày càng tiều tụy đi, Bàng Phi liền cảm thấy trong lòng có chút đau xót.

Trong số những người bạn cùng trang lứa, ba anh luôn là người khỏe mạnh nhất, cuộc đời nhập ngũ bao nhiêu năm làm cho dáng người của ông cao lớn giống như một cây tùng cao ngất. Thím Trương nhà kế bên luôn nói đùa rằng ba anh càng già càng khỏe mạnh nên nghĩ tới thiệu cho ông ấy một đối tượng đi thôi.

Thời gian bây giờ còn chưa tới hai tháng ngắn ngủi, trước đây ông lão mạnh mẽ hiên ngang giờ lại biến thành một thân hình gầy gò như thế, thấy vậy cũng khiến cho ai cũng đau lòng.

Mối thù này, Bàng Phi ở trong lòng sẽ luôn nhớ rõ, không phải là không báo thù mà là chưa đến lúc mà thôi.

Đám rác rưởi nhà họ La kia, anh đến một người cũng đều không bỏ qua. Nếu đã muốn động tới thì nhỏ cỏ phải nhổ tận gốc, sẽ không để cho nhà họ La của anh ta có cơ hội trở minh.

“Ba, nhanh thôi, rất nhanh thôi, con sẽ nhanh chóng báo thù cho ba.” Bàng Phi đặt tay lên mặt ba mình, hốc hác như que củi, vô cùng đau lòng.

Bàng Kim Xuyên gắng sức muốn cử động tay, chỉ là bệnh tình quá nặng, cố gắng một hồi cũng là vô ích, không biết cơ thể này đến bao giờ mới có thể cử động được, không biết cái miệng này bao giờ mới có thể mở ra.