Cực Phẩm Thiên Sư

Chương 1: Một đêm xuân



Thành phố Thanh Châu, khách sạn quốc tế Thiên Thần. “Khốn kiếp, tên lừa đảo, trả lại sự trong sạch cho tôi!”

Trên giường nệm cao su to rộng, một người đẹp quyến rũ đang cầm chăn che trước ngực, khuôn mặt đầy nước mắt.

“Người đẹp, rõ ràng là cô chủ động trước, sao lại trách tôi?”

Diệp Thanh Dương lắc đầu đau khổ nói. Tối qua vào quán bar buông thả uống mấy ly.

Kết quả ma xui quỷ khiến lại lăn giường cả đêm với người đẹp.

“Haizz, tôi vừa mới xuống núi được mấy ngày, đau khổ giữ mình còn zin hơn hai mươi năm, bây giờ mất rồi, quá thiệt thòi!”

Diệp Thanh Dương nói thầm.

“Cái gì? Anh thiệt? Tên khốn, anh đang nói tiếng người đó hả?”

Đôi mắt đẹp của Lâm Quân Dao như phun lửa, suýt nữa nổ mạnh.

Cô rất hối hận, tối qua không nên đi uống rượu ở quán bar.

Nhưng khóc cả buổi sáng, Lâm Quân Dao cũng miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.

Làm tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, Lâm Quân Dao không phải người phụ nữ không có chủ kiến.

Bây giờ ván đã đóng thuyền, không thể cứu vãn.

Quan trọng là xử lý thế nào.

“Cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cũng không được phép kể với bất cứ ai!” Lâm Quân Dao lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Dương: “Có làm được không?”

“Được!” Diệp Thanh Dương gãi đầu: “Nhưng...”

“Không nhưng!” Lâm Quân Dao vứt quần áo của Diệp Thanh Dương xuống giường: “Mau mặc quần áo rồi cút đi!”

Diệp Thanh Dương...... Vô tình vậy à?

Diệp Thanh Dương cũng muốn rời đi, nhưng bây giờ anh hơi khó khăn, không xu dính túi, một bước khó đi.

Anh tu hành mười mấy năm trên núi Ngũ Hành, mặc dù

luyện được bản lĩnh thông thiên, nhưng trong túi lại rỗng tuếch.

Theo lời của sư phụ, người tu đạo coi tiền tài như cặn bã.

Sau đó mỗi lần anh lập đạo tràng, sư phụ thối đều thu hết tiền nhang đèn của anh.

Lần này xuống núi, sư phụ cho anh chút tiền đi đường, cộng thêm 250 tiền tiêu vặt.

Tối qua ở quán bar đã tiêu sạch số tiền còn lại!

“Người đẹp, giang hồ cứu gấp, cô có thể cho tôi vay chút tiền không?” Diệp Thanh Dương nói.

“Sao hả? Vòi tiền?”

Lâm Quân Dao biết chắc người đàn ông này mở miệng ra thì không có chuyện tốt mà.

Diệp Thanh Dương nhíu mày: “Nếu cô đã nói vậy thì tôi không vay nữa, cô và tôi có duyên phận, trước khi đi tôi có lòng nhắc nhở cô, giữa trán của cô có chấm đen, đỉnh đầu có điềm xấu, sắp tới cô sẽ gặp tai nạn đẫm máu!”

“Tên khốn, đỉnh đầu của anh mới đội áo ngực!” Lâm Quân Dao mắng.

(*) Điềm xấu (3É) và đội áo ngực (J5) đồng âm nên Lâm Quân Dao nghe nhầm.

Diệp Thanh Dương...

Chị gái, trọng điểm chú ý của chị không phải là tai nạn đâm máu hả?

“Là điềm xấu, không phải áo ngực, thiên sư đoán mệnh sẽ không lừa cô!” Diệp Thanh Dương cười híp mắt nói.

“Thiên sư?” Lâm Quân Dao ngạc nhiên. Cô thừa nhận trên đời này có rất nhiều lực lượng thần bí, nhưng sao người đàn ông đáng khinh trẻ tuổi vừa ham rượu

vừa mê gái này lại là thiên sư được?

Bạn từng gặp thiên sư nào mà uống rượu với người khác sau đó uống lên đến giường không?

Trong lúc Lâm Quân Dao đang do dự, Diệp Thanh Dương bình tĩnh nói:

“Gần đây cô liên tục gặp chuyện xui xẻo, sự nghiệp hay tình yêu đều không thuận lợi, đúng chứ?”

Trong lòng Lâm Quân Dao rất ngạc nhiên.

Không thể không thừa nhận người này nói rất đúng!

Gần đây cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị sụt giảm mạnh, là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị - Lâm Quân Dao cảm

thấy rất áp lực.

Hơn nữa cô còn bị gia tộc ép hôn, thể xác và tinh thần rất mệt mỏi.

Vì giảm bớt chút áp lực, tối qua cô mới đi quán bar uống rượu.

“Người đẹp, tôi có một cách có thể giúp cô đổi vận nhanh chóng, hóa giải tai nạn đẫm máu!” Diệp Thanh Dương nói.

“Cách gì?”

Lâm Quân Dao hỏi.

Khóe miệng của Diệp Thanh Dương hơi nhếch lên, lấy một cái túi nhỏ màu đỏ từ trong túi ra.

“Là nó! Cất thứ này lên người, nó sẽ hóa giải tai nạn vào lúc nguy hiểm nhất cho cô, nhưng...”

Vừa nói, Diệp Thanh Dương vừa cười tủm tỉm nắn vuốt ngón tay của Lâm Quân Dao.

Ý rất rõ ràng. Thứ này không miễn phí, trả tiền!

“Thật à? Không được lừa tôi!” Lâm Quân Dao nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương với ánh mắt lạnh lùng.

“Tin hay không thì tùy cô, may mắn hay xui xẻo không theo quy luật, đều do chính mình quyết định!” Diệp Thanh Dương ra vẻ thần bí cao siêu.

Lâm Quân Dao cắn răng, suy nghĩ một lúc.

Có một vài thứ thử tin chưa chắc đã là chuyện không tốt, cho dù chỉ có tác dụng củng cố tâm lý cũng đáng!

Dù sao đối với cô, tiêu tiền để giải quyết một chuyện là việc rất dễ.

Cô rút ra một xấp từ trong ví. “Chỉ có bằng này, cầm đi!” “Không cần nhiều như vậy!” Diệp Thanh Dương rút ra hai tờ.

“Xem ra anh cũng không tham1” Trên mặt của Lâm Quân Dao hiện lên sự kinh ngạc.

Diệp Thanh Dương đưa ví cho Lâm Quân Dao: “Đồ trong này thích bóng tối, không thể gặp ánh sáng, cô đi vào toilet nhìn!"

“Được!"

Thấy Lâm Quân Dao đóng cửa toilet lại, Diệp Thanh Dương vội vàng thu dọn đồ đạc.

“Người đẹp, xin lỗi, do cô ép tôi dùng chiêu, coi như tôi vay cô hai trăm tệ này, ngày nào đó tôi sẽ báo đáp! Chắc chắn

chắc chăn!”

Sau đó anh chạy ra khỏi phòng khách sạn với tốc độ nhanh như chớp.

Bên này, trong toilet khách sạn. Lâm Quân Dao mở túi, lập tức nổi trận lôi đình!

Đúng vậy, đồ bên trong không phải thứ gì khác, chính là một miếng băng vệ sinh.

Thời khắc quan trọng, đúng là thứ này có thể hóa giải tai nạn máu của phụ nữ!

Lâm Quân Dao tức dậm chân, ném mạnh miếng băng vệ sinh xuống đất.

“Tên khốn! Đồ khốn nạn!”

Sau khi Diệp Thanh Dương rời khỏi khách sạn, tìm một sạp bán đồ ăn sáng, gọi một bát mì thịt bò.

Nước lèo hơi váng dầu, thơm nức mũi.

Bụng đã kêu vang từ lâu, Diệp Thanh Dương bưng bát ăn uống thỏa thích.

Bấy giờ anh đã xuống núi được một tuần.

Còn tưởng rằng tối qua đã tìm được người phụ nữ thương nhớ suốt mười mấy năm.

Kết quả là đồ dỏm! Còn chê bai thân thể trong sạch của mình.

Haizz!

Mặc dù dáng người của Lâm Quân Dao rất hoàn mỹ, sắc đẹp còn là cấp bậc hại nước hại dân.

Nhưng vẫn không phải người phụ nữ trong lòng mình!

Nữ thần của tôi, em đang ở đâu?

Diệp Thanh Dương lấy một giấy gói kẹp nhăn nheo từ trong túi, nhìn chăm chú với ánh mắt sỉ tình, suy nghĩ bay trở lại mười ba năm trước.

Năm đó, hắn bảy tuổi.

Nhà họ Diệp bị kẻ địch hãm hại, giết chết, chạy trốn khắp nơi cực kỳ thê thảm.

Cha mẹ của Diệp Thanh Dương cũng mất tích trong biến cố đó, như bốc hơi khỏi cõi đời này.

Diệp Thanh Dương như chó nhà có tang, bị kẻ thù đuổi giết, trong lúc hoảng sợ trốn vào phòng tắm của một thiếu nữ.

Thiếu nữ thấy anh bị thương, lựa chọn yểm trợ giúp anh, che giấu khỏi đám người đuổi giết.

Thiếu nữ cho anh một viên kẹo, dịu dàng nói:

“Đừng sợ, ăn đi, kẹo rất ngọt, miệng vết thương của em sẽ không đau nữa!”

Diệp Thanh Dương vĩnh viễn không quên được thiếu nữ xinh đẹp đó.

Anh vĩnh viễn không quên được, thân thể hoàn mỹ quyến rũ dưới nước kia.

Anh vĩnh viễn không quên được, đôi mắt trong sáng kia.

Anh vĩnh viễn không quên được, khuôn mặt lương thiện kia.

Dưới sự trợ giúp của thiếu nữ, Diệp Thanh Dương nhặt được một cái mạng.

Sau đó, anh được sư phụ mang lên tu hành ở núi Ngũ Hành.

Diệp Thanh Dương của bây giờ, đạo hào là Thanh Phong.

Anh có thiên phú trời sinh, tu luyện thần tốc, là người đầu tiên chưa kịp đội mũ đã kế thừa cái tên 'thiên sư”, là kỳ tài duy nhất trong suốt mấy trăm năm qua của núi Ngũ Hành.