Cực Phẩm Thiên Sư

Chương 2: Thiên sư kỳ tài



Điều mà mọi người trên thế giới không biết về những người được gọi là thiên sư, chính là bọn họ hoàn toàn khác với những đạo sĩ mà mọi người thường thấy ở chợ.

Thiên sư là kỳ tài mấy trăm năm mới xuất hiện được một người, được coi đỉnh cao của giới đạo sĩ.

Có thể nói thiên sư trong giới tu đạo là người được vạn người kính ngưỡng, là một sự tồn tại khiến ai nấy cũng phải khiếp sợ.

Diệp Thanh Dương 7 tuổi đã học đạo, đến năm 11 tuổi đã là một kỳ tài trong việc phân biệt dược liệu, anh tinh thông y thuật, giỏi thiên văn và địa lý.

Mười lăm tuổi: Am hiểu m Dương Bát Quái, cầm kỳ thi họa.

Mười tám tuổi: Bắt được mạch sinh tử, xem vận mệnh phú quý, xem bói bốc thuốc, đao thương quyền cước, côn đều điêu luyện.

Chưa kể còn thông thạo cách tìm long mạch, điểm huyệt, bày trận bắt ma.

Theo truyền thuyết, khi tâm cảnh của thiên sư đã được tu luyện đến một mức độ nhất định, thấu hiểu được ân oán hồng trần rồi thì có thể nhập vào hàng ngũ Phật hô phong gọi gió, lên trời xuống đất, dời núi lấp biển.

Vinh quang và phú quý ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là phù du, bọn họ chỉ cần trải qua độ kiếp vũ hóa thành tiên!

Diệp Thanh Dương không biết liệu mình có thể vũ hóa thành tiên được hay không.

Nhưng trước mắt thì thấy trái tim trần tục của anh vẫn chưa thanh tẩy được.

Lần này xuống núi, trở về nơi phàm trần náo nhiệt này, anh không chỉ muốn báo thù cho mối thù đẫm máu năm xưa mà còn muốn đến tìm cô gái tốt bụng đã cứu mạng anh lúc đó.

Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ là để trả ơn.

Cho dù là cả đời này phải ở bên cạnh bảo vệ cô ấy thì Diệp Thanh Dương cũng băng lòng.

Dựa vào những thông tin thu thập được trong mấy năm này, sau khi tổng hợp lại thì Diệp Thanh Dương về cơ bản có thể xác định được cô gái đã cứu anh năm đó chính là nữ tổng tài xinh đẹp nổi tiếng Lâm Quân Dao của tập đoàn Lâm thị ở thành phố Thanh Châu.

Vì vậy, sau khi Diệp Thanh Dương thăm dò được đường đi, thì tối qua anh liền đến quán bar để tìm cơ hội bắt chuyện với Lâm Quân Dao.

Nhưng không ngờ, chỉ một cái thắng xe đã không kịp...

Nhưng điều khiến Diệp Thanh Dương khó chịu là sau một đêm mây mưa, anh phát hiện ra mình đã nhận nhầm người.

Năm đó khi đột nhập vào phòng tắm nữ, anh đã nhìn thấy một nốt ruồi đen to bằng hạt đậu ở bên trái mông cô gái.

Nhưng tối qua, lúc mây mưa với Quân Dao, anh và cô đã thay đổi tư thế mấy lần, thì anh thấy trên lưng Lâm Quân Dao. thậm chí còn không có một nốt ruồi nào, cả người cô đều mịn màng không tì vết.

Từ đó có thể thấy thông tin anh thu thập được đã sai rồi.

Xem ra cần phải điều tra kỹ hơn nữa.

Diệp Thanh Dương từ từ thu hồi lại những suy nghĩ nãy giờ, cẩn thận cất tờ giấy gói kẹo nhăn nheo kia đi.

Anh vẫy tay chào chủ quán: "Ông chủ, mì ngon lắm, cho tôi thêm một bát nữa đi!"

"Được rồi!"

Chủ quán là một người đàn ông trung niên giản dị và lương thiện, ông ấy nhanh chóng bưng một chiếc bát khác đặt lên bàn của Diệp Thanh Dương và nói:

"Người anh em ăn cũng được ghê, bát này tôi cho cậu nhiều mì hơn, đảm bảo cậu ăn no luôn!"

"Cám ơn anh trai, anh thật tốt bụng!" Diệp Thanh Dương vui vẻ nói.

"Ồ, ra ngoài lăn lộn kiếm miếng cơm ăn không dễ chút nào, người anh em cố gắng lên nhé!" Ông chủ tiệm cười thật thà nói.

Hóa ra ông ấy nhìn bộ quần áo vải cũ và đôi giày mà anh đang mang liền tưởng Diệp Thanh Dương là một công nhân nhập cư từ một ngôi làng nhỏ trên núi đến thành phố.

Lúc này, từ phía sau Diệp Thanh Dương bỗng vang lên một tiếng hét.

"Mau lên, nó ở đăng kia, cuối cùng chúng ta cũng tìm được nó rồi!"

Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn lại thì thấy bốn, năm người đàn ông trẻ tuổi đang đứng phía sau anh.

Người đứng đầu cao khoảng 1,8 mét, vẻ ngoài dữ tợn, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo dài che khuất mắt, khiến anh ta trông vô cùng hung dữ.

Mấy tên trẻ tuổi phía sau anh ta thì nhìn rất cường tráng và hung tợn với dao rựa trên tay.

Điều này khiến thực khách xung quanh ai nấy đều sợ hãi đứng lùi sang một bên.

Tên mặt sẹo hung tợn nhìn chăm chằm Diệp Thanh Dương, nói: "Nhóc con, cuối cùng tao cũng bắt được mày rồi!"

"Chúng ta quen nhau sao?" Diệp Thanh Dương vẻ mặt nghỉ hoặc hỏi.

Tên mặt sẹo hét lên: "Đừng nói nhảm nữa, hôm nay tao phải giết mày!"

Diệp Thanh Dương cau mày: "Mặc dù sư phụ đã nói với tôi thế giới dưới núi rất nguy hiểm, nhưng cũng không có nói là khi chào hỏi nhau người ta sẽ nói 'Tôi sẽ giết cậu, như vậy không phải quá thẳng thắn rồi sao?"

"Đừng giả vờ nữa!" Tên mặt sẹo giận dữ hét lên: "Mày không biết tối qua mày đã làm gì sao?"

"Tối hôm qua?"

Đôi mắt như ánh sao của Diệp Thanh Dương đột nhiên lóe lên tia hung ác.

M* kiếp, người phụ nữ này quá là âm hiểm rồi, giây trước thì thả mình ra, giây sau liền sai người đuổi theo?

Chủ quán thấy có chuyện không ổn liền nhanh chóng tiến tới nói chuyện: “Các anh bình tĩnh đi, có gì ngồi xuống từ từ nói, xem như tôi mời khách....”

"Mời cái đầu nhà ông!"

Tên mặt sẹo giơ chân lên đá ông chủ quán ngã bay về phía sau, đầu ông ấy đập vào góc bàn khiến máu lập tức chảy ra.

"Lên, chém chết nó cho taol"

Tên mặt sẹo vẫy tay và hét lên với người của mình phía sau.

Mấy người đó liền vung dao lên, lao về phía Diệp Thanh Dương.

"Muốn đánh nhau sao? Được thôi, tôi luôn sẵn sàng đón tiếp."

Diệp Thanh Dương cầm chiếc ghế bên cạnh lên, ung dung ném nó về phía những người đó.

Những người đó vung dao lên chém bay chiếc ghế. Lúc này, Diệp Thanh Dương mới đột nhiên đứng dậy, hình thái như một con du long, còn bóng ảnh lại quỷ dị như ma, lập tức lao vào giữa những người đó.

"Âm!"

'Am"

Vài âm thanh rắc rắc vang lên khi xương và thịt va vào nhau, một vài người hét lên thảm thiết rồi ngã vật xuống đất, còn dao rựa thì rơi sang một bên.

"Ai ui ai uil"

Mỗi người chỉ nhận một đòn, nhưng chỉ cần một đòn cũng đủ khiến cho họ nhẹ thì bị gấy xương, nặng thì trực tiếp bất tỉnh.

Mọi người trong cửa hàng đều há hốc miệng kinh ngạc, tốc độ sao có thể nhanh được như vậy được chứ? Có phải con người không vậy?

Không ngờ một thanh niên gầy gò như thế mà lại có sức chiến đấu kinh người như vậy!

Tên mặt sẹo cũng kinh hãi theo.

Chuyện này.......

Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy?

Diệp Thanh Dương võ nhẹ bụi trên người, rồi đi tới, nắm lấy cổ áo tên mặt sẹo: "Nói cho tôi biết, có phải là người phụ nữ kia sai ông đến xử lý tôi không?"

"Người... người phụ nữ nào?”

Nhìn thanh niên với ánh mắt lạnh lùng trước mặt tựa như thần chết dưới địa ngục, tên mặt sẹo theo bản năng cảm nhận được sự khủng bố đang bủa lấy mình.

Lúc này, điện thoại di động của tên mặt sẹo đột nhiên vang lên.

"Trả lời điện thoại trước đi!" Diệp Thanh Dương buông cổ áo tên mặt sẹo ra.

Tên mặt sẹo run rẩy lấy điện thoại ra: "Alo, được rồi, tôi biết rồi!"

Sau khi cúp điện thoại, tên mặt sẹo nói với vẻ giễu cợt: "Là mẹ tôi, bữa ấn đã chuẩn bị xong rồi, bà bảo tôi về nhà ăn tối!"

Nói xong ông ta quay người muốn rời đi.

Diệp Thanh Dương thấy vậy liền bước nhanh lên trước, trực tiếp đá ông ta ngã nhào xuống đất.

Anh giật lấy điện thoại và liếc nhìn lịch sử cuộc gọi trên màn hình.

"Mẹ ông tên là chị Hồng à?" Lập tức mọi người đều phá lên cười.

Tên mặt sẹo muốn tìm cơ hội trốn thoát nhưng lại không viện ra được một lý do đáng tin cậy nào.

Diệp Thanh Dương tiến lên giãm lên mặt của tên mặt sẹo: "Nói cho tôi biết, là Lâm Quân Dao sai ông tới đây phải

không?"

"Mày nói cái gì? Tao không hiểu!" Tên mặt sẹo ánh mắt lảng tránh, giảo hoạt nói.

Diệp Thanh Dương cúi người xuống nắm lấy một tay của tên mặt sẹo, khế mỉm cười: "Ông không chịu nói thật phải không? Vậy thì đừng trách tôi!"

Rắc rắc!

mì thanh giòn giã vang lên.

Ngón trỏ của tên mặt sẹo bị Diệp Thanh Dương bẻ thành hình vòng cung trông vô cùng quỷ dị.

"Ah--"

Mồ hôi túa ra như mưa trên khuôn mặt đầy vẻ đau đớn của tên mặt sẹo.

"Có nói hay không hả?" Diệp Thanh Dương lại tiếp tục hỏi.

Tên mặt sẹo vẫn cứng miệng nói: 'A, không có ai cử tao đến đây cải"

Rắc rắc!

Ngón giữa cũng được bẻ thành hình vòng cung quỷ dị. "Ah-."

"Tao nói, tao nói!"

Tên mặt sẹo sợ hãi đến mức không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

"Thật sự không có ai sai tao tới đây cả, là tự tao muốn đến trả thù mày! Đáng lẽ đêm qua người được cùng Lâm Quân Dao mây mưa phải là tao, nhưng do mày nhanh chân tới

trước, cho nên tao hận mày!"

"Đêm qua vốn dĩ là ông sao? Ý của ông là?" Diệp Thanh Dương ngửi được mùi âm mưu gì đó.

Tên mặt sẹo nói với vẻ mặt buồn bã: "Chuyện này tao thực sự không thể nói được!"

Rắc rắc- "Ah—"

"Tao nói, tao nói!"