Cực Phẩm Thiên Sư

Chương 3: Kéo nhau đi hỏi tội



Phòng chủ tịch, tầng 36 của tòa nhà tập đoàn Lâm thị.

Lâm Quân Dao đang ngồi trên một chiếc ghế lớn, cô ngước nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng.

Mỗi lần cô nghĩ đến cảnh tượng trong phòng tắm mười ba năm trước, nhớ đến đôi mắt trong trẻo của chàng trai đó,

trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm sau khi nhìn thấy cơ thể của tôi!"

"Nhưng bây giờ anh đang ở đâu?"

Mười ba năm rồi, mỗi ngày cô đều chờ đợi anh quay trở lại.

Có lẽ, trong lòng người phụ nữ nào cũng có một giấc mơ tình yêu lãng mạn như vậy.

Lâm Quân Dao vì muốn ngày gặp mặt trở lại đó thật hoàn hảo cho nên cô vẫn luôn kiên trì tập thể dục, yoga và đi SPA mỗi ngày...

Cô thậm chí còn bay sang Hàn Quốc để xóa đi những vết sẹo trên cơ thể, và xóa luôn nốt ruồi kia bằng tia laser, để cho

mình có một thân hình xinh đẹp không tì vết.

Tuy nhiên, do đêm qua say rượu nên sự trong trắng mà cô dành cho anh đã bị phá hủy.

Hai hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Lâm Quân Dao lặng lẽ rơi xuống...

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Lâm Quân Dao nhanh chóng lau nước mắt và ngồi thẳng dậy, khí chất của một nữ vương lạnh lùng trong nháy mắt xuất hiện.

"Mời vào!"

"Xảy ra chuyện lớn rồi, Lâm tổng, tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều đổ xô đưa tin xấu về cô!"

Dư Lan vội vàng mở cửa bước vào.

Cô ấy đưa mấy tin tức trên điện thoại di động của mình cho Lâm Quân Dao xem.

# Chủ tịch tập đoàn Lâm thị, Lâm Quân Dao bị nghi say rượu trong quán bar và có tình một đêm#

#Lâm Quân Dao có đời sống cá nhân thác loạn, cùng với người đàn ông mới quen ở quán bar qua đêm với nhau#

#Bê bối của Lâm Quân Dao nổ ra, cổ phiếu tập đoàn Lâm thị có thể tiếp tục sụt giảm đáng kể#

Lâm Quân Dao không ngờ tối qua cô lại bị chụp lén.

Chỉ một trận say đã khiến cô mất đi thứ quý giá nhất của bản thân, đã vậy hậu quả của nó sau đó còn lớn như vậy.

Nhìn những hình ảnh mờ ảo trong ảnh thời sự, Lâm Quân Dao khế cau mày.

Dư Lan thăm dò hỏi: "Lâm tổng, thật sự tối hôm qua cô...?"

"Đừng hỏi nữa, một câu cũng khó mà giải thích hết được!" Lâm Quân Dao thở dài, xoa xoa huyệt thái dương: "Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng tìm được anh ta, nếu không đối thủ của chúng ta sẽ tìm ra anh ta trước, rồi nhân cơ hội đó mà gây chuyện thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn hơn nữal"

"Lâm tổng, anh ta tên là gì? Tôi lập tức sai người đưa anh †a tới!" Dư Lan nói.

Lâm Quân Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi vẫn chưa biết tên anh ta!"

Dư Lan...

Sau một đêm mây mưa, ngay cả tên còn chưa biết, tổng tài đúng là biết chơi quá mài

Lâm Quân Dao nói: "Cô kiểm tra thông tin đăng ký phòng của tôi tối qua thì sẽ biết được ngay thôi!"

"Được, tôi sẽ làm ngay!" Dư Lan nói.

Năm sáu tiếng sau, ở phòng tổng tài.

"Người đẹp, không phải chỉ có hai trăm tệ thôi sao? Có đáng không?"

Diệp Thanh Dương ung dung ngồi đối diện với Lâm Quân Dao.

Mái tóc hơi rối, đôi mắt ti hí, râu ria xồm xoàm, quần áo cũ kỹ, dưới chân thì mang đôi giày vải ngàn lớp...

Dư Lan thận trọng hỏi Lâm Quân Dao: "Lâm tổng, lúc tôi tìm được anh ta thì anh ta đang bày sạp để xem bói cho người ta, tôi sợ là tìm nhầm người rồi phải không?"

Lâm Quân Dao mặt đỏ lên, nói: "Không sai đâu, là anh ta đói"

Dư Lan...

Có sao nói vậy, gu của tổng tài quả thực không giống người thường mà.

Lâm Quân Dao đứng dậy và nói với Diệp Thanh Dương một cách trịch thượng: "Tôi gọi anh đến đây là muốn ký một thỏa thuận với anhIl"

"Tôi chỉ nợ cô có hai trăm tệ, còn cần phải ký khế ước sao?" Diệp Thanh Dương nói: "Người đẹp, lẽ nào giữa chúng ta chẳng phải có chút tín nhiệm nào hay sao?"

"Không liên quan gì đến hai trăm tệ cả!" Lâm Quân Dao xoa xoa thái dương nói: "Thỏa thuận này là để đảm bảo sau này anh sẽ không ra ngoài nói bậy!"

Sau đó, cô ném một xấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn lên trước mặt Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương cầm tập tài liệu lên, rồi đột nhiên trợn mắt hét lên: "Cái gì? Hôn ước?”

Lâm Quân Dao lạnh lùng giải thích: "Đây chỉ là một cuộc hôn nhân giải"

"Giả? Vậy tôi yên tâm rồi!" Diệp Thanh Dương thở dài một hơi.

Lâm Quân Dao... Tôi vậy mà bị chê sao?

Dư Lan nhanh chóng tiếp lời nói: "Anh Diệp, để Lâm tổng nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ kể chỉ tiết cho anhl"

"Đầu tiên, anh phải ký hợp đồng hôn nhân giả với Lâm tổng, như vậy nếu như bên ngoài có tin tức gì, thì tập đoàn Lâm thị của chúng tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng người đã qua đêm với Lâm tổng là chồng sắp cưới của cô ấy, cứ thế ít nhất sẽ bảo vệ được danh tiếng của Lâm tổng, và điều này cũng rất quan trọng đối với Lâm tổng và tập đoàn Lâm thị."

"Thứ hai, chuyện này cần anh phải giữ bí mật tuyệt đối, để đảm bảo không có chuyện gì bị lộ ra thì xin anh hãy ở lại tập đoàn Lâm thị trong vòng ba tháng, không được rời khỏi Lâm tổng dù chỉ nửa bước nếu không được phép, trong mọi việc anh cũng phải tuân theo sự sắp xếp của Lâm tổng!"

"Anh Diệp, anh có phản đối gì không?"

"Vớ vẩn, đương nhiên là có rồi!" Diệp Thanh Dương nói: "Tôi từ trên núi xuống, trên vai còn mang trọng trách, không có thời gian để chơi trò kết hôn giả, hơn nữa con gái sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tôi!"

Dư Lan...

Giờ là thời đại nào rồi mà còn thiên sư chứ?

Anh chàng này có chút trẻ trâu mà!

Dư Lan nói: "Anh Diệp, anh ắt hẳn cũng biết thân phận của Lâm tổng chúng tôi rồi, chuyện xảy ra tối qua đã ảnh hưởng rất xấu đến cô ấy và toàn bộ tập đoàn Lâm thị, chúng tôi hy vọng anh có thể vì những mất mát tối qua của Lâm tổng mà chịu bù đắp một chút!”

"Tại sao tôi phải bù đắp? Đêm qua rõ ràng là do cô ấy quyến rũ tôi, tôi còn thấy mình bị thiệt nữa kìa!" Diệp Thanh Dương tranh luận theo lý.

"Lâm tổng... quyến rũ anh?" Dư Lan trợn tròn mắt, kinh ngạc che miệng lại.

Tin này có chút hot nha!

Lâm Quân Dao đỏ mặt, ngượng ngùng cười với Dư Lan: "Cô tin không?"

Dư Lan liếm đôi môi khô khốc của mình nói: "Tôi... tôi không tin!"

Nói thừa, tất nhiên cô ấy phải nghe theo lời sếp mình nói rồi.

Lúc này, chuông cửa văn phòng vang lên. "Ai?" Lâm Quân Dao hỏi. "Ông, Lâm Quân Long đây!"

Chỉ một vài từ đơn giản nhưng đã khiến cơ thể Lâm Quân Dao run lên.

Lâm Quân Dao nhanh chóng đứng dậy ra mở cửa, một ông già với mái tóc hoa râm chống gậy bước vào.

Phía sau ông ấy còn có một đám người trong gia tộc. "Ông nội, sao ông lại đích thân tới công ty?"

Lâm Quân Dao đỡ ông già ngồi vào chỗ của mình và nhờ Dư Lan rót trà cho những người còn lại trong gia đình.

"Hừ! Xảy ra chuyện lớn như vậy thì ông có thể không tới sao?"

Ông già trợn tròn đôi mắt, bộ râu của ông run lên vì tức giận.

Lâm Quân Long, lão gia của nhà họ Lâm, có thể nói đây chính là lá bùa hộ mệnh của nhà Lâm.

Năm xưa ông ấy rong ruổi khắp thương trường, dùng hơn nửa đời người để tạo dựng nên đế quốc thương nghiệp của nhà họ Lâm.

Dù hiện tại đã lùi về sau nhưng ông ấy vẫn là vật tổ tinh thần của gia tộc họ Lâm.

Trong ba thế hệ cháu nội của nhà họ Lâm, ông ấy coi trọng Lâm Quân Dao nhất, hơn nữa, việc Lâm Quân Dao mất cha mẹ từ sớm trong một vụ tai nạn ô tô càng khiến ông ấy thêm lòng yêu thương với cô.

Lâm Quân Dao cũng không thua kém, không chỉ nổi bật về nhan sắc mà còn thể hiện tài năng kinh doanh và tầm nhìn vượt trội từ khi còn rất trẻ.

Vì vậy, Lâm Quân Long đã bất chấp mọi ý kiến và giao Lâm Quân Dao phụ trách công việc kinh doanh chính của gia tộc họ Lâm.

Nhưng bây giờ, chuyện xảy ra với Lâm Quân Dao khiến sắc mặt của ông ấy vô cùng u ám.

"Ông nội, tôi thấy bộ mặt Lâm gia đã bị cô ta phá hủy hoàn toàn rồi!" Người phụ nữ trang điểm đậm ở bên cạnh mở miệng nói.

Người phụ nữ đó tên là Lâm Hồng Viên, con gái của Lâm Tiêu Khôn, con trai cả của nhà họ Lâm.

Cô ta là người đầu tiên phát hiện ra các tin tức của Lâm Quân Dao, sau đó trực tiếp đi kiếm ông nội để tố cáo.

Sau đó, còn thông báo cho các thành viên khác trong nhà họ Lâm rồi cùng nhau đến hỏi tội.

"Em gái, ông nội tin tưởng em nhất, đã giao phó sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Lâm cho em, kết quả thì sao, nhìn xem em đã làm được việc tốt gì rồi này!"

"Em có xứng đáng với ông nội không hả? Em có xứng đáng với niềm tin mà các chú đặt vào em không?"

Lâm Hồng Viên kiêu ngạo, nghênh ngang dựa vào vấn đề đạo đức mà mắng cô xối xả từ đầu tới chân.

Nếu đã để tôi nắm được cái đuôi của cô rồi thì Lâm Quân Dao à, tôi nhất định phải bóp thật chặt cổ của cô, để lôi cô ra khỏi vị trí đó.

Vị trí người đứng đầu nhà họ Lâm lẽ ra phải là của tôi!