Cực Phẩm Thiên Sư

Chương 12: Cuộc đọ sức giữa những kẻ mạnh



Lúc này, toàn bộ khuôn mặt của Tưởng Chấn Lôi đã sưng lên như đầu heo, nước bọt đặc sệt trộn lẫn máu từ miệng chảy xuống khắp ngực.

Đôi mắt hẳn trống rỗng vô hồn, nhìn thẳng về phía trước, hơi thở của hắn chỉ nhiều hơn người chết một hơi.

Lâm Quân Dao nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải giật mình.

"Là anh đã đánh hắn thành như vậy sao?" Lâm Quân Dao. hỏi.

"Tôi chỉ mới tát có hai cái!" Diệp Thanh Dương nói: "Hơi mạnh một chút thôi!"

Lâm Quân Dao: "

Hóa ra anh chỉ mới tát có hai cái đã tạo ra cái đầu heo này rồi sao, cô cũng tưởng tượng được hai cái tát này tàn nhãn cỡ nào rồi đó!

Lâm Quân Dao nhìn thấy cảnh này cũng rất hả hê, trong lòng cô vô cùng ghét Tưởng Chấn Lôi, lúc này cô chỉ hận mình không thể tiến lên tát Tưởng Chấn Lôi thêm vài cái nữa.

Nhưng mà nhìn thấy Tưởng Chấn Lôi đã hấp hối, cô càng sợ Diệp Thanh Dương đánh như vậy Tưởng Chấn Lôi sẽ chết thật, tới lúc đó hai người họ sẽ gặp rắc rối.

"Hay là gọi 120 đi. Dù sao hẳn làm ác vẫn có pháp luật trừng trị! Nếu để hản chết ở đây sẽ ảnh hưởng tới chúng ta đấy"

"Không sao, hắn không chết được, tôi ra tay có chừng mực!" Diệp Thanh Dương nói.

"Ồ!"

Lâm Quân Dao vừa vuốt mái tóc đen rối bù của mình vừa thở ra nhẹ nhõm.

Vốn dĩ cô cũng biết Tưởng Chấn Lôi có ý đồ xấu nhưng mà lần này vì nhà họ Lâm, cô bí quá hóa liều muốn đàm phán với hắn một lần, nếu đàm phán thất bại cô sẽ rời đi.

Không ngờ tên Tưởng Chấn Lôi đáng ghét này lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy với cô, nếu không có Diệp Thanh Dương, có lẽ cô đã rơi vào bãy của hắn.

Lâm Quân Dao vừa hết sợ hãi, cô quay sang cảm kích nhìn Diệp Thanh Dương.

"Diệp Thanh Dương, anh có bao giờ nghĩ tới, nếu vì tôi mà anh vướng vào án mạng thì anh sẽ làm thế nào không?"

"Cô là người phụ nữ của tôi, nếu hắn dám làm bẩn người

phụ nữ của tôi thì hắn đáng bị đánh chết!" Diệp Thanh Dương nói.

"ẶcI"

Trong lòng Lâm Quân Dao bỗng nhiên có dòng nước ấm lướt qua, vô cùng rung động.

Nhưng cô vẫn cố tình giữ vẻ mặt lạnh lùng, lý trí nói: "Diệp Thanh Dương, tôi không phải người phụ nữ của anh, chúng ta

chỉ là kết hôn giả mà thôi!"

"Vậy thì cô chính là người phụ nữ giả của tôi!" Diệp Thanh Dương nói.

Lâm Quân Dao: "..." Lúc này, cô lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào. "Cút đi, tôi muốn vào xem cháu gái của tôi!"

Nghe giọng nói chính là Lâm Quân Long, lão gia tử nhà họ Lâm.

"Ông nội!" Lâm Quân Dao vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Vừa ra đã thấy Lâm Quân Long dẫn theo người nhà họ Lâm mệt mỏi đi tới.

"Cháu gái, chuyện lớn như vậy sao cháu không nói cho ông biết! Cháu không sao chứ?"

Lâm Quân Long vừa nhìn thấy Lâm Quân Dao lập tức. chống gậy bước tới.

"Ông nội, cháu không sao. Ông tới đây làm gì vậy?" Lâm Quân Dao hỏi.

"Đứa ngốc này!" Giọng nói của Lâm Quân Long có chút run rẩy: "Nếu như không phải có Dư Lan nói cho ông nghe thì ông sẽ không biết được cháu đã hy sinh vì nhà họ Lâm này nhiều đến cỡ nào đâu!"

"Tên Tưởng Chấn Lôi vừa nhìn đã biết không phải người tốt, lúc trước hản tới cầu hôn ông đã không đồng ý. Hôm nay hắn lại viện cớ đầu tư mời cháu đến đây, ý đồ của hắn rõ ràng như vậy mà tại sao cháu ngốc thế chứ?"

Lâm Quân Dao cười khổ: “Ông nội, ông đã giao việc kinh

doanh chính của Lâm thị vào tay cháu, trách nhiệm quan trọng này làm sao cháu có thể làm lơ không gánh vác được?”

"Hồ đồ! Ông thà không cần số gia nghiệp đó, ông chỉ muốn nhìn thấy cháu được hạnh phúc mà thôi!" Đôi mắt già nua của Lâm Quân Long đỏ hoe, ông lo lắng nhìn cháu gái yêu quý của mình: "Đứa ngốc này, cháu không bị hắn... đâu phải không?"

"Suýt chút nữa rồi!" Lâm Quân Dao nói, sau đó cô lại chỉ vào Diệp Thanh Dương vừa đi ra theo cô: "May mắn có anh ấy ở đây!"

“Ồ?"

Lâm Quân Long không xa lạ gì với Diệp Thanh Dương.

Lần trước cũng do anh vạch trần âm mưu của Lâm Hồng Viện.

Lần này anh lại giúp Lâm Quân Dao bảo vệ sự trong sạch.

"Chàng trai trẻ, cả nhà họ Lâm này thật sự rất cảm kích cháu!" Lâm Quân Long cảm động nói.

"Không có gì ạ!" Diệp Thanh Dương khẽ mỉm cười.

Lâm Quân Dao lo lắng nói với Lâm Quân Long: "Ô Diệp Thanh Dương vừa đánh Tưởng Chấn Lôi mộ sợ khoản đầu tư này sẽ bị hủy bỏ!"

Lâm Quân Long nghe xong thì thở dài.

"Aiz, từ cổ chí kim đời người có thăng trầm là chuyện bình thường, dù thành công thay thất bại cũng chỉ cách nhau một lằn ranh, có lẽ số mệnh của nhà họ Lâm ta đã định là sẽ gặp phải kiếp nạn này, cháu không cần tự trách như vậy!"

"Nói hay lắm!" Bỗng nhiên có một giọng nói lớn vang lên.

Sau đó là một người đàn ông trung niên đầu trọc mặc áo Tôn Trung Sơn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Ông ta vừa xoay xoay hai quả óc chó trong tay vừa bước tới.

Phía sau ông ta còn có một nhóm vệ sĩ mặc vest đen phẳng phiu, khí chất bất phàm.

“Nghe Lâm lão gia nói vậy hắn là ông đã định từ bỏ nhỉ!” Đầu trọc nói: “Có điều ông nói cũng đúng, đã đến lúc buông tay thì không cần phải giấy giụa gì nữa. Đời người thăng trầm khó lường trước được, có người nào có thể cam

đoan gia tộc của mình sẽ mãi mãi hưng thịnh chứ?”

Ở thành phố Thanh Châu này không người nào không biết nhà họ Lâm đã xuống dốc, nhưng phản ứng thì rất khác biệt, kẻ thì đứng ngoài xem kịch mỉa mai, kẻ thì lạnh lùng không đoái hoài tới.

"Thì ra là Thẩm tiên sinh!" Lâm Quân Long thẳng lưng tỏa ra khí chất vương giả: "Nhà họ Lâm có thế nào cũng không cần ngài nhọc lòng lo lắng, nhưng mà những lời này có lẽ cũng sẽ dành cho ngài đấy, Thẩm tiên sinh cũng phải cẩn thận một chút!"

"Haha, chuyện này ông đừng lo lắng, lấy nhà họ Lâm của ông làm gương, chắc chắn tôi sẽ cẩn thận hơn ông nhiều!

Thẩm Vân Hải cười nói: "Có điều, tôi vừa nghe thuộc hạ của mình nói, người của tập đoàn Lâm thị của các người vừa xông vào câu lạc bộ Hoa Nhuy của tôi gây sự. Nếu đã là do người của ông làm thì hôm nay ông phải giải thích rõ chuyện này cho tôi!"

'Thẩm Vân Hải là giám đốc điều hành của Tập đoàn tài chính Metropolis, dưới tay có rất nhiều tài sản và chính ông cũng là người đã mở câu lạc bộ Hoa Nhuy này.

Đồng thời, Tập đoàn tài chính Metropolis cũng là một trong những tập đoàn đã bắt tay hợp tác với Tưởng Chấn Lôi.

Vừa rồi có người gọi điện nói răng tài xế của tập đoàn Lâm thị đã lái xe lao vào câu lạc bộ, sau đó còn đánh Tưởng Chấn Lôi bất tỉnh.

Nghe tin đối tác kinh doanh bị đánh ngất ngay trên địa bàn của mình nên ông ta đã vội vàng chạy tới.

"Người của tập đoàn Lâm thị chúng tôi sẽ không gây sự vô cớ, cho dù là có gây sự thì cũng là chuyện bất đắc dĩ!" Lâm Quân Long nói.

"Tốt, nếu Lâm lão gia đã nói như vậy, không băng ông cho tôi xem tập đoàn Lâm thị bị bắc đắc dĩ như thế nào đi!" Thẩm Vân Hải đáp trả.

Sự thật là người của các ngươi đã xông vào câu lạc bộ của tôi đánh người, tôi không tin các người sẽ viện ra được lý do gì hợp lý đâu!

Lúc nhóm người này vào tới câu lạc bộ thì bùa chú đã hết tác dụng, Tưởng Chấn Lôi bắt đầu ôm má gào thét.

"Ôi chao, đau quá, đau quái" Lâm Quân Long sửng sốt. Không ngờ Tưởng Chấn Lôi lại bị đánh nặng như vậy.

Nếu chỉ là một vết thương nhỏ thì còn dễ nói, ai ngờ mặt mũi của hắn đã bị đánh đến biến dạng hoàn toàn!

"Ông thấy chưa? Người ta đã bị người của ông đánh thành ra như vậy rồi, hôm nay ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích!" Thẩm Vân Hải hét lên: "Nếu không tôi sẽ lập tức gọi phóng viên đến vạch trần chuyện này, để họ xem tập đoàn Lâm thị của các người lợi hại đến cỡ nào, đến một tài xế cũng dám xông vào câu lạc bộ của tôi đánh người!”

'Thẩm Vân Hải ưỡn ngực ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống Lâm Quân Long, trong lòng hung ác chửi rủa:

“Lão già, hôm nay tôi phải làm ầm ï chuyện này lên để tập đoàn Lâm thị các người mang thêm tiếng xấu.

Đây sẽ là đòn cuối cùng nghiền nát Tập đoàn Lâm thị của ông!

Đến lúc nhà họ Lâm phá sản tôi sẽ dùng giá thấp để thu mua lại tất cả sản nghiệp của nhà ông, tất cả cố gắng gầy dựng mấy thế hệ nay của các người cũng sẽ vào túi của tôi hết!

Hahahal Thật sảng khoái!”

Thấy nhà họ Lâm đã lâm vào bước đường cùng, chòm râu trên căm Lâm Quân Long khẽ run lên, răng cũng nghiến lại ken két.

Nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy, ông cũng không nghĩ ra được cách nào để giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt.

Đúng lúc này, Diệp Thanh Dương đứng dậy cười nói: "Vị tiên sinh họ Thẩm này, mời ông gọi cho phóng viên nhanh lên đi, nhớ là kêu họ tới nhanh chút, tôi sắp không chờ nổi nữa rồi!"