Cực Phẩm Thiên Sư

Chương 13: Người khác cười nhạo tôi quá điên



"Tên này là ai?" Thẩm Vân Hải cau mày hỏi.

“Anh ta chính là người đã đột nhập vào đây gây sự!!" Một nhân viên của câu lạc bộ la lên.

Thẩm Vân Hải lướt mắt từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Thanh Dương, trong lòng thầm ngạc nhiên:

Trông tuổi tác của người này không lớn mà quần áo trên người thì cũ kĩ, giặt đi giặt lại đến mức vải phai ra có chút trắng bệch.

Quan trọng là thời nào rồi mà chân còn mang giày vải!

Hơn nữa phong cách ăn mặc này nhìn thế nào cũng giống như mấy đạo sĩ trong phim truyền hình đúng không?

Tên này thật sự là người của tập đoàn Lâm thị? Càng nhìn càng thấy giống thanh niên trên núi mới xuống!

Nhưng thế này cũng tốt, chứa chấp một kẻ lập dị như này chỉ khiến Tập đoàn Lâm thị chết sớm hơn mà thôi!

"Cậu đã tới địa bàn của tôi gây chuyện mà còn dám đứng đây lớn tiếng vậy à, tập đoàn Lâm thị của các người đúng là kiêu ngạo quá rồi đấy!" Thẩm Vân Hải tức giận nói với cấp dưới: "Bây giờ anh mau đi liên hệ cho tất cả phóng viên tới đây, càng nhiều càng tốt, bảo bọn họ tới nhanh nhất có thể, nói tập đoàn Lâm thị có tin hot."

"Thẩm tiên sinh, xin ngài bớt giận, chuyện này đều là lỗi của tôi!" Lâm Quân Dao nhanh chóng bước tới giải thích.

Mặc dù Lâm Quân Dao rất tức giận nhưng giới truyền thông có tới cũng chỉ quan tâm bề ngoài, vì đại cục, cô tạm thời chỉ có thể nuốt cơn tức giận này xuống.

Suy cho cùng cô vẫn là người đứng đầu Tập đoàn Lâm thị, vào những lúc thế này không thể hành động bốc đồng được.

"Đừng nói nhiều nữa, chuyện hôm nay vẫn chưa kết thúc. đâu!!"

Thẩm Vân Hải kiêu ngạo nói, rõ ràng ông ta đang muốn thẳng tay tiêu diệt Tập đoàn Lâm thị.

Ai ngờ lúc này Diệp Thanh Dương lại cười vui vẻ nói: "Này, ông làm vậy là đúng rồi! Đợi phóng viên đến, tôi còn có thứ muốn cho bọn họ xem đây!"

"Cậu có thứ gì sao?" Thẩm Vân Hải giật mình. "Đúng vậy!" Diệp Thanh Dương nói: "Là đoạn video tôi đánh người đấy, vừa hay có thể cho phóng viên thấy bộ dáng

oai hùng của tôi!"

Vừa nghe Diệp Thanh Dương nói xong câu này, trên đầu nhóm người nhà họ Lâm lập tức xuất hiện mấy sọc đen.

Còn tưởng anh đang giữ thứ gì đó tốt lắm, hóa ra lại là một cái hố tol

Ngược lại thì bên đám người Thẩm Vân Hải lại ôm bụng cười to một trận.

"Hahaha, tên này mất trí rồi à?"

"Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có người làm chuyện xấu còn lưu lại bằng chứng giao cho phóng viên đó!"

"Nhóc con, cậu mau nói ra đi, có phải Tập đoàn Lâm thị đã ức hiếp cậu nhiều lắm đúng không?"

"Diệp Thanh Dương!" Lâm Quân Dao trừng mắt nhìn Diệp Thanh Dương: "Anh thấy tình hình này còn chưa đủ tệ sao?"

Mặc dù Diệp Thanh Dương đã giúp đỡ cô nhưng Lâm Quân Dao vẫn không thể nào hiểu được hành vi thiểu năng đã đánh người còn khoe khoang này.

"Không sao đâu. Theo tôi thấy thì mọi chuyện vẫn năm trong tầm kiểm soát!" Diệp Thanh Dương bình tĩnh mỉm cười.

Người khác cười anh quá điên rồ, còn anh cười người khác không nhìn thấu sự thật!

Anh muốn công bố bằng chứng vào thời điểm quan trọng cho nên hiện tại không thể đánh rắn động cỏ, không tiện giải thích nhiều với bọn họ.

”Wa hahahal"

Câu nói này lại khiến Thẩm Vân Hải bật cười thành tiếng.

"Dưới tay Tổng giám đốc Lâm có được nhân tài như vậy. chắc chẳn tập đoàn Lâm thị sẽ có tương lai rất tươi sáng!"

Diệp Thanh Dương ôm quyền đáp: "Cảm ơn lời khen của ông. Chuyện này chỉ là một trong số những ưu điểm của tôi mà thôi, ưu điểm lớn nhất vẫn là khiêm tốn đó!"

Mọi người...

Này người anh em, anh đã ghé qua bệnh viện thăm khám chưa?

Chắc chắn là anh có bệnh rồi đấy! Lâm Quân Dao cũng hoàn toàn cạn lời rồi.

Nếu chuyện hôm nay giải quyết không tốt họ sẽ bị giới truyền thông trắng trợn công kích.

Hiện tại tập đoàn Lâm thị đang rất khó khăn, không thể chịu được thêm bất kỳ áp lực nào nữa, cô phải làm mọi cách để khắc phục tình hình này.

"Thẩm tiên sinh, nhân viên mắc lỗi là do ông chủ quản lý không đàng hoàng. Tôi chân thành xin lỗi ông, xin ông hãy tha thứ!" Lâm Quân Dao nói.

Bây giờ cô đã bị người ta nằm thóp nên chỉ có thể lùi lại một bước để giải quyết chuyện này.

"Xin lỗi xong chưa?" Thẩm Vân Hải nhướng mày: "Giờ trước mặt mọi người, cô hãy quỳ xuống lạy tôi ba lạy đi, nếu

tâm trạng tôi tốt, tôi có thể cân nhắc tha thứ cho cô!"

'Thẩm Vân Hải cười lớn, không kiêng nể gì mà buông lời đùa giỡ người nhà họ Lâm.

Lâm lão gia đây cứng rắn lắm đúng không?

Vừa rồi còn có gan đối đầu trực tiếp với tôi mà nhỉ?

Được rồi, bây giờ tôi sẽ bắt đứa cháu gái ông tự hào nhất quỳ xuống lạy tôi, để tôi xem thử ông còn mặt mũi gì lên mặt với tôi nữa!

"Thẩm Vân Hải, ông đi quá xa rồi đấy!"

Lâm Quân Long nghiến răng, nét mặt vặn vẹo vì tức giận tột độ.

Lâm Quân Dao là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, đồng thời cũng là bộ mặt của tập đoàn.

Giờ ông ta bảo cô quỳ xuống lạy chẳng khác gì đang đập mặt nhà họ Lâm xuống đất.

Thẩm Vân Hải này không chỉ muốn làm nhà họ Lâm mất chỗ đứng ở thành phố Thanh Châu mà còn muốn chà đạp tôn nghiêm, bôi xấu danh tiếng của nhà họ Lâm.

Nhổ cỏ nhổ tận gốc, giết người giết tận tâm, thủ đoạn của tên này đúng là tàn nhãn đến mức không thể dung thứ được.

"Tên họ Thẩm kia, đừng hiếp người quá đáng!"

"Thẩm Vân Hải, lúc nhà họ Lâm bọn tôi hưng thịnh không biết ông còn trốn ở xó xỉnh nào vác bao tải đâu đấy!"

Mọi người trong nhà họ Lâm cực kỳ căm phẫn, lần lượt lên tiếng mắng chửi ông ta.

Thẩm Vân Hải quát: "Đừng nói nhảm nữa, hoặc là quỳ lạy, hoặc chờ bị vạch trần đi, tôi không đủ kiên nhẫn để ở đây nói nhảm với mấy người đâu!"

Sức nặng của câu nói này nặng nề đến mức người nhà họ Lâm nghe xong lập tức chết lặng.

"Thẩm tiên sinh, khi tôi dập đầu xin lỗi xong mong ngài vẫn giữ lời!!"

Thân thể mảnh khảnh của Lâm Quân Dao khẽ run lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Với tư cách là tổng giám đốc Tập đoàn Lâm thị, vào những lúc như thế này Lâm Quân Dao cần phải dũng cảm đứng dậy, dù có bất bình và không cam lòng đến cỡ nào, cô vẫn phải nghiến răng nuốt chúng vào bụng, đây là bổn phận của cô.

Tuy nhiên, việc cô quỳ xuống càng tỏ rõ sự bất lực và thỏa hiệp của nhà họ Lâm.

Nhìn cô như vậy, trái tim của những người nhà họ Lâm có mặt tại đây lại rỉ máu.

Nhưng mà ngay khi cơ thể mảnh dẻ của Lâm Quân Dao vừa run rẩy tiến lên thì cô đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lại.

"Đừng quỳ!"

Diệp Thanh Dương nhìn Lâm Quân Dao bằng ánh mắt kiên định.

Trong lòng Lâm Quân Dao run lên, thậm chí có chút cảm động.

Ở đây có nhiều người như vậy nhưng vào thời điểm quan trọng chỉ có một mình Diệp Thanh Dương đứng lên ngăn cô. lại.

Người đàn ông này...

"Cậu đang làm gì vậy?" Thẩm Vân Hải hét vào mặt Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương nói: "Mọi người suy nghĩ lại đi, tại sao một nạn nhân vừa bị sỉ nhục lại phải quỳ xuống xin lỗi người sỉ nhục mình? Sư phụ tôi đã nói gặp chuyện bất công nhất định không được thuận theo."

Thẩm Vân Hải nghiến răng nghiến lợi: “Nói năng vớ vẩn, ý cậu là sao?”

"Lời của tôi rất khó hiểu sao? Vậy để tôi nói rõ hơn một chút!" Diệp Thanh Dương chỉ vào trán Thẩm Vân Hải: "Quỳ cái bà nội ông ấy!"

Thẩm Vân Hải....

Sắc mặt ông ta lập tức tối sầm!

Chết tiệt, uổng công tôi còn phí lời nói chuyện với cậu, tại sao đang nói lại quay sang chửi người như vậy chứ?

Với thân phận của Thẩm Vân Hải ông mà còn bị Diệp Thanh Dương chỉ trỏ măng trước mặt nhiều người như vậy, quả thật là tức chết ông mà!

Có điều, ngay lúc ông ta sắp sửa nổi bão lại thấy các phóng viên đã vào tới cửa.

Cấp dưới của ông ta đã liên hệ với phóng viên của rất nhiều tòa soạn khác nhau trên toàn thành phố, vì đã dặn trước nên các phóng viên đến vô cùng nhanh.

Vừa thấy phóng viên, Thẩm Vân Hải lập tức giấu vẻ mặt thù hận đi.

"Này các bạn nhìn xem, đây là tác phong làm việc của Tập đoàn Lâm thị đấy. Tới tài xế cũng dám đến câu lạc bộ của tôi đánh khách của tôi, đã vậy còn chỉ thẳng mặt mà lăng mạ tôi nữal"

"Tập đoàn Lâm thị thật là coi trời bằng vung. Đến cả một tài xế quèn cũng có thể kiêu ngạo như vậy, các bạn thử tưởng tượng xem bên trong tập đoàn còn độc ác và lộng hành tới cỡ nào nữa!"

"Các bạn phóng viên hãy phán xét thử xem với tác phong làm việc như vậy, làm sao chúng ta có thể để Tập đoàn Lâm thị tiếp tục tồn tại như vậy được, về lâu về dài bọn họ sẽ trở thành khối u ác tính cho xã hội!"

Các phóng viên cảm thấy chuyện hôm nay sẽ là một tin rất hot cho nên họ đã bắt tay vào chụp ảnh và truy hỏi những

người liên quan.

Phóng viên phỏng vấn Tưởng Chấn Lôi: "Anh là nạn nhân đúng không?"

Tưởng Chấn Lôi che má, nói: "Đúng!"

Phóng viên: "Xin hỏi anh và người này có thù oán gì, tại sao hôm nay anh ấy lại ra tay đánh anh?"

Tưởng Chấn Lôi: "Au... Hitzz, không có thù oán gì, au au, anh ta... vừa tới... au au... đánh tôi!"

Thấy Tưởng Chấn Lôi nói chuyện khó khăn, phóng viên quay sang phỏng vấn Diệp Thanh Dương: "Xin lỗi, tại sao anh lại đánh nạn nhân?"

Diệp Thanh Dương: "Tôi nhìn thấy hắn chướng mắt!" Phóng viên......

Chúng tôi đang phỏng vấn đưa tin đấy, anh có cần thẳng thắn vậy không?

Nói thật, tôi đã làm phóng viên rất nhiều năm rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp được người ngang tàng như vậy đói