Cực Phẩm Thiên Sư

Chương 27: Thương trường như chiến trường



Không lâu sau đã có cảnh sát đến.

Sau khi tra hỏi nhân chứng có mặt cộng với xem xét hiện trường, cảnh sát đã tạm thời đưa ra kết luận đây một vụ đột nhập giết người, trong quá trình gây án nghi phạm đột nhiên trở nên kích động rồi cắn lưỡi tự sát.

Bởi vì nghi phạm đã chết nên rất khó để tìm ra động cơ gây án của gã, cảnh sát đành phải lập hồ sơ trước rồi sau đó sẽ từ từ điều tra.

Còn về Đại Phi và Tiểu Phi, mặc dù hai người bị chém đến chảy máu đầm đìa nhưng không có vết thương chí mạng, họ chỉ cần ở bệnh viện tĩnh dưỡng vài tháng là được.

Thế nhưng, sau sự cố lần này Đại Phi và Tiểu Phi đã hoàn toàn mất đi sự tin tưởng mà Lâm Quân Dao dành cho họ, đồng thời hai người cũng đã bị Lâm Quân Dao đuổi việc.

Cuối cùng, cả biệt thự bốn tầng khổng lồ chỉ còn lại Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Dao.

"Tôi muốn ngủ với anh!"

Lâm Quân Dao bước xuống lầu, ôm theo chăn bông đi tới trước mặt Diệp Thanh Dương.

Đêm nay hai người họ phải đến đồn cảnh sát cho lời khai, sau đó còn phải đến bệnh viện thanh toán viện phí cho Đại Phi và Tiểu Phi nên lúc này trông Lâm Quân Dao có vẻ hết sức mệt mỏi.

"Cái gì?"

Diệp Thanh Dương trừng mắt: "Cô đang ép tôi phạm tội đó..!"

"Trên lầu có người chết, tôi sợ!"

Trong lòng Lâm Quân Dao vẫn còn sợ hãi, cứ hồi tưởng lại hình ảnh đó là cả người cô lại lạnh run.

"Vậy thì được, cô đi ngủ đi, nhớ là không được thèm muốn thân thể của tôi đâu đấy, thân thể tôi đã bị cô vấy bẩn một lần rồi, tôi không cho phép cô vấy bẩn nó lần nữa đâu!" Diệp Thanh Dương dõng dạc nói.

"Tôi mệt chết rồi, không có hứng thú gì với anh đâu, nhích qua cái đi!"

Lâm Quân Dao nói xong liền đi thẳng tới nằm xuống bên cạnh Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương nằm nghiêng một bên, ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể của Lâm Quân Dao khiến trái tim anh ngơ ngẩn một hồi.

Người phụ nữ này lớn lên vô cùng xinh đẹp, đến cả mùi hương cơ thể cũng hết sức quyến rũ.

Cứ như là một báu vật tuyệt thế vậy.

Người đàn ông mà cô vẫn một mực thương nhớ kia quả thật quá hạnh phúc rồi…, không biết nữ thần của mình có tuyệt vời được như Lâm Quân Dao hay không nhỉ?

Lâm Quân Dao quay lưng về phía Diệp Thanh Dương, hai mắt cô đã nhắm chặt nhưng vẫn không có cách chìm vào giấc ngủ.

Không phải là cô lo lắng Diệp Thanh Dương sẽ làm ra hành động gì đó. Mà ngược lại là từ sau sự việc lần này, cô đã cảm thấy tin tưởng Diệp Thanh Dương hơn rất nhiều.

Cô phát hiện Diệp Thanh Dương rất khác so với phần đông đàn ông mà cô gặp.

Mỗi một ánh mắt anh nhìn cô không hề có sự tục tĩu và điên cuồng như trong mắt những người đàn ông khác, ngược lại trong đó lại có một loại đơn thuần không rành việc đời.

Nhưng nếu anh thật sự không hứng thú gì với cô thì tại sao đêm đó ở khách sạn, anh lại cưỡng hôn cô?

Lâm Quân Dao nghĩ mãi vẫn không rõ.

Thế là cô dứt khoát không nghĩ đến nó nữa, nhanh chóng ép mình chìm vào giấc ngủ sâu.

…...

Trại tạm giam khu bắc Thanh Châu.

Tưởng Chấn Lôi bày mưu tính kế nhằm hãm hại nhà họ Lâm mà bày ra một vụ lừa đảo kinh tế thật lớn. Vì đã có chứng cứ xác thực cho nên rất nhanh hắn đã bị kết án và chuyển đến Nhà tù khu bắc.

Lúc này, qua lớp kính cách âm dày cộm, Tưởng Chấn Lôi và Thẩm Vân Hải đang bốn mắt nhìn nhau, hai người nhấc điện thoại thăm tù ở bên cạnh lên.

"Alo, anh Thẩm, em vẫn chưa nói gì về chuyện của anh và ông chủ lớn đâu, anh nhất định phải bảo vệ em!" Tưởng Chấn Lôi nói với giọng khẩn cầu.

Kể từ ngày đầu tiên vào trại tạm giam, Tưởng Chấn Lôi đã bị tra hỏi vô số lần nhưng hắn vẫn không hề khai ra Thẩm Vân Hải và tập đoàn phía sau, hắn cứ thế một mình gánh hết tội danh hãm hại Tập đoàn Lâm thị.

"Vậy mới được chứ, vậy mới là đàn ông!" Thẩm Vân Hải giơ ngón tay cái lên: "Cậu yên tâm, tôi sẽ tạm thời thay cậu chăm sóc người nhà, đồng thời tôi cũng sẽ dùng tiền đi tranh thủ giảm án cho cậu!"

"Cám ơn anh Thẩm!" Tưởng Chấn Lôi cười nịnh nọt hệt như mấy con chó Shiba của Nhật, sau đó tiện đà hắn hỏi tiếp: "Nhà họ Lâm thế nào rồi? Không lẽ là bọn họ đã thoát khỏi khốn cảnh rồi đó chứ?"

Thẩm Vân Hải híp mắt lạnh lùng nói: "Hừ, cái này cũng chỉ là tạm thời mà thôi, tôi đã thương lượng với ông chủ lớn, sau này ông chủ sẽ phân phối cho tôi một ít tài nguyên để tập trung đối phó nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm đã đối đầu với chúng ta thì chỉ có đường chết!"

"Đúng, mấy năm nay nhà họ Lâm đã đoạt đi quá nhiều mối làm ăn ở Thanh Châu của ông chủ lớn, tuyệt đối không thể bỏ qua cho nhà họ Lâm được!" Tưởng Chấn Lôi nói.

Lúc này Thẩm Vân Hải bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, vừa nhấc máy nghe vài câu thì sắc mặt ông ta đã vô cùng khó coi.

"Cái gì, bị điên? Đồ vô dụng này!" Thẩm Vân Hải tức giận cúp điện thoại.

"Anh Thẩm, có chuyện gì vậy?" Tưởng Chấn Lôi hỏi.

"Không có gì!" Thẩm Vân Hải nói: "Người anh em, cậu cứ yên tâm ngồi tù đi, tôi có việc đi trước đây!"

"Anh Thẩm, anh yên tâm, em nhất định sẽ ngoan ngoãn, cố gắng ra ngoài càng sớm càng tốt, tiếp tục sát cánh chiến đấu với anh, một lòng trung thành với ông chủ lớn!" Đến lúc này Tưởng Chấn Lôi vẫn còn tràn đầy sức sống.

Thẩm Vân Hải khẽ cười với Tưởng Chấn Lôi: "Tốt lắm, cậu cố lên!"

Vừa rời khỏi cổng trại tạm giam, Thẩm Vân Hải liền gọi một cuộc điện thoại:

"Alo, mau sắp xếp người chờ sẵn ở trại giam khu bắc, một khi Tưởng Chấn Lôi bị kết án xong được chuyển tới trại giam thì phái người đó tới giết hắn càng sớm càng tốt!"

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Vân Hải châm một điếu thuốc, lạnh lùng cười nói:

"Tưởng Chấn Lôi a...! Nếu cậu không chết thì nói không chừng ngày nào đó cậu cũng sẽ hại chết chúng tôi thôi, để đề phòng kết quả này, cậu nhất định phải chết!"

Thương trường như chiến trường, đặc biệt là những ông trùm tự thân gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng như bọn họ, có thể đạt tới thành tựu như bây giờ, có tay kẻ nào không dính máu? Có người nào không nuôi cho mình vài tử sĩ* chứ? (đa phần là lính nuôi từ nhỏ, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ cho dù có chết)

Cứ coi như Tưởng Chấn Lôi cậu đang làm tử sĩ cho tôi đi!

Kế hoạch ban đầu của Thẩm Vân Hải là phái sát thủ tới giết Lâm Quân Dao rồi sau đó cho gã ta ra đầu thú. Chỉ cần sát thủ nói cái chết của Lâm Quân Dao là do Tưởng Chấn Lôi sai mình làm. Khi đó tội chồng thêm tội, Tưởng Chấn Lôi chắc chắn sẽ bị phán án tử hình.

Một mũi tên trúng hai đích.

Như thế không chỉ có thể giết chết vị tổng giám đốc tài năng nhất của nhà họ Lâm, làm nhà họ Lâm tổn thất nặng nề.

Mà đồng thời còn diệt khẩu được Tưởng Chấn Lôi, giúp ông chủ lớn và tập đoàn ông ta không còn sợ bị liên lụy nữa.

Nhưng ai ngờ, gã sát thủ mà ông ta phái đi lại là một tên điên, tới lúc quan trọng thì cắn lưỡi tự sát.

Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể diệt khẩu Tưởng Chấn Lôi trước.

Về phần Lâm Quân Dao thì không sao cả, chuyện cô chết chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn thôi!

…….

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thanh Dương vẫn dậy sớm như cũ để luyện công.

Đã nói là hôm nay được nghỉ một ngày, đương nhiên Diệp Thanh Dương sẽ có kế hoạch cho riêng mình.

Sau khi luyện công buổi sáng xong, anh không ăn sáng mà lái thẳng chiếc Santana cũ kĩ của mình đi tới khu nội thành cũ.

Nơi đó từng là nơi huy hoàng của nhà họ Diệp.

Lái xe khoảng hơn một giờ, Diệp Thanh Dương đã đến trước khu biệt thự nhà họ Diệp từng ở.

Nơi đây ngày xưa từng là khu biệt thự của giới quý tộc.

Phần lớn người của nhà họ Diệp đều sống ở đây, bao gồm cả một nhà ba người của Diệp Thanh Dương.

Tuy nhiên, hơn mười năm đi qua, nền kinh tế của thành phố Thanh Châu đã phát triển kinh khủng, nhảy vọt từ một thành phố hạng ba lên thành thành phố hạng nhất.

Các tòa nhà cũ từ lâu đã được thay thế bằng các tòa nhà mới, đã không còn dấu vết của quá khứ.

Diệp Thanh Dương xuống xe, nhìn những tòa cao ốc lạ lẫm và đám đông vô tận trước mắt, vẻ mặt anh mờ mịt, chỉ mới đây thôi nhưng anh tưởng chừng như mình đã xa cách nơi này cả một thế hệ.

Cái thành phố này tàn khốc đến nỗi ngay cả dấu vết ký ức cuối cùng cũng không chừa lại cho anh.

Diệp Thanh Dương nặng nề thở dài.

Anh vốn định đến đây để tìm kiếm người thân và manh mối của chuyện năm xưa, nhưng mà hiện tại xem ra, vật đổi sao dời, nơi này không còn thuộc về anh nữa.

Bởi vì không ăn sáng nên lúc này bụng anh đã kêu lên in ỏi, Diệp Thanh Dương nhìn xung quanh, vừa hay cách đó không xa có một quán ăn nhỏ.

Quán ăn Thanh Thanh.

So với những nhà hàng lớn xung quanh thì trông quán ăn này cực kỳ mộc mạc, thậm chí là có chút đơn sơ nhưng bù lại là được cảm giác ấm áp.

Diệp Thanh Dương bước vào trong quán.

Bởi vì không phải giờ cơm nên lúc này trong quán không có người khách nào.

"Xin chào, mời ngài vào trong ngồi uống chút nước trà!"

Chủ tiệm nhiệt tình chào hỏi.

Chủ tiệm là một cô gái hơn hai mươi tuổi, ăn mặc vô cùng mộc mạc, trông hết sức trong sáng và đáng yêu.

"Cám ơn!"

Diệp Thanh Dương nhận lấy chén trà mà cô gái đưa tới, mở menu ra.

Nhưng mà vừa xem được một lúc thì Diệp Thanh Dương chợt khựng lại.