Cực Phẩm Thiên Sư

Chương 28: Sài Cẩu lưu manh



Một cảm giác xúc động chợt dâng lên trong lòng anh.

Mỗi một cái tên trong thực đơn đều vô cùng quen thuộc.

Hơn nữa, Diệp Thanh Dương còn nhớ rất rõ món cá viên chiên Tứ Hỉ này là món ăn mà bảo mẫu gia đình anh từng thuê tự mình nghĩ ra, từ trước đến giờ anh chưa từng thấy chỗ nào có bán món này.

Không ngờ hôm nay anh còn có thể nếm lại được hương vị lúc nhỏ, thật sự là quá hạnh phúc.

“Cần tây xào tỏi, cá phi lê chiên giòn, chân gà rút xương, cá viên chiên Tứ Hỉ!”

Diệp Thanh Dương dựa theo ký ức lúc nhỏ, liên tiếp kể ra tên bốn món ăn.

"Thưa ngài, ngài thật là biết cách chọn món. Bốn món này đều là món đặc biệt của quán chúng tôi, ngài không thể nếm được nó ở nơi nào khác đâu!" Cô chủ xinh đẹp nói: "Có điều, khẩu phần mỗi món ăn trong quán chúng tôi đều rất lớn, tôi mạn phép kiến nghị ngài nên bớt lại một một vài món đi, nếu không ngài sẽ không ăn hết đâu!"

Diệp Thanh Dương cười: "Sức ăn của tôi lớn, không sao!"

Thời buổi này rất hiếm có chủ quán tình nguyện kêu khách mình ăn ít lại, không ngờ cô gái này lớn lên không những xinh đẹp mà còn tốt bụng nữa.

Đồ ăn rất nhanh đã được bưng ra, Diệp Thanh Dương háo hức chòm tới ngửi ngửi, mùi vị giống hệt như hồi còn nhỏ!

Diệp Thanh Dương vừa thưởng thức thức ăn vừa cảm động nghẹn ngào.

"Dì Liễu, nếu dì thấy được món ăn mình nghĩ ra xuất hiện trong quán của người khác, có phải dì sẽ rất tự hào đúng không?" Diệp Thanh Dương nói.

Không ngờ, sau khi nghe được lời nói của Diệp Thanh Dương, cơ thể mềm mại của cô chủ xinh đẹp kia lại thoáng run lên.

"Tên đầy đủ của dì Liễu mà ngài là gì vậy?"

"Là Liễu Thư Phàm!" Diệp Thanh Dương đáp.

"Đó là mẹ tôi!" Cô chủ xinh đẹp ngạc nhiên thốt lên.

"Sao?"

Diệp Thanh Dương bất ngờ sững sờ tại chỗ.

Từ nãy đến giờ anh vẫn chưa nhìn kỹ cô chủ xinh đẹp này, nghe cô ấy nói vậy anh mới cẩn thận quan sát cô.

Cô gái này chỉ khoảng 22, 23 tuổi. Khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt lóng lánh như làn nước mùa thu. Dáng người cũng cao ráo gợi cảm, làn da trắng nõn, cả người toát ra khí chất dịu dàng của người phụ nữ Giang Nam, làm người ta vừa nhìn vào đã thấy thích.

Cô ăn mặc rất đơn giản, bên trên là một chiếc áo phông cổ rộng lệch vai có dây, để lộ ra bờ vai thon gọn và chiếc xương quai xanh thanh tú, bên dưới là chiếc quần jean xanh nhạt ôm trọn vòng eo thon gọn cùng với cặp mông tròn trịa xinh đẹp, phủ bên ngoài cùng là một lớp tạp dề trong suốt.

Chân cô mang một đôi giày trắng trơn không mấy thời trang nhưng đổi lại nó làm cô càng thêm phần điềm đạm nho nhã.

Giờ nghĩ đến tên của quán này mới thấy, quán ăn Thanh Thanh.

"Cô là… chị Thanh Thanh?" Diệp Thanh Dương gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng.

"Đúng vậy!" Liễu Thanh Thanh nói: "Vậy còn ngài là?"

Diệp Thanh Dương tiến lên nắm lấy cánh tay của Liễu Thanh Thanh, nũng nịu nói: “Em chỉ muốn chị gái ngủ với em thôi, chị ngủ với em đi~!”

Mặt Liễu Thanh Thanh lập tức đỏ bừng, cô ấy kinh ngạc nói: "Em là Tiểu Phong, là Diệp Phong!"

"Đúng vậy, là em đây!" Diệp Thanh Dương hưng phấn nói.

Nhà Diệp Thanh Dương từng thuê một bảo mẫu tên là Liễu Thư Phàm, bà là một người mẹ đơn thân bốn mươi tuổi.

Chồng của bà đã bỏ trốn, nhẫn tâm để hai mẹ con bà ở lại với số nợ cờ bạc của ông ta.

Cha mẹ của Diệp Thanh Dương thấy hai mẹ con bà thật đáng thương nên đã tuyển bà ấy về làm bảo mẫu cho nhà họ.

Tính cách của Liễu Thư Phàm rất kiên cường, sau khi đau khổ qua đi bà ấy lập tức dẫn con mình đi sửa lại giấy khai sinh, đổi lại cho con theo họ Liễu của mình, đặt tên đầy đủ là Liễu Thanh Thanh. Bình thường lúc tới nhà họ Diệp làm việc, bà ấy cũng hay dẫn con gái của mình đi cùng.

Diệp Thanh Dương nhỏ hơn Liễu Thanh Thanh hai tuổi, lúc đó anh vẫn hay quanh quẩn bên người Liễu Thanh Thanh rồi dõng dạc tuyên bố sau này lớn lên sẽ cưới Liễu Thanh Thanh làm vợ.

Tuy rằng Liễu Thanh Thanh rất thích đứa nhỏ này nhưng vì thân phận khác biệt, cô chỉ một lòng xem anh là cậu chủ mà chăm sóc, không dám suy nghĩ gì quá đà.

Sau đó nhà họ Diệp gặp chuyện, Liễu Thư Phàm và con gái bị ép phải rời đi, mà khi đó nhà họ cũng chẳng biết hai mẹ con bà đã đi đâu.

Theo như Liễu Thanh Thanh kể, sau khi mẹ cô ấy rời khỏi nhà họ Diệp đã tự mình khai trương một quán ăn nhỏ, kiếm được một ít tiền.

Lúc ấy, mẹ cô vẫn luôn nhớ ơn nhà họ Diệp đã giúp đỡ cho nên bà quyết định gom hết số tiền tiết kiệm được, trở về nơi nhà họ Diệp từng ở, mua lại quán nhỏ này để bán những món ăn lúc trước bà hay nấu ở nhà họ Diệp, hằng ngày hoài niệm về nhà họ.

Dù nhà họ Diệp đã không còn nữa nhưng dì bảo mẫu vẫn luôn hoài niệm về nó, sau khi nghe Liễu Thanh Thanh kể lại, trong lòng Diệp Thanh Dương hết sức cảm động.

"Thế bây giờ dì ấy đang ở đâu?" Diệp Thanh Dương hỏi.

"Haiz, kể ra thì dài lắm!" Liễu Thanh Thanh nhíu mày để lộ ra nét đau buồn!

Thấy Liễu Thanh Thanh không muốn nói nhiều, Diệp Thanh Dương cũng không tiện hỏi lại.

Trong lúc trò chuyện, Diệp Thanh Dương phát hiện trên vai trái của cô ấy có một nốt ruồi đen to cỡ hạt đậu, anh cau mày nói với Liễu Thanh Thanh:

“Chị Thanh Thanh, cái trên vai chị chính là 'nốt ruồi nghèo khổ'. Bình thường người có nốt ruồi này sẽ phải chịu gánh nặng gia đình rất lớn, cuộc sống nghèo khổ cực nhọc, thậm chí là nợ nần suốt đời… haizz, không ngờ chị Thanh Thanh xinh đẹp vậy mà số phận lại quá cực khổ..."

Liễu Thanh Thanh nghe xong thì cúi đầu thở dài: "Haizz, thật sự là cuộc sống của chị quá nhiều sóng gió, nếu vậy thì chuyện này có cách nào thay đổi được không?"

Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chị muốn thay đổi vận mệnh, xóa bỏ nốt ruồi này thôi vẫn chưa đủ, nhất định phải gặp được quý nhân, nói trắng ra, chị nhất định phải tìm được một người đàn ông có số mệnh tốt, vận mệnh của chị mới có cơ hội thay đổi được."

“Đàn ông?” Hai má Liễu Thanh Thanh đỏ bừng.

Cô ấy đã sống hơn 20 năm rồi mà còn chưa một lần nắm tay người khác giới nữa, giờ bảo cô đi tìm người đàn ông có số mệnh tốt, cô biết tìm đâu ra được chứ?

Ngay lúc này–

"Liễu Thanh Thanh, có phải đã đến lúc trả món nợ của cha cô rồi không?"

Từ ngoài cửa đột nhiên truyền vào một giọng đàn ông nghe vô cùng lưu manh.

Sau đó là một loạt tiếng bước chân, hơn chục người đàn ông vênh váo bước vào quán.

Liễu Thanh Thanh thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lập tức trở nên trắng bệch, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ chán ghét và sợ hãi, sau đó cô nhanh chóng quay sang nói với Diệp Thanh Dương: "Tiểu Phong, em mau rời khỏi đây đi."

"Ui ui, Liễu Thanh Thanh cô buôn bán đắt khách quá nhỉ, không phải giờ cơm nhưng vẫn có khách như thường ha!"

"Cái tên nhà quê này, mày ăn xong chưa? Nếu xong rồi thì nhanh chóng cút khỏi đây đi, bọn tao có việc quan trọng phải giải quyết!"

Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa phối với quần jean rách và sợi dây chuyền vàng thật to lên tiếng nói. Diện mạo của hắn ta trông vô cùng thô tục, ánh mắt dữ tợn. Hắn ta tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế rồi xua tay đuổi Diệp Thanh Dương như đuổi ruồi.

"Hả? Anh đang nói tôi sao?" Diệp Thanh Dương ngơ ngác nhìn sang.

"Đúng, tao đang nói mày đó, đã thời đại nào rồi mà mày còn ăn mặc quái đản vậy hả? Chỗ này không có việc của mày, mau cút đi!"

Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ cười cười thầm nghĩ, tôi ăn mặc thế nào thì có liên quan gì tới anh chứ? Tôi thích mặc gì kệ tôi, anh không nói chuyện cho tử tế được à?

Liễu Thanh Thanh sợ Diệp Thanh Dương bị bắt nạt nên cô nhanh chóng tiếp lời tên kia: “Anh Sài Cẩu, số tiền người đàn ông kia nợ không liên quan gì tới hai mẹ con tôi hết. Hơn nữa mẹ tôi cũng đã bị anh đánh đến nhập viện rồi. Anh còn muốn gì nữa hả?"

"Muốn gì sao? Xùy!"

Anh Sài Cẩu cười lạnh một tiếng, ánh mắt như sói đói quét khắp thân hình lồi lõm của Liễu Thanh Thanh.

Ánh mắt đó đói khát đến mức dường như bây giờ hắn ta chỉ hận không thể lập tức cởi sạch Liễu Thanh Thanh rồi đem cô đặt dưới thân muốn làm gì thì làm.

"Liễu Thanh Thanh, có vay thì có trả. Cha cô đã chết rồi, giờ hai mẹ con cô chịu không trả thì còn ai trả nữa chứ?" Anh Sài Cẩu nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Thanh, ác độc nói: "Có tiền chữa bệnh mà không có tiền trả nợ à? Đừng có đùa với tôi, hôm nay mà cô không trả tiền thì đừng trách sao tôi và các anh em vào thẳng bệnh viện rút ống thở của mẹ cô!!”